Chương 3 - Trong Lớp Học Phong Tình
Trường tiểu học Thánh Nolan. Đây là một trường tư thục có tiếng nhất toàn tỉnh, bởi vì tất cả nam hài tử trong tỉnh đến tuổi lên học đều sẽ gia nhập vào nơi này. Cái này cũng không kỳ quái, bởi vì đây là do Thánh Chủ giáo mở trường học, chỉ phụ trách giáo dục cái gọi là tinh anh của đất nước.
Nói là tinh anh không bằng đơn giản một chút. Nữ phải xinh đẹp đáng yêu, có tiềm năng sau này trở thành chính thê. Nam... Được rồi là nam chính là trăm phần trăm tinh anh không chạy.
Mà Thánh Nolan tiểu học được đặt tên dựa vào một trong 12 sứ đồ của Thánh Chủ, người được cho là đã từng có công cứu vớt nhân loại ra khỏi thời kỳ mông muội, mang tới văn minh cùng huy hoàng lịch sử.
Nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ để nhấn mạnh một câu, trường học này rất ngưu bức. Có thể học tập ở đây các ngươi cũng rất ngưu bức.
Giang Bạch nhàm chán chống cằm nhìn trên bục giảng nữ lão sư nói thiên hoa loạn trụy, tinh thần mười phần. Cũng bởi vì nàng biết trong lớp có một cái nam hài đang nhìn mình nên tinh khí thần đã đạt đến đỉnh phong, giảng bài gọi là một cái tận tâm tận lực.
Giang Bạch từ lúc ngồi xe đi vào ngôi trường này, ngay sau đó đã bị nữ hiệu trưởng ân cần rót trà đưa nước, lại sau đó đến giờ tự mình đưa qua phòng học, lại sau đó kéo nữ lão sư ra ngoài hung hăng giáo dục một hồi, cuối cùng mới hướng Giang Bạch cười tươi như hoa, phẩy tay áo bỏ đi.
Ngồi trong lớp Giang Bạch rốt cuộc thể nghiệm đến cái gì gọi là vạn chúng chú mục. Nữ lão sư thỉnh thoảng ánh mắt ân cần, nữ hài ngồi cùng bàn thỉnh thoảng lại hướng về phía hắn dựa sát, phía sau lưng mấy chục đạo ánh mắt đâm đến Giang Bạch nổi da gà.
Cả cái phòng học hết thảy 30 người, trong đó chỉ có Giang Bạch một cái đứa bé trai. Không, phải nói là cả cái trường học hơn 2000 học sinh, cũng chỉ có Giang Bạch một cái đứa bé trai. Bởi vậy hắn lúc này mới xem như chính thức biết rõ, cái gì là âm thịnh dương suy.
Tiểu Huyên cùng tiểu Tuyết không cùng hắn vào phòng học, bất quá các nàng vậy mà đối diện cửa phòng học trên ghế đá ngồi xuống, sau đó... nhìn chằm chằm
Giang Bạch bất an xê dịch một chút cơ thể, bởi vì bên cạnh hắn nữ hài này càng lúc càng lớn mật, nàng một thân thể nho nhỏ lúc này gần như muốn chui vào trong ngực hắn, để Giang Bạch bất đắc dĩ thở dài. Mấu chốt hơn là nếu hắn không tỏ thái độ, lão sư sẽ mặc kệ làm như không thấy, hai cái nữ hầu cũng mặc kệ làm như không thấy, các nữ hài khác thì ẩn ẩn có chút nóng lòng muốn thử bộ dáng...
"Ta đây là phạm phải cái gì tội nghiệt a...". Giang Bạch không phải không nghĩ đẩy ra nữ hài tử kia, thế nhưng mỗi lần hắn có động tác, nàng sẽ ngay lập tức trở về ngồi nghiêm chỉnh. Sau đó không được một phút lại bắt đầu nhích lại gần.
Giang Bạch cũng hiểu rõ, nếu hắn phản ứng kịch liệt hơn một chút, nữ hài này sẽ ngay lập tức không dám có động tác. Thế nhưng điều này cũng sẽ đưa đến hậu quả là nàng sẽ bị lão sư chán ghét, sẽ bị cái khác đồng học chán ghét, thậm chí....
"Aizz không nghĩ, dù sao ta cũng không thể nào đối xử tàn nhẫn với một nữ hài như vậy a, mặc kệ nàng đi thôi". Đổi lại là một người khác, có lẽ sẽ không chút lưu tình bày ra bản thân sự ưu việt mà tổn thương đến nàng. Thế nhưng Giang Bạch không thể, bởi vì tư tưởng của hắn còn không cách nào chân chính hòa đồng với thế giới này.
Vì thế tiếp xuống Giang Bạch mặc kệ nàng tác quái, chuyên tâm nghe giảng. Điều này đưa đến hậu quả là nàng ngày càng lớn mật, ngày càng lớn mật, thẳng đến...
"Uy... Tay của ngươi sờ ta chỗ đó làm gì a?"
"Hì hì, cho người ta sờ một chút thôi, liền một chút xíu á..."
"Uy uy, ngươi làm gì đem khóa kéo kéo xuống a. Ngươi... Dừng tay, ta nói cho ngươi biết, không thể..."
"Hì hì ca ca~ người ta hảo muốn sờ nha~ cho người ta sờ một chút thôi..."
Một hồi đối thoại diễn ra giữa Giang Bạch và tiểu nữ hài cùng bàn. Dạng này nghe tới giống như xấu bụng đại thúc đang dụ dỗ tiểu cô nương như thế, bất quá giới tính phải đảo lại một cái.
