Chương 3 - Mưa Axit
Cường cũng đã làm một vài thí ngiệm trên người mấy thằng lưu manh này.
Hắn đem một thằng đã quét thông tin ra đánh. Càng đánh hắn lại thấy trên mục sinh mệnh của thằng này cũng từ từ giảm xuống rồi các mục khác cũng vậy cho đến khi hắn đánh chết thì tất cả các mục liền giảm về 0.
Thân thể nếu bị thương thì các mục sẽ giảm dần dần còn nếu như bị thương nặng đến chết thì tất cả các mục sẽ về 0
“Cũng giống như trong trò chơi vậy nhưng mà trong trò chơi còn có vật phẩm tăng máu không sợ bị đánh đến chết. Không biết ngoài đời liệu có cái vật phẩm này không?”Cường lẩm bẩm.
Rồi hắn dọn dẹp xóa đi dấu vết ẩu đả cùng mấy vũng máu đen trên mặt đất
“ Thôn phệ người bình thường cũng không có hiệu quả lắm, vừa mới thôn phệ 5 tên lưu manh cũng chỉ cho hắn 5% exp nếu muốn tăng cấp thì chẳng phải cần thôn phệ 100 người sao?”
Hắn rất nhanh liền lắc đầu, thôn phệ 5 thằng lưu manh này là thủ phạm giết chết chủ nhân thân thể này nên hắn không có cảm xúc gì nhưng thôn phệ người vô tội thì hắn sao mà làm được. Cho dù hắn là bộ đội đặc chủng, hai tay đã giết qua nhiềukẻ nguy hiểm nhưng bây giờ bảo hắn giết người vô tội thì hắn không làm được.
Suy nghĩ hồi lâu, hắn đã dọn dẹp sạch sẽ xong hiện trường với kinh nghiệm bộ đội đặc chủng chuyên nghiệp của hắn dù cho công an có điều tra thì cũng chả tìm được manh mối gì ở đây.
“Dựa theo thế giới trong trò chơi Tận Thế hệ thống thì chắc chắc đại dịch Zombie sẽ diễn ra”
“Tuy không chắc đại dịch Zombie có diễn ra hay không nhưng hắn vẫn sẽ chuẩn bị đầy đủ”
Cường trong lòng thầm nghĩ
Lúc nãy từ trong người 5 thằng lưu manh này thu được tổng cả thảy 8 triệu, coi như vấn đề tài chính của hắn đã được giải quyết tạm thời. Lúc nãy mua mì tôm của bác Quân hắn còn tính đi làm gì kiếm tiền trả nợ nhưng giờ đã có tiền trả rồi.
Hắn liền chỉnh sửa lại quần áo, chạy ngay đến cửa hàng tạp hóa của bác Quân
Trong cửa hàng tạp hóa bác Quân nhìn thấy Cường chạy đến thì không khỏi ngỡ ngàng kinh ngạc.
“Cường, tụi thằng Tuấn không làm khó mày sao?”
“Bác Quân, làm gì có? Cháu chỉ dạy tụi nó vài câu của thầy Huấn ROSE (có làm thì mới có ăn, không làm mà đòi ăn chỉ có ăn c.t ăn đầu .bu.i) là tụi nó vứa bỏ thói xấu trở thành những người có ích cho xã hội, từ giờ trở đi sẽ không quậy phá nữa”
Cường ra vẻ mệt nhọc thở dài nói
“Thật” Bác Quân nửa tin nửa không tin nói nhưng trong lòng lại nghĩ thầm “Thằng Tuấn mà thay đổi thì chó sẽ không ăn c.t, mấy lần tự trại cải tạo đi ra Tuấn còn chưa thay đổi mà giờ thằng Cường chỉ nói vài câu hắn liền thay đổi, lúc đầu hắn còn nghĩ Cường sẽ bị tẩn một trận đi.”
