Chương 16 - Quá Khứ
Cảm nhận được tiếng chuông báo thức vang vọng bên tai, Trà My từ từ mở mắt. Không đau đớn cũng chẳng mỏi mệt, cô chỉ đơn giản tỉnh dậy sau một giấc ngủ sâu thật sâu.
Phòng riêng của cô nằm trên tầng hai rộng tầm mười lăm mét vuông chất đầy sách và sách. Đã từng có một thời Trà My vô cùng tự hào về bộ sưu tập sử Việt đồ sộ của mình, khi không chỉ có những tác phẩm chuyên môn được biết đến rộng rãi mà đến cả dã sử, huyền sử, truyện tiên hiệp có yếu tố lịch sử, thậm chí cả truyện ngôn tình lấy bối cảnh lịch sử… cô đều có cả. Một lượng lớn trong số chúng đã ngừng xuất bản từ lâu nên có thể xem chúng như những tài sản vô giá.
Vô giá nhưng trong dấu ngoặc kép.
Nụ cười đượm buồn ẩn hiện nơi khoé môi thanh thoát đẹp đến khó hiểu, ôi cái quá khứ xa xôi tưởng chừng như đã chìm sâu trong mớ ký ức hỗn độn cứ thế ùa về.
Khi còn là một thiếu nữ, ở cái tuổi mà con người ta thích đắm chìm trong cảm giác yêu và được yêu ấy, trong đầu cô bé ngây ngô của năm nào chỉ toàn sách và sách thôi. Lại còn là những cuốn chả ai thèm đọc được xếp xó trong các hiệu sách mới lạ chứ.
Nếu phải truy xét nguyên nhân thì phần lớn là do từ nhỏ đến lớn, Trà My được nuôi dưỡng trong môi trường khép kín có phần an toàn quá mức bao gồm: nhà, trường và lớp học thêm. Vốn sẵn tính ngoan ngoãn nên những khi cắp sách đến trường, cô luôn tập trung hoàn toàn vào bài giảng của thầy cô, là một học sinh chăm chỉ, nghiêm túc điển hình nhưng ngặt nỗi thành tích chỉ dừng ở mức khá, luôn mang trên mặt một vẻ nghiêm nghị khó gần nên thành thử ra không có mấy bạn bè.
Tính ra nếu trời cao chịu kiên nhẫn thêm vài năm rồi mới ban cho người con gái năm nào vẻ đẹp tuyệt trần thì tốt biết mấy. Trà My vẫn nhớ như in rằng từ hồi mẫu giáo, cô đã luôn đứng đầu lớp về chiều cao, tưởng chừng như thế là điều tốt nhưng không. Trong đôi mắt ngây thơ của đám nhóc ngày đó, trông cô như một gã khổng lồ ngoại lai, thứ đáng lẽ không có trong thế giới nhỏ bé của chúng. Cộng với việc thể trạng cơ thể phát triển sớm nên vài hành động bộc phát dù là nhỏ nhất của cô cũng rất dễ gây ra tai nạn. Có lần trong giờ chơi, một bạn nam trong lớp bày trò chế giễu Trà My vì chiều cao “quá khổ” của mình khiến cô đến phát khóc. Trong lúc thiếu kiềm chế, cô đã đã "đáp trả" cậu ta bằng một cú tát trời giáng.
Cậu chàng la ó inh ỏi và bắt đầu tru tréo lên, kết cục là cả hai bị giáo viên mắng cho một trận ra trò. Mọi chuyện hẳn sẽ chẳng có gì nếu thằng nhóc ấy không vì thù dai mà đi rêu rao khắp nơi rằng “Con nhỏ đó bạo lực lắm, chơi với nó có ngày bị đánh chết!”.
Việc làm trên như giọt nước làm tràn ly, đến khi Trà My kịp nhận ra thì chẳng có đứa trẻ nào trong trường dám chơi với cô nữa. Lâu dần rồi cũng thành quen, từ đó trở đi, sâu thẳm trong cô dần hình thành tính cách ù lì, ngại giao tiếp với người lạ.
Khoảng thời gian ở cấp một, mọi thứ cũng chẳng khá hơn là bao khi đến chín mươi phần trăm các học sinh ở đây đều là bạn học từ hồi mẫu giáo.
