Chương 1 - Xuyên qua
TP.Hồ Chí Minh là một thành phố lớn của nước Việt Nam, nơi phát triển trọng điểm, kinh tế phát triển nhanh chóng, hấp dẫn nhiều người từ các tỉnh thành khác đi đến làm ăn, có vô số các thanh niên mang theo ước mơ hoài bão mà đến, muốn ở đây gầy dựng nên một phen sự nghiệp
Nơi này có rất nhiều người trẻ tuổi gióng nhau, thuê một phòng trọ giá rẻ, mỗi ngày đều thức khuya dậy sớm cố gắng vì ước mơ sự nghiệp
Hiện tại đã là vào lúc giữa trưa, tại một tòa cũ nát cư xá có một người thanh niên đang ngồi trước một chiếc máy tính đã cũ nát
Thanh niên khoảng chừng 20, cao 180m, tướng mạo bình thường, đi trong đám đông cũng không làm ai chú ý cả, trên mặt có đeo một chiếc kính cận cao độ, điển hình cho các thanh niên ít ra khỏi nhà
“ Đệch, thế là xuyên không sao?”
Thanh niên này quần áo lộn xộn, bên trong phòng cũng lộn xộn không khác gì, các bức hình Anime dán khắp phòng, giấy vệ sinh vứt khắp nơi, nhưng dường như khí chất hắn cùng cảnh vật xung quanh không hợp nhau tý nào, liền như là chó sói bắc cực với Husky vậy (thề ta có con Husky nó ngáo đéo chịu được :3)
“Việt Nam, dù là kinh tế hay là văn hóa cùng kiếp trước của mình cực kỳ giống nhau”. Thanh nên cười thầm rồi nhìn hai tay gầy yếu của mình “nhưng thân thể này, quá yếu”
Thanh niên tên là Trương Cường, trùng hợp thay chủ thân thể này cũng gọi là Trương Cường, hai người mặc dù trùng trên họ nhưng lại thật sự quá chênh lệch không chỉ là một hai phần, Trương Cường kiếp trước là đặc chủng quân nhân, tham gia chiến dịch vô số, am hiểu các loại vũ khí, máy móc chiến tranh, dù là trên biển hay trên cạn thì đều nhận các thành tích hàng đầu nhưng cũng bởi vì quá ưu tú, bị người ghen ghét, trong một lần làm nhiệm vụ bị đồng đội hãm hại, chết không toàn thây .
Mà chủ nhân thân thể này rất nghèo, không nhà không xe không tiền, trong thời gian học đại học bởi vì tính cách mềm yếu, luôn bị người khác bắt nạt, thường xuyên bị đòi tiền bảo kê, thậm chí có một ngày ba nhóm người tìm hắn đòi tiền bảo kê
Người bên ngoài nhìn trong mắt thì rất buồn cười, nhưng đối với người trong cuộc thì đó chính là rất buồn
Không có kinh tế thu nhập, Cường ăn no cũng là một vấn đề, có đéo tiền mà ăn, có một hôm bị một đám lưu manh đòi tiền hắn lấy hết dũng khí hét to “ Mày ơi đừng đòi nữa nhà tao còn gì đâu,...”
Thế là...(anlonroi) chọc ngay tổ ong vò vẽ, lúc ấy thằng dẫn đầu bọn lưu manh đấm trực tiếp vào mặt khiến mặt hắn sưng hẳn lên, tiếp theo cả đám nhảy vào hấp diêm một trận người đấm người đá, cuối cùng Cường cả người có nhiều chỗ gãy xương, nằm viện nửa tháng mới có thể xuống giường.
Đáng nói là tiền thuốc men của hắn ai trả vì hắn có đếch tiền đâu, cuối cùng thì cũng là các anh em thanh niên đồng râm hàng xóm góp tiền lại giúp hắn
Kể từ nay về sau, Cường thường xuyên bị nhóm này lưu manh tìm tới đánh đập, lần này hắn lại bị đánh cho một trận, bị ném như chó chết đến trước cửa phòng cho thuê, có thể bởi vì thân thể hắn quá yếu, cũng có thể vì đám lưu manh ra tay quá nặng, hắn ngỏm mẹ củ tỏi.
