Chương 27
Đao khí
Đặt thịt rắn trên đống lửa nướng, Thắng thẫn thờ chìm trong những suy nghĩ miên man.
Tâm tư của hắn giờ đang chạy theo những dự tính sắp tới của mình, không để ý đến chỗ thịt rắn đã sắp bị cháy khét. Chỉ đến khi ngửi thấy mùi khét thoang thoảng thì hắn mới dừng lại kiểm tra miếng thịt.
Sau khi bắt gặp cự ngạc, tâm tình bình ổn của mấy ngày hôm nay cũng bắt đầu theo đó mà xao động.
Khoảng cách từ đầm nước đến chỗ phát hiện cự ngạc là mười hai cây số, một chặng đường không quá dài mà cũng không quá ngắn. Để mà so với thân hình khổng lồ của chúng thì khoảng cách này không ăn nhằm gì.
Điều Thắng lo sợ là khi nó phát triển đến mức nhất định, chắc chắn sẽ quay lại đầm nước tìm cự xà báo thù.
Hiện tại kẻ cầm đầu đã chết mục thành bộ xương khô, bạo chúa thì chỉ còn cái thây khô bên dưới, không còn thứ gì có thể ngăn cản được con quái vật này.
Đến lúc đó, sẽ có hai trường hợp sảy ra.
Một là khi quay về, không thấy cự xà hay bạo long, nó sẽ lại tiếp tục an ổn mà trú ngụ trong đầm nước, bình bình ổn ổn mà sống đến già. Như vậy Thắng sẽ không thể tiếp tục tiến đến đầm nước, không còn nguồn cung cấp nước uống cho bản thân, như vậy cũng không tốt.
Hai là khi quay về, không thấy hai tên kình địch, nó sẽ điên cuồng dà xoát xung quanh để tìm kiếm tung tích. Như vậy vô tình nó sẽ tới được đây, phá hủy kế hoạch của Thắng, như thế lại càng không xong.
Hiện tại Thắng không biết nên làm thế nào cho hợp lý, nếu là trường hợp một thì không sao, có thể chế một cái ao nhỏ rồi kéo nước về. Cái khó là hắn sợ con cự ngạc này sẽ mò theo đường mòn do cự xà tạo ra mà tìm tới đây.
“Thôi kệ, binh đến tướng đỡ, nước đến đất ngăn.”
Suy nghĩ nhiều chỉ tổ thêm phiền não, mà lại chả có tác dụng gì, Thắng liền vứt chúng ra sau đầu mà bắt đầu bữa ăn tối.
Nhìn miếng thịt rắn bị đen xì một nửa, Thắng phải cố nhịn mà cắn nuốt hết, ít nhiều gì cũng là thức ăn, không được bỏ phí.
Hôm nay dừng việc tu luyện, Thắng muốn để cơ thể nghỉ ngơi mai lên đường, quay lại chỗ bụi tre khổng lồ khi trước lấy chúng về làm nhà.
Hiện tại không còn thứ gì tốt hơn bụi tre này nữa rồi, đành chấp nhận lựa chọn chúng để còn nhanh chóng đẩy nhanh tiến độ, sau còn tiến hành những kế hoạch khác.
Sau khi đã vệ sinh răng miệng, tiểu tiện các thứ Thắng mới trèo lên chạc cây, dựa vào thân cây mà chợp mắt, để đảm bảo hắn còn dùng các đốt chân rết ghim thật sâu xung quanh chạc cây, tạo một cái lan can bảo vệ.
Chỉ cần hơi lăn người là sẽ va vào đốt chân rết, không bị rơi xuống dưới. Vừa hay lượng đốt chân lại đủ cho cả hai đầu, khiến Thắng an tâm hơn mà chìm vào giấc ngủ.
Không như mọi hôm, ngồi vợt vờ ngắm sao trời xong mới làm gì thì làm, hôm nay hắn vừa lên đã đặt lưng xuống ngủ. Bởi hắn biết, mai sẽ là một ngày mệt mỏi đây.