Vào đến cấp hai, tình hình thậm chí còn tệ hơn trước khi tụi nhỏ bấy giờ đã bắt đầu biết đến khái niệm trai xinh, gái đẹp. Trà My của lúc đó không dừng lại ở vị trí học sinh cao nhất lớp mà sự phát triển của cô đã đạt đến ngưỡng có thể xem như một người trưởng thành thực thụ với phần nhan sắc sánh ngang với những cô người mẫu thời trang hay diễn viên truyền hình. Bọn trẻ cũng đã hiểu chuyện hơn rất nhiều so với hồi trước nên những trò chế giễu kia đã hoàn toàn biến mất. Nhưng thay vào đó lại là một sự hiểu lầm không hề nhẹ được lan truyền trong trường với tốc độ ánh sáng: “Con nhỏ kia ỷ nó đẹp nên khinh người, không chịu nói chuyện với ai hết. Đừng có chơi với nó!”. Đám trẻ của ngày đó nào có hiểu được rằng nguyên nhân thật sự nằm ở sang chấn tâm lý cô phải gánh chịu từ thuở nhỏ, chuyện này về sau khi gặp lại bạn cũ, Trà My mới vô tình biết được. Người thiếu nữ đáng thương đã cô đơn suốt bốn năm cấp hai vì lý do nhảm nhí như vậy đó.
Thực ra thì khoảng thời gian kia cũng không hẳn chỉ toàn là bóng tối. Nếu cô nhớ không lầm thì vào đầu năm học lớp tám, Trà My tình cờ tìm thấy nó trong thư viện trường, thứ đã châm ngòi cho nhiệt huyết cháy bỏng trong cô sau này.
Với nhan đề “Việt Nam sử lược”, cuốn sách là bản tóm tắt gần như toàn bộ các giai đoạn trong lịch sử Việt Nam tính đến thế kỉ hai mươi. Với sự tò mò của của một đứa nhóc cô đơn chẳng có việc gì để làm sau giờ học, cô đánh bạo mượn nó về nhà và lật giở từng trang một. Nếu Trà My nhớ không lầm thì mình đã mất ngủ cả đêm hôm đó vì chẳng thể nào tìm được điểm dừng phù hợp. Năm trăm trang sách khổ lớn, cô chỉ mất có bốn ngày thể xem hết rồi nom nửa tháng sau thì thuộc nằm lòng. Đấy cũng là bắt đầu cho chuỗi những tháng ngày dài, người thiếu nữ chỉ biết đắm chìm trong các tác phẩm lịch sử rồi yêu chúng lúc nào không hay.
Phải, tình yêu đầu đời của cô lạ lùng như vậy đó. Với hiểu biết nông cạn của tuổi mới lớn, Trà My không thể tìm ra thứ ngôn từ nào chính xác hơn.
Từ thuở Hồng Bàng dựng nước Văn Lang; An Dương Vương xây Cổ Loa Thành và chuyện tình éo le Mị Châu – Trọng Thuỷ; Đến ngàn năm Bắc thuộc; Các vương triều Đinh, Lý, Trần, Lê; Trịnh - Nguyễn phân tranh; Tây Sơn Bình Định bốn cõi; Nhà Nguyễn nhất thống giang sơn… Tất cả đều có sức hút khủng khiếp đối với người thiếu nữ.
Cô yêu chúng, yêu đến điên dại, đến độ mà trong một ngày, nếu không xem hết một trăm trang sách, cô sẽ chẳng thể nào ngủ ngon.
Với tốc khủng khiếp như vậy, những cuốn sử Việt cất đến đóng bụi trong thư viện trường nhanh chóng bị Trà My vét sạch. Bắt đầu cho thời kỳ “nhịn ăn nhịn mặc” cốt chỉ để phục vụ sở thích kỳ quặc của bản thân. Thế rồi chỉ nội trong hai năm học cuối cấp, số sách sử cô có được do đặt trên mạng, tìm mua ở các hiệu sách lớn, mua lại đồ cũ, xin từ hàng ve chai,… đã ngót nghét nửa trăm. Khỏi nói cũng biết là chính cái niềm đam mê chẳng giống ai này đã góp phần không nhỏ khiến cô bé Trà My càng lúc càng xa rời bè bạn. Ai lại muốn chơi với con bé khác người, lúc nào cũng cắm mặt cuốn sách dày cui nào đó, miệng thì nói toàn những thứ chẳng ai biết chứ. Hậu quả là trong đợt thi chuyển cấp, Trà My còn chẳng thể nhớ nổi tên của cô bạn ngồi ngay sau mình.
