ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 12
Nũng nịu

Vừa nghe thế, Tô Tiêu Nhân liền che miệng cười, bên cạnh ngón tay lộ ra nụ cười khó có thể che giấu được, tràn đầy vui mừng nói: "Tốt quá rồi, ta còn tưởng rằng phải đợi đến khi nào chân lành hẳn mới có thể gặp được ngươi chứ."

Nghe vậy, Ôn Sơ Thủy liếc mắt nhìn qua hai đầu gối được che phủ dưới chân váy, tựa như vẫn có thể nhìn ra đường nét đôi chân nhỏ nhắn, yếu ớt của nàng.

Mặc dù việc giữ khoảng cách giữa nam, nữ Bắc Tấn không tính là đặc biệt nghiêm khắc, nhưng để một người nam nhân lạ mặt đến nơi ở không phải là một việc hợp lễ nghi.

Sắc mặc Hướng Vân lộ vẻ nghiêm khắc, đang định tiến lên trước ngăn lại, thì Tô Tiêu Nhân đã thoải mái dơ đôi chân trắng nõn của mình ra, nhẹ nhàng nói: "Hi Nhân, mang giày."

Với thân phận của nàng, đương nhiên là lớn lên trong sự nuông chiều, Hi Nhân là một cung nữ thường ngày hầu hạ bên cạnh nàng.

Mỗi lần Hướng Vân có việc gì bận, đề sẽ để nàng tới hầu hạ, nên cũng tương đối thân thiết với Tô Tiêu Nhân.

Đôi mắt sáng của Ôn Sơ Thủy nhìn vào đôi chân nhỏ nhắn kia, mặc dù không nhìn quá lâu, nhưng sắc mặt của Hướng Vân vẫn trở lên trắng nhợt.

Đều do bọn họ ngày thường không nhấn mạnh về việc giữ khoảng cách giữa nam, nữ cho Tiểu Thiên Tuế, dù sao phần lớn thời gian đều tiếp xúc với nữ tử, Điện hạ và Thái tử điện hạ cũng đều tự giác giữ khoảng cách.

Dường như còn sợ Ôn Sơ Thủy sẽ còn làm ra chuyện gì đó khác thường, Hi Nhân nhanh chóng bước lên trước, mang giày vào cho Tô Tiêu Nhân.

Tô Tiêu Nhân cẩn thận đứng dậy, đầu gối cũng đã bớt sưng, nàng đã có thể đứng dậy, từ từ đi lại được rồi.

Vốn dĩ tốc độ của nàng cũng không nhanh, cho nên nhìn qua cũng không thấy có gì bất thường.

Mắt thấy chủ tử của mình không chút cảnh giác, còn muốn mời hắn vào trong phòng, Hướng Vân vội vàng lên tiếng: "Tiểu Thiên Tuế, hôm nay thời tiết ấm áp, không bằng mời Ôn Tướng quân ngồi ở trong vườn đi."

Trong vườn ngoại trừ cái sạp mềm nhỏ do cung nhân mang đến ra, còn có một bộ bàn ghế của Hoàng Hoa Lê, bên trên có trà và bánh ngọt lâm lang, chính giữ còn có một bình ngọc, trong đó cắm hai nhánh hoa đào tươi được cung nhân hai xuống lúc sáng sớm.

Tô Tiêu Nhân dừng bước, lập tức đồng ý, nàng gật đầu rồi bước đến ngồi xuống cạnh bàn, thuận tay cầm một miếng bánh lên.

Vốn dĩ muốn để cho mình ăn, nhưng nàng liếc thấy người nam nhân đang ngồi phía đối diện, liền duỗi tay ra, hào phóng nói: "Cho ngươi đấy."

Ôn Sơ Thủy nhìn cánh tay trắng nõn, ngón tay mỏng màu hồng nhạt được cắt gọn gàng.

Hắn nhận lấy miếng bánh, đưa mắt nhìn người ngồi đối diện ăn.

Có lẽ bởi vì tính cách nàng vốn chậm chạp, vị Tiểu Thiên Tuế không hề sợ người lạ, cho dù có người ngoài ở đó, nàng vẫn ăn như thể bên cạnh không có ai.

Cùng với động tác nhai, bên má của nàng hơi gồ lên, làm cho khuôn mặt xinh đẹp thêm phần ngây thơ, đáng yêu.

Hướng Vân biết rõ, trong chốc lát không thể mời vị khách này rời đi, liền thấp giọng phân phó cho mấy tiểu thái giám đi ra canh đường, nếu có người tới điện Vân an thì cũng có thể phản ứng lại được.