Chìm vào giấc ngủ sâu mà không hề biết, lúc này cây cự sam đang rung các cành lá phía trên, theo đó các lá cây rơi phủ xuống nơi Thắng đang nằm
Các đoàn năng lượng màu xanh cũng theo đó mà tiến tới chỗ những đốt chân rết, có thể lấy mắt thường nhìn thấy lớp thô ráp của cây đang bắt đầu hồi phục, chúng bao bọc hết toàn bộ đầu đốt chân vào trong, như cả hai hoà một.
...
Sáng hôm sau.
“Oa.... sảng khoái quá!”
Thắng tỉnh dậy với tinh thần thư thái, mấy hôm rồi, hôm nay mới có một ngày khởi đầu tươi đẹp như vậy.
Rời khỏi chỗ ngủ, Thắng tiếp tục tiến hành các thao tác thường ngày của bản thân.
Vẫn là kiểm tra con trùng với cái xác đầu tiên, xong sau đó mới lo cho bản thân mình.
Ăn uống lo say, đồ đạc chuẩn bị đầy đủ Thắng mới lên đường.
Vì là đã biết địa điểm từ trước nên chẳng mấy chốc Thắng đã tới nơi, nhìn bụi cây tre to lớn khiến hắn cảm giác có chút lười, nhưng vì mưu sinh thôi thì chịu khổ vậy.
Không có dụng cụ chặt phá, rìu đá cơ bản cũng không, như bình thường những người xuyên việt về thời tiền sử chắc chắn sẽ biết tạo vũ khí thô sơ bằng đá đầu tiên, sau đó mới đi thu gom nguyên vật liệu để phục vụ cho đời sống bấy giờ.
Nhưng thời gian cấp bách, không cho hắn được phép làm mấy thứ rườm rà như vậy.
Hơi hơi nghiêng đầu, Thắng bỏ cây độc giác thương xuống mà bẻ các khớp cổ tay tự nói: “Chuẩn bị chặt cây nào.... A aa!!!”
Chỉ thấy hắn hét to một tiếng, linh lực trong thân tràn vào tay phải, lực tụ tại tay hơi xoáy người, đẩy gót ra sau tung ra một cú thật mạnh vào thân tre khổng lồ trước mặt.
“Oanh!”
Một tiếng vang to lớn nổ ra từ thân cây tre, tiếp đó là hoàng loạt âm thanh đổ “rào, rầm!”, cả cây tre to lớn nghiêng mình sang một bên, đè lên những cây tre khác.
Nhìn đây hết thảy, Thắng mới vui vẻ mà nói: “Cách này có hiệu quả, đỡ phải tốn kém thời gian chế dụng cụ.”
Rồi tiếp sau đó là những thao tác chặt phá vô tội vạ của hắn, những cây tre khổng lồ điên cuồng đổ rạp, phát ra những tiếng vang to lớn làm các loài vật gan nhỏ hoảng sợ bỏ chạy tứ tung.
Quần quật đâu đó khoảng hai tiếng đồng hồ, Thắng mới dừng lại mà nghỉ ngơi. Lúc này mồ hôi trên người chảy ra như tắm, cơ thể cũng có chút ê ẩm.
Thân thể vẫn đang ở trạng thái phàm nhân, còn chưa thoát thai hoán cốt nên khi làm việc với cường độ cao thì chắc chắn vẫn sẽ mỏi mệt.
Nhìn cái đống tre, Thắng cảm thấy vẫn chưa hài lòng cho lắm, đợi đỡ mệt là lại điên cuồng lao vào chặt phá.
Nếu có kiểm lâm ở đây, phát hiện Thắng đang tàn phá rừng vô tội vạ như vậy chắc chắn sẽ thất kinh, bắt hắn về sung công quỹ cho nhà nước. May mắn thay, đây là thời cổ đại, không tồn tại thứ gọi là pháp luật.