Năm lớp mười của Trà My trôi qua nhanh chóng, trong khi bộ sưu tập sách sử đã chạm mốc ba con số thì lượng người cô có thể coi là "bạn bè" lạ thay chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Lẽ đương nhiên, cô vẫn rất xinh đẹp, đẹp một cách lạ thường, đẹp đến phi lý.
Trong chiếc áo dài thướt tha chẳng có lấy một hoạ tiết trang trí, nét mặt thanh thoát với đôi mắt hai mí tự nhiên hiếm thấy ở người Việt đi đôi con ngươi đen láy sáng trong đầy cuốn hút. Sóng mũi cao ngất, thẳng băng chẳng cần dùng đến son phấn, đôi môi nhỏ xinh lúc nào cũng như đang tươi cười. Vòng một nảy nở với kích thước đáng kinh ngạc, chiếc eo con kiến nhỏ thon, chiều cao vô đối… Toàn bộ các chỉ số đều báo trước rằng cô bé này chẳng sớm thì muộn cũng trở thành một siêu mẫu.
Bất kỳ chàng trai nào vô tình nhìn thấy Trà My đều sẽ bị hớp hồn trong khoảnh khắc. Bất kỳ cô gái nào vô tình nhìn thấy Trà My cũng sẽ vô thức tủi thân đôi khi là đố kỵ vì tại sao ông trời lại bất công với họ như thế.
Những tưởng thay đổi sẽ bắt đầu từ đây, nhưng không. Đến hết học kỳ đầu tiên năm lớp mười một, Trà My vẫn hết sức cô đơn. Đám con trai trong trường đúng là có thầm thương trộm nhớ cô thật, nhưng ngặt nỗi… họ nào có thể chấp nhận được chuyện phải sánh vai cùng một cô “bạn gái” mà mình chỉ đứng được tới vai chứ. Đấy là còn chưa tính đến việc cái mác “chảnh choẹ” cô bị gán cho từ hồi cấp hai vẫn còn đeo bám.
Từ nơi sâu thẳm bên trong, Trà My đã khoá kín trái tim của mình lại rồi. Đắm chìm vào thế giới riêng của bản thân, mặc kệ mọi người xung quanh nghĩ gì thì nghĩ. Tất cả những gì trong đầu người thiếu nữ năm nào như đã nói, chỉ có sách và sách. Bất quá thì thêm tìm sách ở đâu, kiến thức trong trường và gia đình bốn người.
Mọi thứ tưởng chừng sẽ mãi như thế nếu Trà My không vô tình quen được Thuý Kiều. Cô vẫn còn nhớ đấy là một ngày đầu học kỳ hai của năm lớp mười một. Khi giáo viên chủ nhiệm lớp cô dẫn đến một bạn nữ vừa mới chuyển trường.
Đấy là lần đầu tiên trong đời, Trà My thật sự hứng thú với cái gì đó nằm ngoài sử sách. Phải chăng vì hai người quá giống nhau, đều được ông trời ban cho vẻ đẹp chim sa cá lặn. Cô cũng không biết nữa, chỉ là ấn tượng ban đầu của hai người về nhau khá tốt.
Tên đầy đủ của cô ấy là Nguyễn Ngọc Thuý, Thuý Kiều thực chất chỉ là biệt danh đám bạn đặt cho cô vì tình yêu quá lớn của con người ấy dành cho tuyệt tác của đại thi hào Nguyễn Du. Nhưng khác hẳn với Trà My, Thuý Kiều là người vô cùng năng động và cởi mở. Mặc cho việc sở hữu nhan sắc hiếm ai bì kịp cùng chiều cao bất thường (chỉ thua Trà My một chút), cô vẫn dễ dàng hoà mình vào tập thể, chẳng mấy chốc đã trở thành trung tâm của cả lớp.