Ôn Sơ Thủy nhìn nàng một lúc mới lên tiếng: "Vết thương còn chưa lành hẳn, sao lại ăn nhiều đồ ngọt như thế?"

Thái y cũng không nói trong thời gian bôi thuốc không được ăn đồ ngọt, Tô Tiêu Nhân do dự trong chốc lát, cuối cùng quyết định đặt miếng bánh xuống.

Hi Nhân tiến lên trước cẩn thận vén ống tay áo lên giúp làm, bên cạnh đó đã có người bê đến một chậu đồng đựng nước ấm để nàng rửa tay.

Cuối cùng, còn có một tiểu cung nữ cầm chiếc khăn sạch lau khô tay cho nàng.

Ôn Sơ Thủy khẽ cau mày.

Hắn xuất thân nghèo nàn, phụ mẫu lại chết sớm, cơ thể vững chắc này đều là do những năm tháng mệt mỏi rèn luyện mới có được.

Hơn 20 năm, bao gian khổ, trên chiến trường bị thương hơn chục lần, những lần bị thương nhẹ càng khó mà kể hết, đương nhiên không thể nhìn nổi cách làm cung phụng này.

Hắn bất giác mím chặt khóe môi dưới, bỏ miếng bánh trong tay xuống.

m thanh miếng bánh lăn trở lại chiếc đĩa thu hút sự chú ý của Tô Tiêu Nhân: "Ôn Tướng quân, tay ngươi cũng bị dính vụn bánh rồi, ngươi muốn rửa tay sao?"

Cung nhân nghe thế liền thay một chậu nước và một chiếc khăn mới.

Tô Tiêu Nhân sờ sờ ống tay áo thêu hoa bằng ngân tuyến của mình, lấy dũng khí bước tới, vươn tay kéo lấy ống tay áo của Ôn Sơ Thủy, động tác muốn giúp hắn vén ống tay áo lên.

Nàng nhớ lại động tác của Hi Nhân, sau đó chậm rãi cầm một đoạn ống tay áo màu đen lên, chợt thấy một lực truyền tới, ống tay áo đã bị chủ nhất của nó không chút lưu tình kéo xuống.

Ôn Sơ Thủy đưa tay vào chậu nước ấm, tự mình rửa tay, cũng không dùng đến chiếc khăn lau, mà để mặc cho giọt nước lăn trên từng khớp xương lộ ra ở bàn tay.

Tô Tiêu Nhân thu đôi tay đang rơi giữa không trung của mình ra sau lưng, khẽ hỏi: "Khăn lau là cái mới, ta chưa dùng đâu."

Ôn Sơ Thủy khẽ ngừng lại: "Thần là người học võ, qua loa quen rồi, không cần đâu."

Không phải chê nàng là tốt rồi.

Tô Tiêu Nhân thở phào, ánh mắt cũng thả lỏng, vừa xoay người thì cảm thấy đầu gối hơi đau, không thể khống chế cơ thể mà ngã xuống, mu bàn tay đập vào cạnh bàn cứng, đau đến mức khiến nàng nhăn hết cả mặt lại.

Cũng may Ôn Sơ Thủy phản ứng nhanh, kịp thời giữ nàng lại, nàng mới không ngã xuống dưới đất.

"Tiểu Thiên Tuế!"

Hướng Vân vội vàng đỡ nàng ngồi xuống, kiểm tra tay nàng.

Da thịt Tô Tiêu Nhân mỏng manh, bị đập mạnh như vậy, lập tức sưng lên.

Sau khi bôi thuốc, cũng đỡ đau hơn nhiều, Tô Tiêu Nhân mới ngẩng mặt lên, khóe mắt hơi đỏ: "Ôn Tướng quân, may mà có ngươi, nếu không chắc chắn sẽ ngã đau lắm."

Nói đến chữ "đau", nàng còn nhíu mày một cái, rõ ràng là rất sợ.

Sợ đau đến thế, mà lại bằng lòng quỳ ở nơi phật đường vừa cứng vừa lạnh 30 phút cũng không muốn khai ra tên của hắn?

Ôn Sơ Thủy khôi phục lại dáng vẻ cũ, giọng nói mang chút lười biếng thường thấy: "Kinh phật là do ta chép, xảy ra vấn đề gì đương nhiên ta cũng phải là người giải quyết."

Đổi đề tài quá nhanh, Tô Tiêu Nhân mất một lúc mới phản ứng được, đôi mắt trong suốt lộ ra chút đắc ý: "Ngươi yên tâm, ta không nói ra tên của ngươi đâu."