Có thể ông trời nghĩ thương thanh niên vẫn còn zin mà đã ngỏm rồi nên cho Cường một cơ hội, Cường kia xuyên không đến ngay tại thời điểm bị đồng đội hãm hại chết không toàn thây trước mắt hắn toàn là lửa, chỉ biết nhìn thân thể của mình tan nát thành từng mảnh, lập tức mắt hắn tối sầm lại, lúc mở mắt ra thì đã nằm tại trước cửa phòng cho thuê
Cường kế thừa chủ thân thể toàn bộ, tên của hắn, trí nhớ của hắn, nhân sinh của hắn và tất nhiên Zin của hắn. Nhìn xung quanh mọi người đang nhìn hắn với ánh mắt khinh bỉ hắn mặc kệ như không nhìn thấy, phủi trên người bám vào bụi đất liền đi vào phòng xem xét tư liệu.
Làm bộ đội đặc chủng, Cường có được ý chí kiên định, đầu tiên hắn bài trừ cảm giác nghi hoặc, cũng không giống như các tiểu thuyết trên mạng các nhân vật xuyên qua ngạc nhiên, thậm chí nghi ngờ đang qua phim, tra cứu tài liệu về sau, hắn tiếp nhận thật sự mình đã xuyên qua.
“Nói cách khác hắn hiện tại là một cô nhi, đã tốt nghiệp đại học, đang trọ tại một cư xá cũ nát ở một quận TP.HCM, trong người đéo có xu nào”
Không có ai quen biết, chỉ có một thằng bạn thân là Mạnh(óc chó), mà thằng này cũng nghèo đéo khác gì hắn, căn bản không trợ giúp được gì”
“Thôi thì, cuộc đời của chú để anh hoàn thành cho!”
Cường rất cô độc
Đời trước hắn cũng là một cái cô nhi không chỗ nương tựa, ngay cả chính mình bố mẹ đẻ cũng không biết là ai, trong quân đội bởi vì tính cách của hắn, càng không có một người bạn nào nhưng trong lòng hắn đều khát vọng tình cảm gia đình cùng tình yêu
Được sống lại lần này, hắn quyết tâm nắm bắt hửng thụ thật tốt
Cường tựa đầu vào ghế, hai tay ôm sau đầu, lẩm bẩm “Cái tuổi này tham gia quân đội thì hơi trễ, nhưng mà với thân thủ của ta, làm bải vệ hoặc đi đòi các băng đảng tiền kiếm miếng cơm ăn chắc không có vấn đề gì”
Hắn lại nhìn xuống hai tay của mình, lắc đầu: “quả thực quá yếu, lấy thân thể này cường đồ, chạy một vòng đã tốn sức, thực lực của ta không cách nào có thể phát huy”
Hoàn toàn chĩnh xác, thân thể này chủ trước vì đêm đêm tích cực quay tay mà dẫn đến thân thể ốm không một chút sức lực, Cường cảm thấy chạy vài bước mà đã thở hổn hển, toàn thân không một chút sức lực, cũng không trách được luôn bị người ta tẩn vài trận mà đã ngỏm củ tỏi.
Xem trên máy tính nổi lên mấy cái thông tin, nào là IDOL lộ clip, Thầy Huấn Rose livestream, SN thua DW 1-3 ,.... Cường đang tính tắt máy tính thì vô tình liếc qua một cái thông tin.
“ Toàn thế giới bộc phát một loại Virus cảm cúm, hơn 100 triệu người xuất hiện tình trạng đau đầu, ho khan, mặc dù các chuyên gia khoa học hàng đầu thế giới đã bắt tay nhau tìm ra một loại vắc xin phòng ngừa loại Virus này nhưng đến bây giờ vẫn chưa có lời giải, chỉ có thể khuyến cáo người dân ra đường nhớ đeo khẩu trang và tránh tiếp xúc những chỗ đông người”
Cường tắt máy tính, hắn đối với cái sự tình Virus cảm cúm cũng không quan tâm, dù có quan tâm thì cũng là đợi các nhà khoa học đưa ra vắc xin chứ hắn cũng đéo làm được cái gì
Sờ túi, còn 20 ngàn, Cường cười một cách đau đớn, trước mắt vẫn là đi kiếm gì bỏ bụng rồi tính sau
Chỉ là 20 ngàn đi ăn cơm cũng không đủ no, trước mắt cũng chỉ có thể đi mua mì tôm.