Ma xui quỷ khiến sao mà con người quá đỗi tuyệt vời ấy lại bị xếp ngồi chung bàn với cô. Chắc cũng do hai người quá cao so với số còn lại. Ban đầu Thuý Kiều cứ ngỡ rằng Trà My là người say mê văn học nên lúc nào cũng kè kè cuốn sách trên tay, hỏi ra mới biết là sự thật không phải thế. Chẳng thế mà cô nàng mới phát hoảng lên vì không ngờ trên đời vẫn tồn tại một người kỳ quái đến vậy.
Dần dà cả hai bắt đầu bắt chuyện, giờ nghĩ lại mới thấy Thuý Kiều quả thực rất giỏi khoảng giao tiếp. Tính riêng việc cô có thể gò được một đứa rụt rè như Trà My vào một cuộc đối thoại quá ba mươi phút thôi đã đủ để chứng minh rồi. Mặc cho những lời đồn xấu về cô trước đó, đôi bạn vẫn ngày càng thân thiết và cho đến một ngày kia.
- My ơi! Đi chơi với tụi mình không?
Đấy cũng là lần đầu tiên trong giờ ra chơi, thứ mà cô cầm trên tay không phải là cuốn sách sử dày cộm. Thuý Kiều tạo điều kiện cho Trà My hoà nhập với mọi người, điều thú vị ở đây là cho đến tận nửa năm sau tức học kỳ đầu của lớp mười hai, khi chúng bạn đã thân thiết với nhau, cô gái đáng thương mới biết được rằng đã từng có lời đồn về một con bé chảnh choẹ không coi ai ra gì.
Cô bắt đầu nói nhiều hơn, cười nhiều hơn, ôi những tháng ngày ngập tràn hạnh phúc. Trường học đối với cô từ đấy trở đi hoá thành một thế giới hoàn toàn khác, nơi tràn ngập niềm vui và những điều mới lạ. Thế rồi trước khi bản thân kịp nhận ra, Trà My đã không còn mang cuốn sách sử nào đến trường nữa, cô bé “khác thường” của năm nào nay đã có thể hoà mình vào thế giới.
Một năm cứ thế trôi qua, điều gì đến rồi cũng đến.
Vào học kỳ cuối của năm lớp mười hai, một chàng trai đã lấy hết can đảm để bày tỏ tình cảm của mình với Trà My. Giờ bình tâm nghĩ lại, nếu lúc ấy cô đánh liều đồng ý thì sao nhỉ. Nếu mối tình ấy có thể phát triển tốt đẹp thì biết đâu chừng mẹ cô đã có cháu để bồng rồi cũng nên.
Người thiếu nữ năm nào đến giờ vẫn nhớ như in hình ảnh của chàng trai ngày ấy. Cậu nhóc thuộc vào loại ham chơi với thành tích học tập kém cỏi, nói năng thì đúng kiểu như đang chọc kim vào tai người ta, ăn mặc nhếch nhác chả giống ai, mặt mày bặm trợn nhìn như dân giang hồ… Thế nhưng khi đứng trước mặt Trà My, cậu ta như trở thành một người hoàn toàn khác. Đụng tí thì ấp úng, đụng tí thì đỏ mặt, rụt rè và nhút nhát đến phát sợ luôn. Thú thật là cho đến tận lúc này đây, hình ảnh cậu trai "hiền hậu" lặng lẽ quay đi với cặp mắt rưng rưng vẫn còn ám ảnh tâm trí cô. Từ đấy về sau, qua nhiều cuộc tình ngắn có mà dài cũng có, chẳng có gã đàn ông nào cho cô cảm giác ấy nữa.
Phải chăng đây là lý do cho thứ thiện cảm kỳ lạ cô có với... À mà thôi bỏ qua chuyện đó đi.
Lại nói về Thuý Kiều, cũng chính người bạn thân thiết này đã gợi ý cho Trà My rằng cô nên theo nghề giáo. Rằng nếu đã yêu thích sử sách như thế mà không chọn một công việc có liên quan đến chúng thì quả là rất đáng tiếc. Trở thành nhà sử học hay khảo cổ học thì quả hết sức xa vời so với học lực của Trà My. Giáo viên dạy sử nghe có vẻ hợp lý hơn rất nhiều.
Đấy chính là phát súng đầu tiên đánh dấu cuộc “chiến tranh” kéo dài bốn năm giữa Trà My và hai đấng sinh thành. Trong suốt khoảng thời gian đó, Thuý Kiều cũng là người duy nhất ủng hộ đến cùng việc cô theo đuổi đam mê.
