ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 4 - Lưu Lạc Nữ Bi Ai

Giang Bạch phát hiện mình đã không cách nào xem nhẹ cô bạn gái ngồi cùng bàn này, thế là hướng về phía nàng nhỏ giọng hỏi thăm.

"Này, ngươi... tên là gì?"

Nữ hài đầu tiên sửng sờ, sau đó chợt vui vẻ cũng thấp giọng trả lời: "Ta gọi Đinh Đan, hì hì ca ca thật đẹp trai nha~".

Nhìn thấy nàng lại bắt đầu vẩy mình, Giang Bạch cười khổ, bất quá nghe thấy nàng gọi là Đinh Đan lại không nhịn được cười ra tiếng. Đinh Đan thấy hắn cười vui vẻ không nhịn được tò mò hỏi

"Ca ca cười cái gì nha~". Ngữ khí nũng nịu, phối hợp với nàng còn hai tay ôm lấy cánh tay hắn lắc lắc, Giang Bạch chợt cảm thấy nàng thật sự quá đáng yêu. Thế là Giang Bạch nhẹ nhàng nhéo nhéo chiếc mũi tinh xảo của nàng, âm thanh lộ ra một chút cưng chiều

"Ngươi a... Làm sao lại như thế đáng yêu đâu". Ai ngờ lời nói vừa thốt ra, ngồi xung quanh hắn cái bàn này, một đám nữ hài trợn to mắt quay đầu nhìn lại, trong ánh mắt lộ ra hâm mộ cùng ghen ghét.

Đinh Đan bất ngờ không kịp đề phòng bị hắn khen một câu mặt đã đỏ tới mang tai, lúc này còn bị nhiều người như vậy nhìn, không biết nàng lấy đâu ra dũng khí cũng trợn to mắt nhìn lại những người khác, phảng phất đang nói: "Ta siêu hung".

Giang Bạch thấy cảnh này lại là buồn cười, lại là bất đắc dĩ, đành phải xụ mặt, nói một câu: "Nghe giảng bài a, đều nhìn chúng ta làm gì".

Lúc này các nàng mới bối rối vội vàng quay đầu ngồi nghiêm chỉnh. Giang Bạch nhìn lại đã thấy Đinh Đan nào có vừa nãy khí thế bừng bừng dáng vẻ. Nàng trở mặt so lật sách còn nhanh hơn, lúc này lại là gương mặt đáng yêu, gò má hồng hồng, đôi mắt to ngập nước tràn đầy say mê mà nhìn hắn.

Giang Bạch lại đưa tay nhéo hai gò má nàng, thẳng đến nàng bắt đầu phụng phịu, bĩu môi trừng mắt mới hài lòng buông tay, khóe miệng mỉm cười bình luận: "Tên của ngươi âm đọc giống như tiếng chuông kêu a, đinh đinh đan đan, nghe rất có ý tứ nha, mẫu thân ngươi khẳng định tốn rất nhiều sức mới cho ngươi lấy được cái tên này a".

Giang Bạch vốn chỉ nghĩ đùa nàng một chút, ai biết Đinh Đan lại trầm mặc không nói, hốc mắt cũng bắt đầu đỏ lên. Hắn luống cuống tay chân không biết làm sao, vội vàng nắm lấy tay nhỏ của nàng an ủi.

"Thế nào, ta có phải hay không nói sai cái gì rồi. Ngươi đừng khóc a, ta chịu không nổi nhất là có nữ hài vì ta mà khóc".

Giang Bạch càng an ủi, nàng lại càng ủy khuất, cuối cùng gục mặt vào trong lòng hắn không tiếng động nức nở. Nhìn thấy bờ vai nho nhỏ của nàng run rẩy liên tục, trước ngực cũng ướt thành từng mảng, Giang Bạch sững sờ, vội vã ôm lên nàng, đối với nữ lão sư nói tiếng xin lỗi

"Thật có lỗi lão sư, Đinh Đan bạn học giống như có chút không khỏe, ta muốn mang nàng đi phòng y tế nghỉ ngơi một chút".

Lão sư vô cùng dễ nói chuyện, không nói hai lời gật đầu. Vì thế Giang Bạch quang mình chính đại ôm mỹ nữ trốn học.

