Chương 26
cự sam có linh hồn
“Haizz, chẳng lẽ phải về lấy chỗ tre lớn đó làm nhà sao?”
Đưa tay lên vuốt xuống mồ hôi trên trán, đã qua ba tiếng kể từ khi xuất phát, tổng con đường mà Thắng đi đã đạt đến mười bảy cây số nhưng chưa nhìn thấy một loại vật liệu phù hợp.
Một đêm không ngủ, vừa sáng sớm đã đi đường xa để tìm kiếm vật liệu, cuối cùng mò đến gần trưa vẫn chưa phát hiện loại vật phù hợp, khiến tinh thần Thắng mệt mỏi.
Thắng quyết định dừng lại nghỉ ngơi, chờ tinh thần ổn định lại đi tiếp.
Tìm kiếm xung quanh, thấy có một thân cây cũng khá to lớn, Thắng tiến lại gần mà trèo lên.
Việc lựa chọn nghỉ ngơi trên cây cao là hợp lý, vừa có thể cho ta tầm nhìn xung quanh lại tránh hung thú và độc trùng dưới đất.
Cái cây này Thắng không biết là gì, nhưng được cái nó cao đến năm mươi mét, cành lá xum xuê, bên trên có rát nhiều trái cây treo lủng lẳng. Sợ bên trong có độc, Thắng không dám hái ăn.
Ngồi trên cành cây lớn, tay cầm thương ngang người, lưng dựa vào thân cây mắt bắt đầu nhắm lại dưỡng thần.
Dù cho thần hồn có mạnh đi chăng nữa, nhưng thức nguyên một đêm, tâm thần luôn ở trạng thái căng cứng cũng làm cho Thắng có chút oải người.
Sợ đi thêm chút nữa, với tinh thần vẫn luôn căng cứng như này không sớm thì muộn cũng bị chết vì stress, có hại đến tự tâm.
Tuy ở trạng thái dưỡng thần, nhưng y thức vẫn đảo qua xung quanh đề phòng.
Nơi xa, có một đoàn xanh lục đang trườn về đây, nó thè cái lưỡi mà tiến về phía Thắng.
Từ khi phát hiện ra sự hiện diện của Thắng, nó luôn chú ý mà bám theo, chờ thời cơ mà hạ sát.
Cái này phải kể đến sau khi chuồn khỏi địa bàn mới của cự ngạc, Thắng đã tiến vào một khu rừng trông có vẻ rậm rạp, âm u, nhiều hệ thống sinh thái nguyên sinh.
Vì ở bên ngoài không tìm được loại vật liệu như ý nên hắn đã thử đi vào đây, từ lúc đó Thắng luôn có cảm giác bị rình rập cùng với đó là cảm giác bị xuống sức rất nhanh.
Nghĩ rằng do mình mệt mỏi nên sinh ra ảo giác, thế nên Thắng mới dừng lại nghỉ ngơi.
Trong tiềm thức, Thắng không quên thả ra thần thức chú ý mọi động tĩnh xung quanh, vì càng ngày hắn càng cảm thấy có sự nguy hiểm kề cận.
“Vù.”
Một tiếng xé gió lao tới, đang ngồi tĩnh toạ Thắng bỗng mở trừng mắt lớn, tay đang ôm thương theo thế mà đâm tới.
“Phập.”
Một tiếng da thịt vang lên, Thắng nhẹ nhàng mà giải quyết nhanh gọn trong một nốt nhạc
Đưa mắt nhìn lại, Thắng thấy là một con rắn xanh lục đang bị cây thương đâm xuyên qua người lủng lẳng. Trông hình thể nó cũng không qua to, chỉ dài có hai mét.
Thắng nhanh chóng mà rút cây thương ra, bắt đầu lấy dao xé rách cơ thể rắn moi từ trong ra một viên mật cỡ cái chén lớn.