Giang Bạch lúc này trên mặt viết đầy sinh không thể luyến. Bởi vì dương vật hắn đã bị nàng móc ra, thật cẩn thận thưởng thức, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống, trong miệng còn cười hì hì đắc ý.
"Mẹ nó, thế đạo này... Còn có để cho người ta sống hay không a...". Giang Bạch nhìn thấy nàng lại là vuốt ve, lại lờ sờ sờ, sau đó nàng vậy mà cúi đầu xuống...
"Tê...". Giang Bạch hít ngụm khí lạnh, cảm giác sảng khoái như một dòng điện chạy dọc khắp cơ thể. Chỉ bởi vì tiểu cô nương đôi môi anh đào nhỏ nhắn, có chút vụng về liếm láp lấy dương vật của hắn. Xung quanh các nữ hài khác thời khắc chú ý tới hắn, trong mắt cũng bốc lên ngọn lửa, hận không thể tức khắc nhào đi qua.
Trên bục giảng nữ lão sư nàng cũng sững sờ, tựa hồ không ngờ tới trong giờ học sẽ xảy ra bực này sự tình. Nàng vụng trộm liếc mắt Giang Bạch một chút, phát hiện hắn hoàn toàn không có ý từ chối, hơn nữa hai mắt liêm diêm dáng vẻ hưởng thụ, cũng liền làm như không thấy, thậm chí nàng còn có chút... hâm mộ.
Giang Bạch một tay vuốt ve cái đầu nhỏ của nàng, nhẹ nhàng nhấn xuống, khiến cho dương vật hắn lập tức đi sâu vào trong cổ họng tiểu nữ hài. Nắm lấy nàng song đuôi ngựa trong đó một bên nhấc lên, sau đó... tiếp tục nhấn xuống.
Mà nữ hài kia cũng hoàn toàn ra sức phối hợp, không có một chút khó chịu, tùy ý hắn đem miệng nhỏ của mình làm nơi phát tiết. Rốt cuộc mải đến một tiết học gần kết thúc, Giang Bạch thoải mái rên rỉ một tiếng, đem đầu nàng nhấn lại sâu một chút, bắn toàn bộ tinh dịch vào trong cổ họng.
Nữ hài yết hầu nhấp nhô, trực tiếp nuốt xuống. Sau đó ngẩng đầu cười tươi như hoa đối với Giang Bạch làm cái mặt quỷ, sau đó lại cúi đầu giúp hắn liếm sạch sẽ dương vật, bỏ lại vào bên trong quần. Nàng lúc này mới khẽ dựa tới gần, nhỏ giọng đối với Giang Bạch nói "Thật... Thật xin lỗi".
Nhìn nàng cúi đầu nói xin lỗi, một bộ tiểu hài tử làm sai biết lỗi rồi dáng vẻ, Giang Bạch lần nữa dâng lên cảm giác hoang đường đến cực điểm.
"Rõ ràng là nàng giúp ta khẩu giao, rõ ràng là chính ta ép buộc nàng đến thỏa mãn bản thân, vậy mà nàng lúc này hướng ta xin lỗi ??"
Giang Bạch ánh mắt phức tạp nhìn chằm chằm bên cạnh mình nữ hài, điều này dẫn đến đối phương trong lòng hoảng hốt, còn tưởng rằng Giang Bạch là chán ghét nàng, sẽ không tha thứ nàng, vì thế ánh mắt nàng bắt đầu đỏ lên, hốc mắt dần qua ướt át.
Giang Bạch thấy thế biết nàng đang hiểu lầm hắn, vội vã vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng buốt ve, nhỏ giọng an ủi "Đừng khóc, ta không trách ngươi, kỳ thật... aizz thôi được rồi, ta tha thứ cho ngươi a, không được khóc".
Giang Bạch vốn định nói lời ôn nhu an ủi nàng, thế nhưng vừa ra khỏi miệng, hắn đã thấy nữ hài thân thể bắt đầu run lên một cách hoảng sợ, không thể làm gì khác là ngay lập tức đổi giọng, khiến cho nghiêm khắc một chút. Điều này cuối cùng đưa đến tác dụng, nữ hài đầu tiên sung sướng ngẩng đầu nhìn Giang Bạch một cái, thấy hắn quả thật không có ý trách móc nàng, thế là nàng nhoẻn miệng cười rực rỡ.
"Cám ơn ca ca~ hì hì". Nữ hài thân thể lại bắt đầu dựa tới, cọ tới cọ lui trên cánh tay hắn. Giang Bạch vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng nhìn về phía nàng lại nhiều hơn một chút thương xót.
Đối với hắn làm dạng này sự tình vốn dĩ sai hoàn toàn là lỗi của chính mình. Thế nhưng trong thế giới quan của tiểu nữ hài này, nàng mới là người làm sai chuyện, nếu hắn không tha thứ nàng, thậm chí trách móc, chỉ sợ nữ hài nhi này cuộc sống còn lại phải rơi vào trong bóng tối.
"Dạng này thế giới... Quá tàn nhẫn". Giang Bạch thở dài một hơi nhìn về phía nữ hài đã có chút không đồng dạng. Dù sao vừa rồi hai người hoàn toàn chính xác làm chuyện rất thân mật khiến cho Giang Bạch sinh ra cảm giác yêu mến, có điều đối với nàng mà nói lại chưa chắc trọng yếu như vậy.
491
9
1 tháng trước
6 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