Ra đến cửa phòng học, tiểu Huyên cùng tiểu Tuyết nhìn thấy hắn một lời cũng không hỏi, các nàng chỉ yên lặng đi theo phía sau lưng Giang Bạch, đối với hắn muốn làm cái gì, các nàng là không có quyền lên tiếng.

Giang Bạch một đường ôm trong ngực tiểu mỹ nữ đi đến phòng y tế. Lúc này bên trong nữ y tá nhìn thấy hắn ôm một cái nữ hài đi vào, nàng liếc mắt nhìn Giang Bạch một chút, lại liếc mắt nhìn theo sau lưng hắn hai cái nữ bộc, sau đó lại hâm mộ nhìn trong ngực hắn Đinh Đan, cuối cùng...

Giang Bạch trợn mắt hốc mồm nhìn vị này y tá tiêu xái ra ngoài, trước đó còn đối với hắn giơ ngón tay cái, mười phần tri kỉ đóng kín cửa lại.

Cảm thấy nàng giống như hiểu lầm cái gì, Giang Bạch mở miệng muốn giải thích đã thấy cửa đóng sầm trước mặt. Quá đáng hơn là tiểu Huyên cùng tiểu Tuyết trên mặt như có điều suy nghĩ, sau đó tiểu Tuyết lên tiếng: "Thiếu gia chúng ta ra ngoài giúp ngươi canh chừng a, ngài cũng có thể yên tâm thoải mái làm việc". Nói xong không đợi hắn phản bác, hai nàng dứt khoát xoay người ra ngoài canh cửa.

"Uy các ngươi rốt cuộc cho ta là người nào a a a". Giang Bạch trong lòng hò hét, nét mặt lại là bất đắc dĩ đến cực điểm.

Giang Bạch thả Đinh Đan xuống giường, vừa định đứng dậy, đã thấy nàng hai tay gắt gao ôm chầm lấy cổ hắn, một đôi mắt to đáng thương nhìn hắn, âm thanh nức nở

"Ca ca~ đừng rời đi Đinh Đan có được hay không. Để cho Đinh Đan lại ôm một hồi, chỉ một hồi thôi được không..."

Giang Bạch hết hy vọng ra ngoài, hắn hoàn toàn không cách nào cự tuyệt nàng, thế là lại ngồi xuống giường. Mà Đinh Đan như bạch tuột bắt đầu quấn lấy hắn, hai chân kẹp chặt eo hắn, đặt mộng ngồi trên đùi hắn, hai tay lại là dùng sức ôm chầm lấy cổ hắn, cả người cũng dính đến gắt gao. Nàng đem mình cái đầu nhỏ dụi dụi vào lồng ngực Giang Bạch, thấp giọng nức nở nói chuyện.

"Ca ca thật xin lỗi, là Đinh Đan không tốt, không nên làm phiền ngươi".

Giang Bạch thở dài, bàn tay tại nàng phía sau lưng nhẹ nhàng vuốt ve. Hành động này khiến Đinh Đan cơ thể bắt đầu mềm đi, cả người cũng trở nên không xương, càng dính chặt lấy hắn. Nàng bắt đầu nhỏ giọng giảng thuật chuyện của mình.

"Ca ca, Đinh Đan không biết mình mẫu thân là ai, cũng không biết mình phụ thân rốt cuộc là hình dáng gì. Từ khi Đinh Đan có trí nhớ đã bắt đầu sinh hoạt tại Nữ viện".

Nghe đến đó Giang Bạch cuối cùng là rõ ràng nàng vì cái gì sẽ thương tâm như vậy. Còn không chờ hắn an ủi, nàng lại bắt đầu nức nở nói ra: "Ở trong Nữ viện có rất nhiều người giống như Đinh Đan, bọn họ cũng không có phụ mẫu, cũng không có người muốn. Ma ma nói qua chúng ta là sẽ không có ai muốn, bởi vì chúng ta... chúng ta đã bị vứt bỏ".

Nói nói, nàng lại bắt đầu khóc lên. Nàng khóc rất yên lặng, nhưng cũng rất áp lực. Nàng vùi đầu vào ngực hắn, không phát ra một âm thanh, nhưng nước mắt thay nhau chảy xuống, cả cơ thể cũng run rẩy dữ dội.