Cường đi ra khỏi phòng, mặc dù thành phố này hắn chưa bao giờ thấy qua, nhưng dựa vào ký ức của chủ nhân thân thể này, hắn vẫn quen thuộc đi đến cửa hàng tạp hóa đối diện cư xá.
Cửa hàng tạp hóa Minh Quân
Chủ cửa hàng tạp hóa tên là Quân, tuổi chắc cũng hơn 40, dựa vào ký ích chủ thân thể lúc trước, hắn trước kia thường đến đây mua các đồ dùng phục vụ sinh hoạt, chủ của hàng cũng là một người tốt, có lúc hắn mua thiếu tiền thì đều cho hắn nợ.
Cường đi vào cửa hàng thời điểm, sau cửa là một cái quầy thu ngân, đằng sau quầy thu ngân là một người đàn ông đang ngồi vóc dáng to cao, cao chừng hai mét, khỏe mạnh giống như một con gấu, trên cánh tay có xăm vài đường nét chạm trổ
Cường nhìn thoáng qua, liền cảm nhận được trên người này có tỏa ra khi chất của một người quân nhân
Thấy Cường đến, đang cầm điện thoại chơi sau quầy thu ngân bác Quân ngẩn đầu nhìn hắn một cái, lập tức hô:
“ Lại là thằng Cường hả? Có việc gì? Trong nhà lại hết đồ ăn rồi? Lần trước mày nợ 5 thùng mì tôm lúc nào mới trả tiền?”
Cường bất đắc dì sờ sờ cái mũi, ta vừa mới xuyên tới, cái nợ này cũng phải ta trả?
“Ạch, Bác quân, cháu....”
“Thôi mày không cần phải nói” Người đàn ông bất đắc dĩ lắc đầu “Mày còn trẻ, nên tìm một công việc mà làm, cả ngày đều ngồi trong phòng thì làm sao có được tương lai”
Rồi nhấc từ sau kệ hàng lấy xuống hai thùng mì tôm: “Mày lấy trước về ăn, rồi đi tìm một công việc mà làm, lúc nào lãnh lương trả hết cho tao là được”
Không đợi Cường lên tiếng, đột nhiên cửa của quán tạp hóa mở ra, mấy thằng ăn mặc có dáng vẻ lưu manh đang cười toe toét đi đến.
Cường nhíu mày, hai mắt đằng sau kính cận lóe lên một tia lạnh lẽo
Thế mà là chúng nó
Không sai! Đúng là oan gia ngõ hẹp, trước mắt mấy thằng lưu manh này chính là nguyên nhân đánh chết chủ thân thể này, Cường mặc dù đối với bọn hắn không để ý, nhưng trong lòng vẫn tuôn ra một cỗ tức giận.
Chủ thân thể dù có chết nhưng chấp niệm vẫn còn đó, Cường có một cỗ kích động muốn xông lên đập cho bọn mặt l.. này một trận.
Nhưng Cường dù sao cũng là bộ đội đặc chủng, cảm giác kích động này hắn liền kiềm chế xuống, hắn chỉ nhìn liếc qua mấy thằng một chút liền không để ý.
“Ái chà! Đây không phải Cường sao?”
Cường đứng trước quầy thu tiền, mấy thằng này vừa vào liền đã thấy hắn, cầm đầu thanh niên cười hì hì tiến đến, cánh tay khoác vào Cường bả vai “Thế nào, có phải là bị đánh quá nhẹ, mới hôm qua mà đã đi lại bình thường rồi?”
Cường nhướng mày, hất tay hắn ra, hừ lạnh một tiếng “Cút!”
Hắn không thích trêu chọc thị phi, nhưng không phải là sợ mấy thằng này, hắn có lòng tin đem mấy thằng cờ hó này đấm răng môi lẫn lộn
Cường quát một tiếng, thân là lính đặc chủng khí chất phát ra, thanh niên cầm đầu liền có cảm giác lạnh cả người, thân thể đột nhiên run lên, lùi về phía sau mấy bước”
“Đệch!”
Lập tức thanh niên cầm đầu cảm thấy mình nhục vãi l..., lập tức nổi giận, trước mặt thằng này mấy giờ trước còn bị mình đấm như chó, hiện tại còn dám hù hắn!
“Dám chửi bố mày, mày chán sống rồi phải không?”