“Tất nhiên là thật rồi”
Cường cười hì hì nói “Thầy Huấn ROSE đã dạy thì ai cũng phải thay đổi, mà thôi không nhắc đến chuyện này nữa. Bác Quân lấy cho cháu 50 cân gạo, 10 thùng mì tôm, 20 thùng nước, bình ga,... sẵn tiện để con trả tiền nợ lúc trước cho bác luôn”
Bác Quân ngỡ ngàng thầm nghĩ “Tiền thằng này lấy đâu ra? Mua từng này đồ nó tính ở trong phòng cả năm à. Mà thôi kệ khuyên thì cũng đã khuyên rồi, nó nghe hay không là quyền của nó” rồi đi xuống lấy đồ cho hắn.
Tầm 10 phút sau, bác Quân đã đem những đồ mà hắn mua đặt hết lên bàn
“Cường, nhiều đồ như vậy mày cần bác cầm giúp một tay không?
Hóa ra là bị xem thường
Cường liền bật cười, thông phệ 5 thằng lưu manh xong sức khỏe của hắn đã vượt xa người bình thường, đem đi từng này đồ vật cũng không phải là chuyện gì to tát lắm.
“Không cần đâu bác Quân. Trai 17 bẻ gãy sừng trâu, cháu giờ đã 20 rồi sức khỏe còn bẻ được cả sừng tê giác nữa là. Hehe”
Cường cười tóet miệng liền thanh toán tiền cho bác Quân rồi ra về.
Nhìn Cường bưng một đống đồ đi ra khỏi cửa, bác Quân liền phát hiện vóc dáng Cường như là không giống với lúc trước mà có vẻ cao to hơn “Sức trẻ a”.
Ôm một đống đồ về phòng mình xong, hắn liền bật máy tính lên mạng tìm kiếm thông tin về “Tận thế hệ thống” nhưng vẫn không có thông tin gì ngoài bộ tiểu thuyết của thằng đẹp nào viết (ta đấy :3)
Cường liền thở dài một tiếng “Không có bất kỳ thông tin tham khảo, thôi thì đến đâu hay đến đó vậy”
Nói xong hắn liền đi vào phòng tắm, tính tắm một phát cho thoải mái nhưng vừa mới cởi cái quần cộc xuống thì tiếng chuông điện thoại lại vang lên
“Đệch, thằng cờ hó nào gọi điên đúng thời điểm thế “
Thoáng nhìn qua điện thoại để trên bàn liền thấy dòng chữ “Mạnh óc chó”
“A thì ra là thằng bạn cờ hó này”
Cường liền cười một tiếng, hắn kế thừa hết thảy ký ức của chủ nhân thân thể thì tất nhiên nhận biết thằng bạn thân “Mạnh óc chó” này, cũng không hiểu vì sao khi nghĩ đến thằng Mạnh liền có cảm giác tin tưởng xuất phát từ nội tâm.
“Cường! Tao nghe nói mày bị tụi thằng Tuấn đánh có thật hay không? Mày không sao chứ? Mẹ nó! để tao tẩn cho nó một trận nhớ đời”
Cường cười cười, thằng bạn thân “Mạnh óc chó” này mặc dù thân thể tốt hơn hắn lúc trước một chút nhưng cũng chỉ là người bình thường, cho dù hắn đến tẩn thằng Tuấn một trận thật thì cũng là chịu tụi nó hấp diêm mà thôi.
“Thằng óc chó này, nghe ai nói vậy? Chỉ là mấy thằng lưu manh thôi sao? Tao một tay cũng đem tụi nó đập chết”
Cười cười ha ha, nói.
“A! Thằng chó này mày lại sủa đi” Mạnh tất nhiên là không tin, hắn là người hiểu rõ Cường nhất. Liền một mình hắn liền đòi một tay đập chết tụi thằng Tuấn “Bố mày đếch tin, thà tao tin mấy con em gái đứng đường nói vẫn còn trinh còn hơn là tin mày”
Cường cũng chỉ biết cười haha, cũng không giải thích gì nữa: “Mày không cần lo lắng, tao bây giờ sức khỏe dồi dào bây giờ cho dù có là chục em gái sinh viên tao cũng tiếp hết nhưng mà em nào xinh xinh nhé còn mấy em “mập mạp” tao xin rút”
“Thôi thôi ông ơi, ông im mẹ mồm đi mấy chục tuổi đầu sờ tay gái còn chưa được sờ mà đòi chục em cũng tiếp, mày nghĩ mày là Sơn Tường MTP à, loại mày thì chỉ có các chị U50 thôi! Hahaha! Mà mày không có việc gì là tốt rồi. À còn có một việc....”