"Đáng chết...". Giang Bạch cắn răng nghiến lợi nguyền rủa một tiếng. Hai tay dùng sức ôm chặt lấy nàng, yên lặng nghe nàng phát tiết trong nội tâm khổ sở

"Ca ca, vì cái gì Đinh Đan sẽ bị vứt bỏ. Ma ma nói bởi vì mẫu thân của Đinh Đan là lưu lạc nữ sao. Nàng còn nói sau này cũng không có ai sẽ muốn đem Đinh Đan lấy về làm thê tử. Nàng còn nói chúng ta là đang liên lụy nàng. Nàng còn nói..."

Đinh Đan đã nói không nổi nữa, thân thể nho nhỏ của nàng bởi vì khóc đến quá mức đã ngất đi. Giang Bạch ôn nhu giúp nàng lau khô vành mắt, ôm nàng nhẹ nhàng vuốt ve tấm lưng mềm mại, nội tâm thì suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Lưu lạc nữ là cái thế giới này đối với những nữ nhân bị vứt bỏ một cách xưng hô. Các nàng phải gánh chịu vô cùng tận tai tiếng, sinh hoạt không thể tự mình gánh vác, hơn nữa dạng này nữ nhân mỗi một năm còn rất rất nhiều.

Bởi vì trên thế giới nam nhân số lượng quá thiếu rồi. Dẫn đến chỉ cần một nữ nhân nào đó bị nam nhân nhìn trúng hai mắt sẽ không chút suy nghĩ vội vã đáp ứng hắn.

Cái này có thể là do thế giới này bản thân quy tắc như thế. Cũng có thể là do các nàng muốn sinh hoạt tốt hơn trong xã hội nhất định phải dựa vào nam nhân. Cũng có thể các nàng chỉ là khát vọng được yêu thương, được hạnh phúc.

Nói tóm lại không có một nữ nhân sẽ cự tuyệt đối với nam nhân truy chính mình. Thế nhưng là người nha...

Thay mới bỏ cũ là tập quán, tham lam vô độ là thiên tính. Mặc dù nam nhân hoàn toàn có khả năng gặp một người liền thu lưu một người, không cần phải vứt bỏ bất kỳ ai, thế nhưng là một khi địa vị quá mức cao thượng sẽ khiến bọn họ sinh ra cảm giác về sự ưu việt, trong mắt không dung nổi một hạt cát.

Bởi thế cho nên, chỉ cần các nàng làm sai một chuyện gì. Các nam nhân toàn bằng vào ngay lúc đó tâm tình mà cư xử, trực tiếp đuổi nàng đi cũng không phải không có khả năng.

Sau đó... Thế giới này lưu lạc nữ càng ngày càng nhiều

Các nàng có người khi bị đuổi cũng không biết mình mang thai. Có người mặc dù mang thai cũng vẫn cứ bị đuổi. Tóm lại dẫn đến xuất hiện một quần thể hài nhi không cha không mẹ, bị đưa đến Nữ viện, một cái địa phương do giáo hội xây dựng mục đích là thu lưu các nàng.

Chỉ bất quá các nàng những nữ hài tử này sẽ phải mang trên mình con của lưu lạc nữ tai tiếng. Sẽ không có bất kỳ ai quan tâm nàng, cho dù có tìm được nam nhân phó thác, cũng chỉ có thể trở thành một cái ngoại thiếp, giống như Giang Như Nguyệt mẫu thân của hắn.

Con của lưu lạc nữ, dạng này tai tiếng sẽ theo nàng suốt cuộc đời, vĩnh viễn không có khả năng rửa sạch. Trừ khi ngươi vận may giáng lâm sinh ra một cái nam hài.

Nghĩ đến đó Giang Bạch đối với thế giới này lại càng là bất đắc dĩ, nhìn về phía Đinh Đan cũng càng thêm ôn nhu trìu mến. Nếu thế giới này là như thế đối đãi các ngươi, vậy khiến cho ta đến có lẽ là muốn giúp các ngươi một chút sức lực a.

Lần đầu tiên, Giang Bạch cảm thấy chính mình trên người giống như đeo cái nào đó trách nhiệm nặng nề.

341

11

1 tháng trước

5 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.