Chương 20 - Tối Thượng Hồn Kỹ
Thiên Lâm ra hiệu Bỉ Bỉ Đông cúi thấp xuống, sau đó cậu huy động phong thuộc tính triệt tiêu đi tất cả mùi trên cơ thể hai người, rồi núp vào trong bụi.
Người từ xa đi tới là 1 trung niên, trên còn đang dính máu, tay cầm huyết sắc đao gác lên vai, nhe răng trợn mắt nhìn xung quanh, nói khẽ “Đáng chết, tất cả điều tại bọn khốn Vũ Hồn Điện làm mất thời gian của ta… Hại bây giờ, Phong Tí Vương Hầu bị mất dấu, đáng chết Vũ Hồn Điện! về sau ta gặp 1 tên chặt 1 tên” Trung niên hung thần ác sát nhìn xung quanh tự muốn tìm thêm người giải tỏa cơn bực tức của hắn.
Hắn đi càng ngày càng gần chỗ bọn Thiên Lâm, cả Bỉ Bỉ Đông và Thiên Lâm lúc này điều vào tư thế chiến đấu, tên trung niên từ từ bước qua chỗ cậu, đang muốn thở phào 1 tiếng thì 1 cây đao từ trên giáng xuống.
“Bọn chuột nhắt trốn cũng giỏi lắm!” Tiếng đạo chặt xuống mặt đất “ầm” làm khói bay mù mịt, tiếng tên trung niên lên tiếng “Kỳ lạ, rõ ràng là thấy có người nhìn mình mà sao giờ không thấy” Không cảm nhận được mình chém qua thứ gì, bụi bay tán đi, chỉ hiện mỗi mặt đất bị lún xuống không có gì cả.
Thật chất là lấy chém cái bụi trước mặt Thiên Lâm, hành động bất ngờ của tên trung niên làm tim Thiên Lâm như muốn rớt tim ra ngoài, còn Bỉ Bỉ Đông thì gần như muốn hét lên, hơn là cậu chụp lại kịp.
“Không bụi này thì bụi khác, ngược lại cảm giác của ta không sai” Lần này tên trung đích thật nhắm tới cái bụi nơi bọn Thiên Lâm đang núp, 1 cái hồn hoàn màu trắng hiện lên dưới chân.
“Đệ nhất hồn kỹ, Huyết Trảm”
1 luồng sóng năng lượng lưỡi liềm màu đỏ hướng bay về chỗ bọn Thiên Lâm, không thể làm gì hơn Thiên Lâm liền nhảy ra ngoài, phụ thể vuốt hợp kim hai tay, đan vào thành chữ X, chống đỡ cái huyết trảm này mặc dù dựa vào lực lượng tăng phúc từ đệ nhất hồn kĩ của mình thì cậu có thể né được nhưng làm thế thì Bỉ Bỉ Đông sẽ thế nào? Lãnh trọn đòn này! Nên cậu phải đứng ra lãnh, hy vọng vào sức phòng thủ của đôi vuốt hợp kim này.
“Oanh”
Tiếng năng lượng của Huyết Trảm bị vỡ tan, còn Thiên Lâm thì vẫn giữ tư thế đỡ đòn đó.
“Là tiểu quỷ? Hehehe... Cũng tốt nhìn dáng dấp cũng được mang về đi bán cho các quý tộc ngược lại cũng bù đắp cho thiệt hại hôm nay, hehe” Trung niên đại thúc cười độc ác nhìn Thiên Lâm.
“Đại thúc, ta không gây chuyện với ngươi tại sao muốn tấn công ta, ngươi đang xâm nhập vùng thuộc quyền sở hữu của Vũ Hồn Điện, ta là người của Hồn Điện, ngươi đi đi kẻo ta mách với người khác tới bắt ngươi” Thiên Lâm sở dĩ dùng ta mà không phải chúng ta là thứ nhất, không muốn kẻ địch biết số lượng bên mình, thứ hai, cậu nghe được hắn lẩm bẩm về việc Hồn Điện cản đường hắn nên hắn đang bực tức Hồn Điện, việc cậu xưng là người của Hồn Điện thì sẽ gây hết sự chú ý về mình mà Bỉ Bỉ Đông sẽ không bị để ý tới.
“Người của Hồn Điện? Tch… như vậy không bán được, chỉ có thể giết hắn, tiểu quỷ hãy trách là ngươi gặp ta, nhớ kỹ người sẽ lấy mạng của là Vương Bác”
“Đệ nhị hồn kỹ: Giáng đao” Vương Bác nhảy lên cao rồi 2 tay cầm võ hồn Huyết Đao của mình, từ trên cao giáng xuống.
Thiên Lâm nhìn đang từ từ tiếp cận mình lưỡi đao, dưới chân bây giờ thành màu vàng(tím) hồn hoàn, bình tĩnh nói.
“Đệ nhất hồn kỹ: Phong Nhận Liệt Trận”
1 cái chiều dài 1 mét phong nhận phóng thẳng lên Vương Bác, ý đồ muốn lợi dụng trọng lực hắn rơi xuống và tốc độ của phong nhận bay lên thì cắt bay đầu Vương Bác sẽ là điều trong kế hoạch.
