ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 135 - Số Phận : Thời Đại Nguyên Thủy

Ain sau ba ngày cũng nhận được nhờ trợ giúp của Pu. Hắn vò đầu bứt tai suy nghĩ, nhưng sau khi cố gắng giữ bình tĩnh, hắn cũng viết vài thứ cho thằng bạn.

Còn vì sao hắn mất bình tĩnh? Là vì xung quanh hắn có bốn ‘con sâu’ đang gặm nhấm theo nghĩa đen. Ain khổ sở vì đang mặc cái áo thứ hai thì bị mấy ‘con sâu’ này gặm mất.

Khổ nỗi, bốn ‘con sâu’ chỉ gặm một phần rồi bỏ xó cái áo, khiến chiếc áo bị xé lẻ tẻ đầy thảm thương. Ain khóc không ra nước mắt.

Hắn vốn không có nhiều áo, giờ lại còn bị phá. Mà cũng do hắn cả, vì đang cố gắng phụ giúp bộ lạc xử lý các vấn đề phát sinh nên bỏ bê không chăm sóc bốn ‘con sâu’ này.

Vì vậy, chúng phải tự mò ra chỗ Ain làm việc rồi quậy phá. Mang bốn ‘con sâu’ trở lại phòng, Ain lại mất thêm ít thời gian dỗ dành và vệ sinh cho chúng. Khi nghe tiếng ngáy đều đều, hắn mới lẻn ra làm việc tiếp.

Cứ sau vài giờ, Ain lại chui vào phòng ngủ xem tình hình, để rồi phải vội vàng đi nấu ăn, vì có lẽ quá đói, mấy ‘con sâu’ bắt đầu gặm vào quần áo của người kế bên.

Sau khi nấu xong, Ain liền đóng vai bảo mẫu đút thức ăn cho bốn ‘con sâu’. Hắn đang chờ đợi khoảnh khắc quan trọng nhất – khoảnh khắc chúng ‘hóa bướm’.

Cuộc đời loài sâu rất đơn giản: được nở ra, chúng bắt đầu ăn lá cây, tích trữ năng lượng đến khi đủ thì hóa kén. Sau đó là giây phút đẹp nhất đời chúng, cũng là mục tiêu cuối cùng: hóa thành bướm, từ một sinh vật xấu xí, gai góc với nhiều thiên địch, chúng biến thành một loài côn trùng xinh đẹp.

Sau khoảng thời gian ngắn giao phối, chúng lại sinh ra những quả trứng li ti trên lá cây, và một vòng đời mới bắt đầu.

Bốn ‘con sâu’ của Ain cũng khá giống như vậy, chỉ khác ở chỗ chúng không có vòng lặp. Việc này chỉ diễn ra một lần duy nhất, và tỉ lệ thành công là một ẩn số, không ai biết trước điều gì, kể cả lão Quy.

Vì vậy, Ain không biết phải làm gì cho đúng. Nếu lỡ một động tác nào đó ảnh hưởng đến quá trình, hắn sẽ ân hận cả đời.

Ain thở dài rồi dùng khăn lau vết thức ăn còn sót trên miệng của Eny. Bỗng con bé giơ tay xoa vào má hắn, cảm giác nhẹ nhàng, mát lạnh từ đôi tay khiến Ain bất ngờ.

Hắn vội đưa tay lên trán con bé, rồi hoảng hốt:

“Lạnh?”

Ain vội kiểm tra ba người còn lại. Sau khi suy nghĩ một lúc, hắn mang bốn cô nàng vào giường, đặt ngay ngắn rồi đắp chăn cho cả bốn người.

Hắn còn bỏ thêm nhiều than dưới giường, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận căn phòng đã ấm lên. Xong xuôi, Ain lại tiếp tục dọn dẹp chiến trường.

Hệ thống ròng rọc được Ain bày ra cho nhóm chế tác. Ban đầu, việc chế tạo khá khó khăn, nhưng sau vài lần thử nghiệm và tiêu tốn nhiều vật liệu, họ mới thu được kết quả khả quan.

Tiếp tục thử nghiệm vài lần nữa, nhóm chế tác cuối cùng cũng hoàn thiện hệ thống ròng rọc đầu tiên của bộ lạc. Nhưng để đạt được điều đó, họ đã mất gần hết tháng đầu tiên.

Nhóm xây dựng cũng được hướng dẫn kỹ lưỡng vì hậu quả khi làm sai rất nghiêm trọng. Do sự kiện trọng đại của Ain sắp tới, mọi hoạt động trong bộ lạc phải tạm dừng.

Dù bên ngoài Ain vẫn vui vẻ cùng các tộc nhân, nhưng trong lòng hắn lại lo lắng không yên. Bốn ‘con sâu’ vẫn chưa tỉnh lại dù đã trải qua giai đoạn ‘đóng kén’.