Không nói nhiều, hắn đưa mật lên mà thả vào trong mồm. Một cỗ vị đắng ập tới, khiến Thắng hơi nhăn mặt lại cùng với đó làm cảm giác toàn thân lại tràn trề sức mạnh như ban đầu.
Cảm thấy mối nguy chỉ là một con vật nhỏ bé, không phải cấp sư hay tông như cự xà khiến Thắng khó hiểu.
Nhìn cái xác trước mặt, không biết tại sao cái cảm giác nguy cơ đó vẫn chưa hết làm Thắng hoang mang không thôi.
“Mẹ, khu rừng này có tà. Chuồn khỏi đây nhanh!” Nói rồi Thắng vác lên vai con rắn đã chết, đi theo đường cũ chạy đi, ra khỏi khu rừng.
Sâu trong khu rừng có một đôi mắt lớn đang mở trừng ra, chỉ sau khi Thắng rời đi đôi mắt này mới nhắm lại.
Đang co dò chạy Thắng không hề biết những điều này, cái hắn nghĩ đến lúc này là chạy ra thật nhanh, thoát khỏi chỗ quỷ dị này.
Không biết tại sao, nhưng khi ở trong đó Thắng luôn có cảm giác bị nhìn chằm chằm, linh lực trong cơ thể luôn nhanh chóng hao hụt mà không rõ nguyên nhân.
Đến bìa rừng, cái cảm giác đó mới giảm, ra khỏi đó mới gọi là hết hoàn toàn.
Quay lại nhìn phía sau, Thắng ầm thầm nhớ kĩ rồi tự nói: “Chờ ông lên cấp sư, à không lên cấp tông, ông sẽ quay trở lại xem xem là thứ quỷ gì! Dám hù tiểu bảo bảo à.”
Đưa tay vỗ nhẹ xuống quần như để trấn an, Thắng mới quay người trở về cây đại thụ.
Chặng đường lần này khá dài, nên phải đến gần chiều tối Thắng mới về tới đầm nước, lương thực cùng nước uống cũng đã hết từ lâu, túi da rắn cầm theo để đựng dược thảo thì rỗng tuếch.
Hôm nay là một ngày có vẻ không được may mắn cho lắm, không tìm được cái gì ra hồn, chỉ có cái xác rắn xem như là vớt vát được chút, làm Thắng không hề vui vẻ tí nào.
Kéo ra đầm nước mà tiến hành làm thịt, vì là thân hình nhỏ bé cộng đã có kinh nghiệm, Thắng dễ dàng xử lý xong con rắn nhỏ.
Máu tươi lan rộng ra cả đầm nước, làm lũ cá bên dưới như vớ phải vàng mà điên cuồng lao tới tranh nhau.
Ở trên bờ nhìn xuống, Thắng lại bỗng có ý tưởng muốn trồng cây nuôi cá như Đen vâu. Quả nhiên, khi con người ta thấy cái gì đẹp mắt là sẽ có tâm tham nổi lên, nó cho những ý tưởng đẹp để ta nghĩ cách thoả mãn chúng.
Vác xác rắn lên vai, Thắng đủng đỉnh mà đi qua chỗ thi thể đang phân hủy cự xà, nhìn bọn xà trùng ngoe nguẩy khiến Thắng có chút rùng mình.
“May mà mình không có chứng sợ lỗ, nếu không lại hù bảo bảo.”
Đang ăn uống no say lũ trùng bỗng dừng lại, im lìm nằm đấy.
Thấy kì lạ, Thắng mới đứng lại mà gãi đầu gãi tai nhìn chúng nó, cái tính tò mò thì ai cũng có, nó đã ăn sâu vào trong máu rồi dù ở nơi đâu cũng khó bỏ.
Bỗng bọn chúng chuyển động, hướng về Thắng bò đi.
Thấy cảnh này, Thắng liền giật lảy cả mình vội vác theo cái xác mà co dò chạy. Phía sau là lũ xà trùng đang theo đuổi không buông khiến Thắng khóc không ra tiếng.