"Ta sẽ bảo vệ ngươi." Nhìn thấy Ôn Sơ Thủy dường như không chút phản ứng, nàng bấm lòng bàn tay, được voi đòi tiên: "Chỉ cần ngươi đồng ý định hôn sự với ta, ta đảm bảo sẽ đối xử tốt với ngươi."

Ôn Sơ Thủy khẽ cười một cách khó hiểu, đối diện với khuôn mặt ngây thơ của nàng, chậm rãi nói: "Thần không có dự định sẽ lấy vợ."

Cứ cho là đến một lúc nào đó, cho dù phải cưới, có lẽ cũng sẽ không phải là một cô nương nũng nịu như vị tiểu công chúa này, dù sao hắn cũng không đủ nhẫn nại để dỗ dành một vị tiểu tổ tông.

Tô Tiêu Nhân tỏ ra thất vọng, chán nản cúi thấp đầu, thở dài một hơi, hai tay chống cằm.

Một lúc sau, nàng lên tiếng: "Nhưng mà ngươi cũng không cần phải lo, Hoàng tổ mẫu đã phạt ta rồi, bà xả giận rồi sẽ không tìm ngươi nữa đâu."

Bộ não của nàng chỉ cho phép nàng hiểu được đến đây, nàng tưởng rằng Ôn Sơ Thủy đang lo lắng bản thân sẽ bị lộ, mới đích thân đến đây hỏi.

Ôn Sơ Thủy cũng không muốn giải thích gì, nhìn khuôn mặt ngây thơ đáng yêu của nàng: "Thái hậu nương nương tức giận là chuyện đương nhiên, vậy có Tiểu Thiên Tuế thì sao?"

Triệu Thái hậu ở trong cung đã sử dụng những thủ đoạn gì, chỉ cần điều tra một chút là biết, có thể một chút oán giận cũng không có sao?

Tô Tiêu Nhân sững sờ, lúc lâu sau cũng không nói nên lời, mãi sau mới lên tiếng: "Ta, ta không biết, lúc đầu biết rõ Hoàng tổ mẫu không thích ta, ta còn cảm thấy rất buồn."

"Nhưng sau này ta cũng nghĩ thông suốt rồi." Nàng giơ ngón tay đếm, giọng nói thành khẩn, "Ngươi xem, phụ hoàng thích ta, mẫu hậu thích ta, hoàng huynh và hoàng tỷ cũng thích ta, số người thích đã nhiều hơn một chút, vậy là không có gì để mà phải buồn nữa rồi."

Vừa nói, vừa lén nhìn hắn một cái, to gan nghĩ, nếu như Ôn Sơ Thủy cũng có thể thích nàng, vậy thì càng vui hơn nữa rồi.

Ôn Sơ Thủy nói: "Tiểu Thiên Tuế có thể nghĩ vậy, cũng là chuyện tốt."

Mặc dù có chút yếu ớt, nhưng lại biết hài lòng với những gì mình có, so với những người trong cung này đã thông suốt hơn rất nhiều.

Lúc này, một tên thái giám canh đường vội vàng bước vào: "Hướng vân tỷ tỷ, từ xa nô tài nhìn thấy tam công chúa đi về phía chúng ta!"

Khuôn mặt Hướng Vân lập tức biến sắc.

Nếu như để cho người khác nhìn thấy Ôn Tướng quân ở điện Vân An, chỉ sợ nếu truyền ra ngoài không biết sẽ biến thành bộ dáng gì: "Hay là Ôn Tướng quân tạm thời tránh đi một lát."

Ôn Sơ Thủy đứng dậy: "Không cần đâu, ta cũng đã định rời đi."

Đi ra từ cửa hông, sẽ không chạm mặt Tô Uyển Tịch.

Hướng Vân nhìn bước đi dứt khoát của hắn, quả thực không hiểu nổi lần này vị đại tướng quân này đến làm gì, nghe mấy câu cuối của hắn, vốn tưởng là hắn muốn giúp Tiểu Thiên Tuế xả giận...

Nàng ta lắc đầu, giữa Tiểu Thiên Tuế và hắn chẳng qua chỉ mới gặp mặt vài lần, Ôn Tướng quân trông cũng không phải người nhiệt tình đến thế.

Hơn nữa, cho dù muốn giúp nàng xả giận, thì đường đường là Thái hậu, há lại dễ dàng như thế.

Chẳng lẽ lại sai người đến đánh cho Triệu Thái hậu một trận? Khi đó lại thành vấn đề thể diện của Hoàng thất rồi.