Mạnh nói đến đây liền dừng, Cường mắng một tiếng: “Có gì mau nói bố nghe.”
“Mày chừng nào mới tìm bạn gái?”
“Uầy....”
Cường sờ sờ cái mũi liền nhìn hai tay mình.
(Tác: Sai lầm lớn nhất anh mang trong cuộc đời,là đánh mất em khi ta tuổi đôi mươi,là muốn ấp ôm em theo cả cuộc đời,Mà bản thân anh còn chưa lo được nổi )
“Tao với Phương Thảo chuẩn bị kết hôn nhưng bố mẹ Thảo muốn tao phải có biệt thự xe hơi đã rồi mới cho cưới.” Mạnh cũng chỉ biết thở dài, dù là cách nhau một cái điện thoại nhưng Cường cũng hiểu được tâm trạng của Mạnh lúc này “Tao không xe, không nhà, buổi sáng thì đi làm công nhân, đến tối thì lại phụ người ta bưng hàng mà cũng không có đồng nào tiết kiệm, Cường à đôi khi tao cũng muốn như mày không bạn gái không gia đình không ràng buộc, Haizzz!”
Cường cũng chỉ biết im lặng, bạn gái của Mạnh hắn cũng đã gặp rồi, Phương Thảo là một cô gái xinh đẹp đúng kiểu tiểu thư nhà giàu, Mạnh được làm bạn trai Thảo cũng rất là may mắn nhưng Cường không thích Thảo, cô nàng này thích ăn chơi sang trọng trên dòng thời gian FB mỗi ngày đều là chụp lại đi ăn những nhà hàng sang trọng, mua quần áo túi xách hàng hiệu đắt tiền mà Mạnh lại luôn nghe theo một cách mù quáng luôn đưa nhưng đồng tiền mồ hôi nước mắt của mình làm ra để cho Thảo tiêu xài.
Có mấy lần Cường khuyên Mạnh từ bỏ nhưng Mạnh đều không nghe. Hắn cuối cùng cũng chỉ biết thở dài dù biết thế nhưng vẫn tôn trọng Mạnh.
Bây giờ nghe Mạnh nói kết hôn, Cường trong lòng mừng cho bạn, an ủi nói: “Vật thì mày phải cố lên! Đám cưới nhất định phải cho tao làm phù rể”
“Tất nhiên”
Mạnh cười ha ha “Thôi không nói với mày nữa đén giờ đi làm rồi tao cúp máy đây! Bye con chó”
“Tút tút tút ...”
Nghe tiếng điện thoại cúp máy, Cường cũng lắc đầu cười “quả nhiên tình yêu sẽ thay đôi tất cả”
Rồi bước vào phòng tắm, vừa tắm vừa hát
“Anh này, đẹp trai này, đại gia này
Nhà giàu tiền tiêu thả ga, xây riêng hồ bơi để nuôi cá
Anh thì nghèo khó, tiền chẳng có
Nhà nghèo vì mẹ đâu có cho, xây riêng công viên để nuôi chó
Anh kia khi yêu em thì, mua cho những món đắt tiền
Luôn luôn tặng em rồi sai khiến
Anh đây khi yêu em là, trao cho em con tim chung tình
Em ơi hãy lắng nghe anh này.....
.............
Boy nhà nghèo là boy nhà nghèo.....!”
Bỗng nhiên trời bắt đầu tối sầm lại, các đám mây đen kéo đến che hết bầu trời lại rồi bắt đầu đổ những hạt mưa nặng hạt.
“Ừm? Trời mưa rồi?”