Hiện tại, bốn người họ đã có thể tự ăn uống và thay quần áo, nhưng ý thức vẫn còn mơ hồ, lúc tỉnh lúc không.

Nếu tình hình không khá hơn trong thời gian tới, Ain sẽ phải quyết định dời lại đám cưới, vì cứ để thế này thì không ổn chút nào.

Đã có vài người hỏi hắn về tình hình của bốn người. Đã gần hai tháng rồi họ chưa gặp lại ai trong số đó. Ain chỉ trả lời tránh né:

“À, ừm, bọn họ…à thì bệnh tình của họ khá nặng, ta và thần đang cố gắng chữa trị.”

Dù đã nhận được câu trả lời, Ain chắc rằng các tộc nhân vẫn chưa hài lòng. Họ cần một lời giải thích thỏa đáng hơn, nhưng lúc này chưa phải thời điểm thích hợp để nói ra.

Lại thêm một tuần nữa trôi qua, mọi việc ngày càng trở nên gấp gáp. Dio muốn gặp Ain để hỏi han nhưng vẫn chưa có cơ hội, vì công việc bên ngoài đã quá bận rộn, một mình Dio không thể cáng đáng hết.

Ain cũng đang rất lo lắng. Bốn 'con sâu' có dấu hiệu 'phá kén'.

Lão Quy bỗng hoảng hốt hét lên trong tiềm thức của Ain:

“Nhóc, mau dùng Vu lực ngăn chặn sự tách rời ngay!”

Ain nghe vậy liền vận dụng Vu lực. Trước mắt hắn, sợi dây màu đỏ của Rin, vốn đã gần hợp nhất với sợi màu xanh dương, nay lại đang cố gắng tách ra.

Không kịp suy nghĩ nhiều, Ain nhận ra ngoài đời thực, gương mặt bốn cô gái đã nhăn nhó, tràn đầy đau đớn.

Hắn dùng Vu lực để níu kéo hai sợi dây lại với nhau, nhưng sợi dây đỏ lại cứng cáp lạ thường. Dù Ain cố gắng đến mấy, mọi thứ vẫn không lay chuyển.

Lão Quy thấy tình hình liền lẩm bẩm: “Aiz, coi như giúp nó lần này.”

Ain còn đang bất lực trước sức mạnh của sợi dây đỏ thì bỗng nhiên một nguồn lực vô hạn bất ngờ truyền tới hắn. Ngay tức khắc, Ain đã có thể kéo sợi dây đỏ về vị trí ban đầu.

“Nhóc, mau đi, không còn thời gian đâu.”

Nghe lời thúc giục của lão Quy, Ain cắn răng gồng lên, cơ bắp căng cứng, hắn dốc toàn lực hợp nhất hai sợi dây.

Tình trạng của ba người còn lại đã rất nguy kịch, nếu Ain chậm một giây, cả ba sẽ càng bị tách rời thêm một giây.

Ain mất hơn một phút mới có thể hợp nhất hai sợi dây đầu tiên. Chưa kịp nghỉ ngơi, hắn đã vội nắm lấy hai sợi dây của Opf rồi tiếp tục kéo lại.

Cơ bắp của Ain hoạt động hết công suất. Lúc này, toàn bộ sức mạnh của hắn đã được bộc phát, nhưng sợi dây màu đỏ vẫn dai dẳng như cũ.

Gương mặt Ain nhăn nhó, từng bó cơ trên khuôn mặt và cánh tay hắn căng ra, hai mắt hắn nhắm tít, sự đau đớn vì bị quá tải cơ bắp dần hiện rõ.

Mồ hôi tuôn ra như suối, những giọt to như nước mưa chảy xuống, ướt cả mặt sàn dưới chân, nhưng Ain không thể dừng lại.

“Aaa!!!”

Ain gầm lên, dốc cạn sức lực. Dù đã vận dụng nguồn sức mạnh mới nhận được, hắn cũng chỉ có thể rút ngắn quá trình thêm vài giây.

Cuối cùng, hắn cũng hoàn thành, thở hồng hộc, rồi vội tiếp tục kéo sợi dây của Eny. Lần này mất hơn hai phút mới thành công.

Chỉ còn một người cuối cùng, nhưng Ain đã vô lực. Thể lực của hắn không kịp hồi phục để tiếp tục.

Sợi dây ngày càng tách rời, gương mặt Duyên càng thêm thống khổ. Ain bất lực, hai tay hắn đã mất hết cảm giác, thậm chí đứng thôi cũng là một sự cố gắng lớn.

