Chương 8 - Chương 8: Hồi tưởng giai đoạn bảy, chỉ điểm khí vận Tiêu Điểm p.cuối
- Tất cả những khó khăn đó đều là cơ duyên của ngươi, tiểu hữu. Bây giờ cũng sắp đến lúc ngươi đổi vận mệnh rồi - Nguyễn Thượng Phong trang bức toả ra khí thế uy nghiêm, đối nghịch với vẻ ngoài ôn nhu của mình. Hắn nhấn mạnh hai chữ 'Cơ duyên' Tạo lên sự tin tưởng tuyệt đối, trong lời nói dối không chớp mắt của mình.
- Vậy cơ duyên của ta ở đâu vậy? Tiên nhân tiền bối ta tu luyện ít, nhưng có kinh nghiệm trong mười năm. Ngài đừng gạt ta - Nghe Nguyễn Thượng Phong chỉ điểm, Tiêu Điểm dùng tay xoa xoa mũi đáp.
Hắn nghe mười phần, hiểu tám phần. Hắn cũng đâu phải kẻ ngốc, mới tu luyện được một hai năm. Còn hai phần còn lại, hắn cảm giác tiên nhân tiền bối hơi cao hứng quá.
Tiên nhân tiền bối thật sự là không lừa mình chứ? Vận mệnh mà cũng đổi được ư? Thôi miễn không phá hỏng phong độ của ngài hiện tại, có khi ngài lại nổi hứng nhận mình làm đệ tử thì sao?
Vẫn không từ bỏ mong muốn được ôm bắp đùi lớn. Tiêu Điểm suy nghĩ kĩ, liền vui vẻ sờ mũi, gật đầu tán thưởng chính mình thông minh. Có ai lại không muốn ôm một cái bắp đùi vừa trắng trẻo, vừa có mị lực kinh người chứ.
Nhìn Tiêu Điểm trả lời xong, lại ngây ngốc lạc trong trí tưởng tượng phong phú của riêng mình, Nguyễn Thượng Phong không hiểu trong đầu những tên khí vận chi tử nắp cái gì, mà tần số não khác với người thường quá nhiều.
Nguyễn Thượng Phong dùng quạt che miệng cười khổ, nói:
- Tỉnh lại đi tiểu hữu, cơ duyên của ngươi đến rồi. - Gấp quạt giấy lại, Nguyễn Thượng Phong gõ nhẹ vào đầu Tiêu Điểm một cái.
Vì không biết kim thủ chỉ, lão gia gia của Tiêu Điểm nằm trong chiếc nào. Nguyễn Thượng Phong nhắm mắt đoán bừa, Hắn thầm nghĩ, nhớ lại những lời triết lý sư online giảng dạy:
- Liều nhiều thì ăn nhiều, liều ít thì ăn ít, không liều không ăn, mà không làm, đòi có ăn thì chỉ có ăn đầu bu-i, ăn cứt.
Ánh mắt hắn nhìn chằm chằm bao phủ toàn bộ mười bốn chiếc nhẫn, và một cái hoa tai. Giọng điệu không nhanh, không chậm, Nguyễn Thượng Phong xòe quạt phe phẩy ngẫu hứng đọc thơ:
- Nhân họa đã điểm hạn
Ăn nhờ hơn ba năm
Ăn khế nhớ trả vàng
Còn không mau xuất hiện.
- ... Đạo hữu ta đã biết, nếu không nhờ tiểu hữu này phụng bồi cung cấp linh khí, ta không biết mình sẽ còn ngủ say bao lâu. - Một thanh âm dìu dịu của người phụ nữ từ chiếc hoa tai truyền ra xung quanh Nguyễn Thượng Phong, và Tiêu Điểm.
Tiêu Điểm ngây người nhìn đoàn sương mù trắng xóa trong chiếc hoa tai bay ra, từ từ ngưng tụ lại một bóng người, từ hư ảo đến chân thật. Một người phụ nữ rất xinh đẹp, khoác lên trên người một bộ đạo bào đỏ đen theo gió bay phất phới phiêu dật.
Thần thái bất phàm, thong dong tự nhiên, ánh mắt nàng nhìn Tiêu Điểm một chút, rồi quay sang đánh giá Nguyễn Thượng Phong thật lâu.
- Trúng phóc, không ngờ mình đánh bậy đánh bạ, mà lại thật sự trúng. Nhưng không ngờ lão gia gia lại là lão bà bà, à không đúng phải là một người phụ nữ rất xinh đẹp chứ. - Nguyễn Thượng Phong trong lòng đắc ý cười, hắn cũng là không ngờ tới.
Bao phủ ba người 200m là đoàn sương mù trắng đục, dày đặc. Đạo bào đỏ đen, cực phẩm mỹ nữ mặt đối mặt trực diện với Nguyễn Thượng Phong. Một bên khí chất nóng nảy đốt mọi thứ xung quanh, một bên nho nhã, thư sinh, không thể hiện bất cứ cảm xúc ngạc nhiên gì, xung quanh tỏa ra khí như gió xuân về, ươm mầm hoa cỏ thi nhau khoe sắc.
Một hổ, một rồng như tranh đấu hiện lên sau lưng đạo bào đỏ đen mỹ nữ, và Nguyễn Thượng Phong. Không ai chịu yếu thế, nhường ai.
Đừng trong bầu không khí ngột ngạt, ná thở. Tiêu Điểm không chịu nổi nữa, đành phải mở lời trước: - Tiên nhân tiền bối, người phụ nữ đằng kia là cơ duyên của ta sao? - Tiêu Điểm nuốt nước bọt một tiếng, miệng hắn chảy rãi tham lam trong lòng thầm nghĩ - Hôm nay cả hai người, dù là ai ta đều muốn. Có hai cái bắp đùi lớn ôm mới chắc chắn nhất.
- Đúng vậy, đạo hữu này chính là nhân họa trước đây, và sau này cũng chính là cơ duyên của ngươi. Sau này trong tu luyện bất luận có thắc mắc gì, cứ hỏi nàng là được. Đây mới là người mà ngươi lên nhận làm sư phụ. - Nguyễn Thượng Phong ánh mắt thầm trầm giống nhìn thấu quá khứ lẫn tương lai, vượt qua cả thời gian, không gian, trả lời nhẹ nhàng.
Nhìn Tiêu Điểm chảy rãi, Nguyễn Thượng Phong đã hiểu được suy nghĩ của Tiêu Điểm bây giờ.
Tên vận khí chi tử, nhân vật chính liếm cẩu tham lam, đã thế còn muốn mình, giờ không phải mình đang giả trang tiên nhân nho nhã, khí tức bất phàm, thì đúng là mình phải lên tặng cho hắn cái nịt.
- Đạo hữu ngươi thấy sao? - Nguyễn Thượng Phong xua tan mớ suy nghĩ trong đầu, hắn cười như không phải cười hỏi đạo bào đỏ đen nữ tử.
Đạo bào đỏ đen nữ tử nghe xong ngay lập tức trầm mặc. Nàng nhìn từ trên nét mặt Nguyễn Thượng Phong, không phát hiện được bất kì chân thật ý nghĩ gì của hắn. Nàng chỉ có một cảm giác hắn cao thâm, khó dò, không để lộ ra một chút tu vi khí tức gì cả.
Nhưng lời nói của Nguyễn Thượng Phong chính xác, đánh đúng tim đen của nàng, nàng thở dài trả lời:
- Ta
128
6
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