Đến giữa trưa, cảm giác đói bụng đánh tới khiến Thắng đang hăng say phải dừng lại.
Nhìn đống tre đang nằm la liệt trên đất, Thắng mới cảm giác hài lòng, tiến về phía gốc cây gần đó mà lấy thịt ra ăn, giải quyết tạm bợ bữa cơm trưa vô vị.
Lúc này chỗ tre đã đủ để làm một ngôi nhà, chỉ là chưa được gia công hợp lí khó mà di chuyển chúng về được, thế nên sau khi ăn xong, Thắng lại lao mình vào công việc.
Lần này, Thắng sử dụng một loại kỹ sảo, gọi là quỷ đao, một loại bí kỹ võ học cơ bản của quỷ tộc.
Quỷ đao được quỷ khí bao bọc quanh tay, di chuyển quỷ khí với cường độ cao xát mỏng, tạo thành một thanh đao lớn, đây là bí pháp cơ bản mà ai cũng biết và có thể sử dụng tại quỷ giới.
Thắng lợi dụng linh lực tự thân, kết hợp nguyên lí đó mà sáng tạo ra đao khí.
Nói vậy cho bá đạo chứ về bản chất nó vẫn là quỷ đao, chẳng qua thay năng lượng gia trì từ quỷ khí thành linh lực mà thôi.
Sử dụng đao khí, Thắng dễ dàng chặt các cây tre lớn ra thành từng đoạn nhỏ. Cứ vậy cho đến chiều, tất cả thân tre đã được đốn ngã từ trước được Thắng cắt thành khúc vừa đủ để mang về.
Cũng trong quá trình chặt tre đó, Thắng vô tình lĩnh hội được thế nào là đao ý, súyt nữa chạm tới thứ gì đó... nhưng bản thân lại không biết là gì, không nắm bắt được. Nó rất mờ ảo, như chỉ cần tiến một bước là sẽ thấy nó là gì nhưng lại không thành.
Thế là Thắng đành bỏ qua cái cảm giác ấy, tiếp tục chú tâm vào công việc.
Thấy các thanh tre la liệt, Thắng vò đầu nghĩ xem lên làm thế nào để kéo được chúng về.
Nhìn về hướng khác, thấy nơi đó có rất nhiều dây rừng lớn quấn quanh, như có một ý tưởng bừng sáng, Thắng búng tay cái “tạch!”
“Ha ha đúng là ở rừng lâu nó lú cái đầu, đơn giản vậy mà không nghĩ ra!”
Thắng tiến tới, cắt chỗ dây rừng kia mà bện thành dây thừng thô sơ, sau đó lại gần chỗ đống tre đã được chặt thành từng khúc, gom chúng lại với nhau thành một bó lớn.
Tổng Thắng trữ cho mình được mười bó tre lớn, mỗi bó dài bốn mét, to cỡ quá đầu.
Thắng nối hai bó lại với nhau, trông giống một con rắn dài, bản thân cầm một đầu dây thừng mà ra sức kéo.
Vì loại tre này khá nhẹ, tuy to nhưng sức nặng cũng không quá lớn cùng với đó là thực lực của Thắng đã mạnh hơn xưa nên chỗ này không nhằm nhò gì. Với đống tre đó Thắng quyết định chia nhỏ chúng thành năm chuyến đi, mỗi chuyến là hai bó tre lớn.
Nhưng khi thấy trời sắp xuống núi, Thắng định bụng chỉ lấy về hai bó tre, đợi mai lại tiếp tục cũng không muộn.
Ban ngày đi đường Thắng không gặp một con hung thú nào không có nghĩa là ban đêm chúng không tồn tại, bởi đêm tối mới là lúc các hung vật máu lạnh thức dậy tìm kiếm thức ăn, đi lại lúc này là rất nguy hiểm.
Để đảm bảo an toàn tự thân, Thắng mới lựa chọn rời những bó tre còn lại lại sang ngày mai, giờ là lúc đi về nghỉ ngơi.
6
0
3 tuần trước
11 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