Nếu hỏi Trà My rằng cô luyến tiếc điều gì nhất vào lúc này thì câu trả lời chỉ có một thôi: Cô tiếc vì dù cả hai chơi rất thân với nhau nhưng con bé ngờ nghệch này vẫn chưa một lần nói ra lời cảm ơn từ tận đáy lòng đến con người quá đỗi tuyệt vời ấy.
Tốt nghiệp đại học chuyên ngành Sư phạm Ngữ văn loại ưu, do được cất nhắc từ phía gia đình, Thuý Kiều lập tức được nhập cư vào Vole City chi nhánh Biển Đông. Trà My thì chật vật lắm mới xin được chân giáo viên hợp đồng ở một trường phổ thông chẳng mấy danh tiếng. Nhưng không sao, miễn còn được sống với đam mê của chính mình thì cô vẫn thừa sức để vượt qua mọi thách thức. Đương nhiên đấy là suy nghĩ của cô trước nghe được tin dữ.
Nhưng dù sao thì dù, Trà My vẫn nợ Thuý Kiều quá nhiều, thật sự quá nhiều. Nếu không có người bạn ấy thì chắc chắn ký ức về hai chữ thanh xuân trong cô chỉ là những con chữ vô hồn, những tháng ngày ngồi lỳ ở góc lớp, chẳng màng nói chuyện với ai.
Kỳ thực thì mục đích khi đến Vole Hai của Trà My không hẳn chỉ có kiếm tiền, đấy còn là cơ hội cuối cùng trong đời để cô đoàn tụ với người bạn thân chí cốt. Biết đâu chừng cả hai còn có thể trở thành đồng nghiệp của nhau nữa thì sao. Những dự tính tươi đẹp ấy... đã chẳng bao giờ thành hiện thực.
Trước mắt của Trà My giờ đây là thực tại tàn nhẫn, nghiệt ngã và bất lực khi đánh một vòng lớn rồi cuối cùng cô lại quay về vạch xuất phát. Căn nhà nhỏ xinh hai tầng cũ kỹ hơn ba mươi năm tuổi, căn phòng bé tẹo chất đầy sách cũ vẫn ráng tống thêm chiếc giường đơn và bàn con vào cho đủ tiện nghi. Trà My nằm đó, thơ thẩn ngẫm nghĩ về cuộc đời ngắn ngủi trước khi bật ra nụ cười buồn đầy cay đắng.
Tại sao cô lại không nhận ra sớm hơn chứ. Rằng căn phòng này, rằng những quyển sách này đều đã được lau dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp tinh tươm đâu vào đấy để có được vẻ ngoài gọn gàng này.
Thằng Hải em cô thì suốt ngày cắm mặt trong thư viện trường, kể ra cũng tội thằng bé, hiếm có đứa con trai mới lớn nào hiểu chuyện được như nó. Đa phần các trường đại học đều có chính sách miễn giảm học phí cho những sinh viên có thành tích xuất sắc nhất, thằng bé cũng đang nỗ lực theo cách của riêng mình để giảm thiểu áp lực kinh tế gia đình. Dù cho điều đó đồng nghĩa với việc gắn liền bốn năm tuổi xuân vào sách vở, phải cạnh tranh vất vả với những thiên tài học một biết mười chăng nữa. Chưa kể đến việc cu cậu còn nhận cả tá công việc làm thêm ban đêm để kiếm thêm thu nhập để tạo nguồn thu riêng để tự trang trải chi phí sinh hoạt.
Mới ngày nào còn là cậu quý tử nhõng nhẽo đòi quà, em trai của chị trưởng thành đến mức này từ bao khi nào vậy nhỉ?
Giờ thì đến cả gia đình thân thương đối với Trà My cũng là cả một vùng trời bí ẩn.
Cha cô từng là viên chức làm việc trong công ty nhà nước, gọi là “viên chức” cho oai vậy thôi chứ khi còn tại vị thì thu nhập của ông so với mức sống ở cái đất Sài Thành này chỉ được xem là vừa đủ. Về già lại hay lên cơn tai biến khiến cho ông dẫu có muốn bám trụ lại vị trí lâu hơn một chút cũng khó nên đành về hưu sớm. Tất cả cũng tại cái lối sống thiếu lành mạnh ngày trẻ mà ra cả, biết trách ai bây giờ đây.