Không lâu sau, Tô Uyển Tịch dẫn theo mấy cung nhân bước vào, trên người mặc chiếc váy sặc sỡ lòe loẹt, bên trên thêu một bông hoa tú cầu lớn, cả người đều lộ ra vẻ bồng bột.

Nàng ta đứng trước mặt Tô Tiêu Nhân, ra vẻ lơ đãng vén mấy tầng váy lên, làm bông hoa tú cầu được thêu một cách tinh xảo lộ ra rõ hơn, khẽ cười nói: "Biểu ca Triệu gia mang đến cho ta một ít đặc sản Giang Nam, ta đem đến cho ngươi một ít đây."

Đặc sản là hai ống trà sấu hồ xuân chỉ Giang Nam mới có, Tô Tiêu Nhân không chút hứng thú, ngược lại bị thu hút bởi hoa văn thêu trên váy nàng ta.

"Tam tỷ tỷ, váy của người thật đẹp."

Vốn dĩ Tô Uyển Tịch muốn biểu diễn cho nàng xem, đương nhiên trong lòng vui vẻ, đắc ý nói: "Chưa thấy bao giờ đúng không? Phương pháp thêu này, hiện nay chỉ còn một tiệm thêu ở Giang Nam có người biết, có bao nhiêu người muốn có một bức mà không được!"

Tô Tiêu Nhân cụp mắt xuống, ngoại trừ chuyện đó, cũng không có phản ứng gì khác.

Tô Uyển Tịch nhất thời bất mãn: "Chắc chắn là ngươi không có, đây là do biểu ca của ta đặc biệt đem từ Giang Nam về cho ta."

Biểu ca mà nàng ta nói đến, chính là Triệu Trình Nhạc, cháu trai của Triệu Thái hậu, trong đám cháu của nhà họ Triệu, chỉ có hắn ta là nổi bật nhất.

Mặc dù được nâng đỡ, nhưng Triệu Trình Nhạc lại rất có khí phách, lựa chọn một mình xuống phía Nam, bắt đầu từ chức quan địa phương, từng bước từng bước để lại dấu ấn, cuối cùng, cách đây không lâu đã được thăng quan, có được danh tiếng lẫm liệt hồi kinh.

Triệu Thái hậu cũng rất xem trọng người cháu này, bà ta và Triệu gia vô cùng quan tâm bồi dưỡng, chỉ mong rằng trong tương lai hắn ta có thể đem đến vinh quang cho Triệu gia.

Có một người biểu ca tài giỏi như thế, đương nhiên Tô Uyển Tịch phải khoe khoang một phen.

Nàng ta không dám đến chỗ Tô Thanh Nhân, còn Sở Thức Ninh, biểu ca của Tô Gia Diệp, người có danh tiếng ngang hàng với Hứa Thịnh Trúc, đến chỗ nàng ta khoe khoang về Triệu Trình Nhạc, thì chỉ có tự mình chuốc lấy nhục mà thôi.

Nghĩ tới nghĩ lui, nàng ta liền đến điện Vân An.

Nhưng mà nhìn dáng vẻ ngơ ngác của Tô Tiêu Nhân, Tô Uyển Tịch lại cảm thấy mất hứng, lẩm bẩm: "Thôi vậy, ngươi không có biểu ca, có nói ngươi cũng không hiểu."

Người cậu duy nhất của Tô Tiêu Nhân đã xuất giá, đương nhiên nàng cũng không có biểu ca.

Nhưng mà, dường như nghĩ ra gì đó, trên mặt nàng lộ ra nụ cười ngây thơ: "Tam tỷ tỷ, ta có ca ca mà."

Hướng Vân lập tức chen vào, cười khanh khách nói: "Tiểu Thiên Tuế không nói thì nô tì cũng quên mất, hôm qua Hoàng hậu nương nương nói, chuyến tuần tra xuống phía Nam của Thái tử điện hạ đã kết thúc, đang trên đường về kinh. Nghe nói người ngựa đi rất nhanh, đoán chừng, chưa tới hai ngày nữa sẽ về đến đây."

"Thật sao?" Tô Tiêu Nhân vui mừng nói.

Tô Tuyển Tịch lập tức biến sắc, vẻ mặt đắc ý bỗng chốc biến mất, tay chân cũng biết điều mà thu lại.

Chuyến đi này của Tô Liên kéo dài hơn ba tháng, vậy là đang quay trở lại rồi sao

3

0

3 tuần trước

3 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.