Chạy cả một quãng dài vẫn thấy chúng theo chân, Thắng xác định là bọn này muốn cái thứ vác trên vai hắn, nhắm mắt mà cắn răng vất lại một nửa cái thân. Hắn mới thành công bỏ lại xà trùng.
Về tới ngôi nhà của bản thân, tuy nơi đây chưa có mái hiên che nắng che mưa đàng hoàng nhưng sâu trong tâm Thắng đã coi Đại thụ là ngôi nhà thứ hai của mình.
Thả xuống xác rắn, Thắng tiến gần tới ôm vào gốc cây đại thụ, đây như là một chút thao tác để thể hiện sự tín nhiệm của Thắng với Đại thụ giới trước mặt, nhờ nó mà hắn thành công trụ vững tới bây giờ.
Như cảm nhận được tâm tình của Thắng, cây đại thụ cũng toả ra một luồng hơi thở nhẹ nhàng giống hôm trước phủ phục xuống chỗ y. Trong cơ thể Thắng, nguồn năng lượng xanh lục cũng theo đó mà bay ra, hoà hợp với cỗ hơi thở của đại thụ.
Thắng lại tiến nhập không gian kì ảo, nơi đây hắn lại được trải nghiệm quá trình sinh trưởng của đại thụ, không giống lần trước chỉ qua loa, lần này hắn thực cảm nhận rõ từng chút một.
Phải đến khi đại thụ mọc lên quá trăm mét, nó mới dừng, và trong hư vô mờ ảo đó, nó hoá thành hình một đứa bé thân gỗ màu nâu cùng chùm tóc là những chiếc lá đan xen nhau.
Chỉ thấy nó đưa đôi tay nhỏ bé chỉ vào thân thể, rồi hướng Thắng lắc đầu mỉm cười.
Thắng khó hiểu, lấy làm kì mà đưa tay hướng đứa bé đó ý định chạm vào thì bỗng một lực đẩy mạnh mẽ dội tới, làm hắn vang xa, văng khỏi mộng ảo.
Đang trong trạng thái ôm Thắng bỗng nhiên tỉnh hồn, đánh giá xung quanh thì thấy bản thân vẫn còn đang đứng trước gốc cây.
Nhìn về phía đại thụ, ánh mắt Thắng trở nên thêm mông lung.
Theo những trải nghiệm vừa rồi, hẳn là quá trình sinh trưởng của đại thụ giới... vậy cái đứa bé kia, hẳn là đại thụ sinh linh, chỉ có cách giải thích này mới đủ sức thuyết phục về những gì Thắng nhìn thấy.
Sau việc này, Thắng khẳng định gốc cự sam này thật sự không tầm thường, và việc bản thân giác ngộ được pháp tắc sinh mệnh cũng là nhờ có nó, nếu không bản chưa chắc đã sờ mó được tới pháp tắc.
Có vẻ như lần này câu thông, là muốn cùng Thắng hỏi han sức khỏe.
Nghĩ vậy, Thắng càng thêm tin tưởng vào suy nghĩ mình mà đặt niềm tin vào đại thụ, quyết định nhanh chóng làm cái nhà trên cây để cùng nó ở chung một chỗ.
Nhưng thật ra là nó nhắc nhở Thắng, vì mỗi lần đi về, hắn lại khắc lên thân, làm nó khá khó chịu muốn dùng ngôn ngữ tâm linh mà giao tiếp.
Lần đầu là nó cảm nhận được sự an tĩnh từ Thắng muốn câu thông làm bạn, vô tình tạo điều kiện cho Thắng. Lần hai tức là lúc này, nó muốn nhắc Thắng đừng tự tiện khắc lên thân nó nữa, nó khó chịu nhưng có vẻ như diễn giải không tốt khiến Thắng hiểu sai.
Chứ đại thụ mà biết tâm tư của Thắng lúc này thì chắc chắn nó sẽ vội vàng nhổ rễ mà chạy thật xa, tránh tên tà ác này.
5
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