Gia đình của Trà My ngày ấy nói cho công bằng thì có thể xem như đủ ăn, đủ mặc. Mọi thứ chỉ bắt đầu tệ dần đi kể từ lúc mẹ cô lâm trọng bệnh. Cha cô thì tuy lúc nào cũng gượng cười trước mặt ba mẹ con nhưng thật tâm Trà My biết rằng, ông đang tự trách bản thân vì đã không làm tròn bổn phận trụ cột gia đình. Đáng tiếc những gì con người ấy có thể làm chỉ là cai thuốc và giảm rượu bia. Ông biết là dù mình có vô dụng đến đâu chăng nữa thì vẫn phải gắng gượng mà sống, cốt để làm chỗ dựa tinh thần cho cả nhà.
Thế đấy, một cậu con trai chỉ về đến nhà khi đã tối muộn rồi lăn đùng ra ngủ. Một cụ ông hay lên cơn tai biến bị cấm không được đặt chân lên cầu thang. Người duy nhất có thể lau dọn căn phòng và sắp xếp đống sách này chỉ có thể là…
Cảm giác như có một mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực. Trà My điếng người khi liên tưởng đến cảnh tượng ấy.
Mẹ cô, người chỉ vừa thoát khỏi bàn tay của Tử Thần và cho xuất viện có vài tháng đã làm tất cả chuyện này. Vì đứa con gái bất hiếu chỉ biết sống cho mình nó thôi. Trái tim cô quặn thắt, hàm răng cô nghiến chặt, sao cho không phát ra bất cứ âm thanh nào.
Một xúc cảm mãnh liệt trỗi dậy trong cô. Nó ép Trà My phải ngừng ngay ham muốn được oà lên nức nở.
Cô co rúm mình lại hồi lâu, cô gắng ổn định tâm trạng.
- Bình tĩnh nào… chỉ còn ba ngày thôi.
Phải chỉ còn ba ngày nữa thì chiếc “đồng hồ sinh mệnh” treo trên đầu cô sẽ chỉ còn là dãy dài những số không tròn trĩnh xếp liền kề.
Thời gian còn lại là vô cùng ngắn ngủi.
Không chịu được cũng phải chịu! Đã quyết như thế rồi! Cơ mà sao…
…
Sau một hồi vật lộn với mớ xúc cảm bộc phát, Trà My dần dần lấy lại bình tĩnh. Kiểm tra giờ giấc trên màn hình điện thoại, cô phát hoảng vì lượng thời gian mình dùng để “nằm mơ giữa ban ngày” kia lên đến gần một tiếng.
Phải xuống dưới nhà ngay, mình còn chưa lựa được thời điểm thích để “nói chuyện” với cha mẹ nữa.
Trà My chậm rãi đặt bước chân đầu tiên xuống giường, lật đật với tay tới chiếc bàn con, mở ra hộc tủ nhỏ. Nếu cô nhớ không lầm thì hẳn chúng vẫn còn ở đấy, đống dây chun buộc tóc ấy mà. Quả nhiên chỉ có thể là mẹ cô với sự ngăn nắp của người phụ nữ có ba mươi năm kinh nghiệm làm nội trợ, đến cả những thứ nhỏ nhặt thế này cũng được sắp xếp một cách hoàn hảo. Ước gì Trà My có thể thừa hưởng chút ít đức tính đó ở bà thì tốt biết mấy. Tuy thua kém rất xa về khoảng tiện nghi nhưng cái phòng nhỏ nhỏ xinh xinh này hãy còn tốt chán so với căn hộ bề bộn của cô ở Vole Hai.
Thôi, nhắc nhớ làm chi cái thành phố ấy nữa. Những ngày tháng chật vật của cô ở nơi đó đã kết thúc rồi. Trà My thoạt nghĩ, mắt chẳng rời chiếc hộp nhỏ đựng sữa rửa mặt và kem dưỡng ẩm. Bụng bảo dạ liệu mình có nên dùng tới chúng sau khi đánh răng không.
Ôi những thói quen phiền toái.
8 giờ 13 phút sáng, một ngày dài với muôn vàn khó khăn chỉ mới bắt đầu.
4
0
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