“Tiểu tử này là hồn sư? Chết tiệt bất cẩn rồi, đáng lý ta phải chú ý từ việc nó có thể đỡ được đòn đầu tiên chứ” Vương Bác lúc này sắc mặt khó coi, vì sơ xuất mà bây giờ hắn muốn bỏ mạng.
Hắn tôn thờ tấn công, nên những hồn kỹ của hắn đều mang hướng tấn công, hắn khó coi ra quyết định hy sinh chân phải của mình, hắn lợi dụng nguồn hồn lực mà hắn đưa vào Huyết Đao đệ nhị hồn kỹ chém mạnh về phía trước xoay người giữa không trung rồi lại đưa chân ra.
“Phóc” tiếng phong nhận cắt qua ngọt lịm, 1 cái chân tung tóe máu văng lên trời.
“A” hắn đáp xuống ngã nằm chỏng vọ, tay phải cầm đao chống đất làm điểm tựa đứng lên, tay thì ôm chân phải ý đồ cầm máu, nhưng ánh mắt vẫn oán độc nhìn Thiên Lâm.
Thật chất mà nói hắn không muốn hy sinh 1 cái chân của mình, nhưng mà hắn không làm thế thì việc cái phong nhận bay tới cắt đầu hắn là điều dĩ nhiên.
“Tiểu quỷ là ta đánh giá thấp ngươi, không ngờ từng tuổi này đã là hồn sư, ngược lại là cái thiên tài a” Vương Bác thở hổn hển nhìn Thiên Lâm, rồi nở nụ cười man rợ.
“Thiên tài thì sao, ngược lại ngươi chỉ là hồn sư mà ta… thế nhưng là hồn tôn! giết người Hồn Điện ta đã giết được mười mấy tên, ngược lại bây giờ được giết thiên tài của bọn chúng, Haha” Vương Bác cười điên cuồng hoàn toàn không lo lắng cái gọi là Hồn Điện sẽ truy sát hắn, rồi cả nhà hắn không ai không bị liên luỵ bởi hành động của hắn.
Việc Vương Bác không e ngại Hồn Điện là bình thường vì giờ phút này người nắm giữ Hồn Điện Giáo Hoàng vẫn là Thiên Đạo Lưu, và Hồn Điện thì chỉ là 1 tổ chức chứ không phải tông môn và vừa hình thành được mấy chục năm, lấy việc thờ phục Thiên Sứ Thần làm mục đích, là con chiên của Thần, Thiên Đạo Lưu lập Vũ Hồn Điện để mọi người gia nhập và cùng thờ phụng Thiên Sứ Thần, làm tăng thêm tín ngưỡng chi lực! Điều mà chỉ cần thần của hắn mạnh lên thì nhà họ Thiên của hắn cũng phát triển theo.
Cho nên trong mắt người đời đám Vũ Hồn Điện vẫn chỉ là tổ chức nhỏ, một đám dở hơi suốt ngày chỉ đi tương truyền rồi làm chuyện vô dụng như giúp người thường thức tỉnh võ hồn.
Thời mà làm mọi người hoảng sợ là thời Thiên Tầm Tật( Thiên súc vật) lên ngôi và Thiên Đạo Lưu lập 1 cái gọi là Trưởng Lão Điện, thời này chỉ cần nhắc tới Vũ Hồn Điện là mọi người sẽ xanh mặt bỏ chạy, vì thời này đụng 1 cái là Thiên Tầm Tật phái Phong Hào đi diệt môn ngay, tông môn suy yếu, gia tộc diệt môn, gia đình tan rã là những gì mọi người sẽ nhắc tới thời kỳ đen tối này của Hồn Điện.
“Đệ… Tam Hồn Kỹ: Huyết Đao Bộc Phát… Haha, chết đi, chết đi, hay trả giá cho cái chân đã mất của ta đi, Haha” Việc mất máu nhiều khiến tinh thần của Vương Bác không còn tỉnh táo như trước, hắn đã lâm vào điên cuồng.
Vương Bác cắm đao xuống mặt đất, huyết sắc ửng đỏ từ lan tới chỗ Thiên Lâm ý đồ muốn bộc phá nuốt chửng cậu.
“Hừm Hồn Tôn thì sao? Đệ tam hồn kỹ đã sao? Để ta cho ngươi xem tối thượng hồn kỹ” Thiên Lâm nhìn cái tốc độ huyết sắc bộc phá sắp liên tới chỗ mình, cậu vẫn bình tĩnh đưa tay ra sau hơi hơi chấp tay lại, rồi quát lớn.
“Tối Thượng Hồn Kỹ: Gọi Vợ- Đông Nhi lên đi”
“Đệ nhất hồn kỹ: Huyễn Độc Thúc Phược Trận”Tiếng nói núp trong bụi cây từ đầu, Bỉ Bỉ Đông giờ phút này trang bị cho Thiên Lâm 1 cái rồi đối diện Vương Bác 1 cái.
368
19
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