Kéo rèm cửa sổ lên, Cường liền thấy cả bầu trời đã biến thành một màu đen, từng hạt mưa to như hạt nhãn(hay là hạt đậu) rơi xuống, qua một vài phút mưa to như trút nước ầm ầm.
“Không đúng, cơn mưa này...”
Một giọt nước mưa rơi vào trong lòng bàn tay của Cường nhưng là có màu xanh lá cây ngửi thử như có mùi hôi thối. Trong lòng bàn tay truyền đến một cảm giác nóng rát.
“Mưa Axit? Từ trước đến nay đã lần nào xuất hiên mưa Axit đâu mà sao bây giờ lại xuất hiện?”
Cường lầm bẩm, có chút hoảng sợ nhìn xuống phía dưới đường phố mọi người đang chạy chật vật tìm nơi tránh mưa.
“A......!”
Bỗng nhiên trên đường truyền đến một tiếng hét thảm, chắc là do mặt đường quá trơn, một cụ già chống gậy, ngã lăn dưới đất đang không ngừng run rẩy như mắc bệnh gì
Người qua đường nhìn như không thấy chỉ riêng phần mình chạy đi để mặc cụ già ngã trên mặt đất nhưng rồi có 2 thanh niên đang trú mưa dưới trạm xe buýt chạy vội đến đỡ cụ già ngồi dậy?
“Ông, Ông có sao không? Có cần cháu gọi xe cấp cứu không?”
Hai thanh niên này tay bên phải có đeo cùng một cái logo, chắc là sinh viên của một trường đại học nào đó.
Lúc này cụ già sắc mặt tái xanh trong miệng, mũi đều chảy ra từng hàng máu tươi, thân thể thì càng run rẩy như điện giât. Miệng thì bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ.
(Tác: Let the game begin )
Thấy cụ già như vậy hai thanh niên càng nhanh chóng gọi xe cấp cứu. Nhưng chưa kịp lấy điện thoại ra, đôi mắt cụ già đột nhiên mở ra trừng trừng, con ngươi chằng chịt tơ máu!
Đôi mắt đỏ lòm kết hợp thêm máu từ miệng và mũ chảy ra nhìn cực kỳ đáng sợ.
Không đợi hai thanh niên kịp phản ứng cụ già đã há miệng cắn lấy cổ của thanh niên, lúc đầu còn co giật giãy dụa nhưng một lúc liền nằm bất động. Thanh niên bên cạnh sợ hãi ngã bịch xuống đất càng nhìn về thân thể bạn mình đã bị gặm mất một nửa liền kinh hãi.
Cụ già như nghe được gì liền ngẩng mặt, trên mặt đều là máu tươi, trong miệng còn đang nhai cái gì như là thịt người. Phát ra vài tiếng gầm nhẹ liền từ từ đứng lên.
“Cứu! Cứu mạng!”
Tên thanh niên kia hốt hoảng bò dậy chạy về phía trước, cụ già liền thả ra thi thể thanh niên kia xuống mặt đất rồi lấy tốc độ không thể tưởng tượng nổi lao về phía thanh niên kia. Cường không thể tưởng tượng nổi đây là một cụ già đến đi còn không nổi sao? Cái tốc độ này đến hắn còn không đuổi kịp.
Mà thanh niên bị cụ già cắn, thân thể bổng nhiên run rẩy kịch liệt. Không bao lâu liền cử động từ từ đứng dậy mà cái cổ hắn gần như là đứt ra , đầu còn tren lủng lẳng trước ngực, rồi gầm nhẹ chạy đến một người đang hoảng sợ bên đường
Cả đường phố như là địa ngục, khắp nơi đều là người cắn người, người ăn người còn có người bụng bị xé ra ruột còn lộ ra bên ngoài nhưng vẫn giãy dụa điên cuồng cắn tới người khác
P/s: Hôm nay 3 chương nhé rảnh lại ra thêm vài chương cho anh em đọc. Nhớ ủng hộ tác nhé. Cám ơn mọi người rất nhiều
122
9
1 tháng trước
9 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