Những hình ảnh giữa Ain và Duyên, giữa Thiên và Duyên từ quá khứ đến hiện tại bỗng chạy qua tâm trí hắn. Hắn bần thần. Hắn không thể để mất cô ấy.

“Không...Không được, phải kéo...phải kéo!”

Ain khó khăn đứng dậy, cố gắng điều khiển đôi tay run rẩy, nắm lấy sợi dây. Hắn hét lên:

“Lên đi nào cơ bắp, tao xin mày đó cơ bắp ơi!”

Nhưng cơ thể hắn không còn nghe lệnh. Hai tay dần rơi thõng xuống. Ain không từ bỏ, hắn cúi xuống, dùng răng cắn vào sợi dây.

Nhưng cơn đau ập đến dữ dội, hắn bất giác buông ra. Không chấp nhận từ bỏ, Ain cố quấn sợi dây quanh cánh tay, nhưng hơi thở của hắn ngày càng nặng nề. Quá sức chịu đựng, bó cơ ở bắp tay hắn đã vỡ nát.

Ain buông tay, sợi dây bay đi.

“Hự...”

Ain lại cắn chặt lấy sợi dây, lần này dù đau đớn tột cùng, hắn vẫn không buông ra. Nhưng răng của hắn thì không nghĩ vậy. Chúng bắt đầu lung lay, không chịu nổi áp lực khủng khiếp này.

Chỉ vài giây sau, răng hắn rụng xuống. Sợi dây cũng theo đó bay mất trước ánh mắt bàng hoàng của Ain. Hắn không thể chấp nhận. Đã cứu được ba người, chẳng lẽ lại mất Duyên?

Hắn không muốn Duyên rời xa mình. Hắn muốn cô sống. Hắn vẫn còn nhiều điều chưa thể nói ra, vẫn còn món nợ ân tình phải trả.

Hắn muốn giữ cô lại, nhưng số phận thì không.

Ain sẽ làm gì đây? Buông tay chấp nhận hay chống lại số phận?

“Không!!!”

Ain gào lên. Hắn không thể chấp nhận điều này, không thể lặp lại bi kịch cũ. Hắn không quan tâm đến số phận là gì, hắn chỉ cần người hắn yêu.

“Con mẹ mày, số phận chó má, tao không chịu đâu! Trả lại Duyên cho tao! Con mẹ nó!!!”

Ain gào thét, hắn chửi trời, chửi đất, chửi tất cả...nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Sợi dây đỏ bắt đầu rút lại, quay về với linh hồn kia.

“Đừng khóc nữa, xấu lắm Thiên, anh lớn rồi mà cứ khóc hoài.”

Ain ngơ ngác nhìn quanh. Rồi hắn ngước lên, bắt gặp gương mặt dịu dàng của Duyên. Hắn lắp bắp:

“Là em sao, Duyên?”

“Đúng vậy, em đây.”

Linh hồn Duyên giơ hai tay, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên má Ain. Sau đó, cô bất ngờ cúi xuống, đặt lên môi hắn một nụ hôn.

Ain nhắm mắt lại, cảm nhận hạnh phúc nhỏ nhoi. Nước mắt vẫn tuôn rơi, nhưng không còn là vì đau khổ nữa.

Khoảnh khắc ấy kết thúc. Ain không còn cảm nhận gì nữa.

Hắn không muốn mở mắt, sợ rằng mình sẽ không chịu nổi hiện thực phũ phàng. Nhưng sau một hồi tự trấn an, hắn chậm rãi mở mắt ra.

Không còn linh hồn của Duyên.

Không còn ai ở đó.

Ain hoảng hốt vận dụng Vu lực, nhưng không thấy sợi dây nào nữa. Chuyện gì đã xảy ra?

Hắn gọi lão Quy trong tuyệt vọng, nhưng không nhận được bất kỳ phản hồi nào. Cứ như thể lão đã biến mất.

Ain nhìn quanh rồi ngớ người.

Nếu hắn vẫn đang ở trong tiềm thức, làm sao có thể nhìn ra thực tại? Làm sao có thể liên lạc với lão Quy?

Hắn ngây ngốc, rồi nhận ra.

“A, thì ra là vậy.”

“Khoan...Mình bị kẹt ở đây là do ai? Đừng nói là...cái nụ hôn đó là...Ẹo ẹo, lão già chết tiệt!”

Càng nghĩ, Ain càng thấy buồn nôn. Hắn vội vàng trở lại thực tại.

Ain mở mắt ra lần nữa, thấy bốn cô gái nằm sõng soài dưới đất. Hắn vội vàng đỡ họ vào phòng ngủ.

Nhìn những gương mặt đã giãn ra, Ain thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng kiệt sức, lê thân lên giường nằm một góc, cơ thể hắn đã tới giới hạn.

tấu chương xong

0

0

2 ngày trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.