Thanh niên cầm đầu một tay nắm chặt cổ áo của Cường: “Vừa mới định tha mày một trận, hiện tại không thể không đánh mày thành tàn phế được rồi”
“Ồ? Nói như vậy hôm nay bọn mày cùng tao không đánh không được rồi?”
Cường lạnh nhạt nhìn thanh niên cầm đầu, lại nhìn một chút phía sau mấy thanh niên đang cười lạnh rồi nói: “Đây là cửa hàng bác Quân, không nên đem cửa hàng hư hại, chúng ta ra ngoài tìm chỗ khác nói chuyện”
Bác Quan nhịn không được vỗ bàn một cái đứng dậy quát: “Thằng Tuấn, mày đừng không biết tốt xấu, tao nói cho mày biết, hôm nay nếm mày dám động thằng Cường một cọng tóc, đừng trách tao không khách khí”
Thanh niên cầm đầu có chút e ngại nhìn bác Quân, hình như rất kiêng kị, nhưng trọng miệng vẫn ngoan cố: “Đừng có đi mà lo chuyện bao đồng, đây không phải là chuyện của ông. Dù sao hôm nay thằng Cường ai bảo vệ cũng không được”
Cường có chút ngạc nhiên nhìn bác Quân một chút, bác Quân dù tuổi đã không còn trẻ nhưng dáng người không như những người khác giống nhau, nghe nói hồi trẻ có làm trong quân đội, trách không được thanh niên này sợ bác
“Ha ha, bác Quân, không cần lo cho cháu” Cường cười cười nói “Cháu đang cùng mấy người thanh niên này đi giao lưu, giải quyết một ít vấn đề, tất cả mọi người đều là người văn minh sẽ không động tay động chân”
Thấy hắn nói vậy, bác Quân cũng không khuyên can chỉ lắc đầu thở dài.
Cường cùng mấy thanh niên đi vào một hẻm nhỏ, nơi này ít người qua lại, bốn phía đều là bức tường lại càng không có camera.
Cường gật đầu, đối với nơi này hết sức hài lòng
Đi vào trong hẻm, sau lưng 2 thanh niên liếc nhìn nhau rồi đột nhiên giơ chân lên hướng sau lưng Cường đạp tới
Bọn này lưu manh đánh nhau không quan tâm gì cả, không cần biết mày có chơi đẹp hay không chỉ cần đạp ngã xuống đất sau đó cả đám cùng lên, cùng nhau đấm đá thì làm sao có sức phản kháng
Nhưng lần này bọn nó không ngờ, kiếp trước Cường đối đầu là hạng người gì: trùm ma túy, mafia, khủng bố,... so sánh với bọn lưu manh đầu đường xó chợ này một phần nghìn cũng không bằng
Cường như mọc mắt sau lưng, xoay người liền né tránh, lập tức dùng chân quẹt ngang phía dưới liền đem 2 thằng đang muốn đánh lén ngã lăn trên mặt đất
Đây là hắn còn không ra tay hết sức, trong quân đội chính quy các bài huấn luyện đều là một đòn giết địch, dù cho không chết cũng là không có sức phải kháng
“Thằng Cường! Mày được lắm”
Thấy đàn em của mình bị đánh gục, thanh niên cầm đầu vừa giận vừa sợ, giận là thằng này ngày hôm qua còn bị mình đánh giờ liền đem 2 thằng đàn em của mình đánh gục, sợ là Cường hôm nay thay đổi như một người khác vậy.
Bọn hắn rút ra mấy cây ống thép liền vây quay Cường
“Hung khí đều chuẩn bị rõ ràng a, bọn mày nghĩ rằng ăn nổi tao”. Cường nhìn xung quanh một chút khẽ cười “Tao nhớ lần trước tụi mày đánh tao cũng là ở nơi này”
Hắn nói bị đánh mà như là chẳng có gì quan tâm xem như lúc trước bị đánh không phải là mình vậy
“Mày bớt giả tạo đi! Trong lòng chắc là đang sợ đái ra quần đi, bớt làm vẻ mặt không sao cả đi”
Thanh niên cầm đầu hét một tiếng: “Hôm nay dù cho mày có quỳ xuống cầu xin tao thì tao cũng đem hai chân mày đánh gãy”
P/S từ tác: tác phẩm đầu tay mong anh em ủng hộ
225
7
1 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
