Chương 8 - Cháu gái, chào mừng cháu về nhà
Thành phố Giang không thể so sánh với kinh đô phồn hoa.
Nhưng khi Tô Khanh Từ thấy những điều này, vẻ mặt cô vẫn rất bình tĩnh.
Ba nghìn thế giới đối với cô mà nói, cùng lắm thì chỉ trong giây lát.
Nghìn năm trước, nơi đây cũng có cảnh phồn hoa.
Cô bình tĩnh như thế, lại làm cho cậu ba Cố nhịn không được tò mò nhìn cô hết lần này đến lần khác, trong lòng nghĩ, nếu như đến nhà không biết cô còn có thể bình tĩnh như thế không?
Anh ta còn nhớ rõ lần đầu tiên thấy cô vào hai năm trước, dáng người cô nhỏ bé, xanh xao vàng vọt, trên người vẫn mặc quần áo có vài miếng vá, rất quê mùa, luôn tránh ở phía sau ông nội không dám gặp ai.
"Cậu Ba, cô Cả, đến rồi."
Tiếng gọi của vệ sĩ kéo cậu ba Cố trở về từ miền ký ức, anh ta chủ động xuống xe giúp Tô Khanh Từ mở cửa xe.
"Em gái, đến rồi."
Cửa xe được mở ra, một đôi chân thon dài thẳng tắp bước xuống xe, sau đó đưa bàn tay mềm mại giống như con mèo đặt lên khuỷu tay của Cố Chi Nghiêm, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, Tô Khanh Từ xuống xe với phong thái cực kỳ tao nhã.
Trong một khoảnh khắc, cậu ba Cố có ảo giác rằng bản thân là một người lái xe, mà Tô Khanh Từ lại là thiên kim đại tiểu thư cao quý thời dân quốc!
"Đi thôi."
Cậu ba Cố nhanh chóng hoàn hồn, anh ta đặt bàn tay to lên bàn tay nhỏ bé đang khoác tay mình, âm thầm cổ vũ cô.
Lần này Tô Khanh Từ không từ chối ý tốt của cậu ba Cố, cô hơi kéo anh ta đi về phía đám người đang đứng trước cổng lớn nhà họ Cố.
Nhà cũ của gia tộc vẫn còn duy trì phong cách kiến trúc của thế kỉ trước, trang trọng, quý phái và cổ kính.
Ông cụ Cố đứng ở phía trước, một nhóm người hầu bước theo sau.
Ông cụ nhìn cô bé đang chậm rãi bước đến, hốc mắt hơi đỏ.
"Cháu gái, chào mừng cháu về nhà."
Vốn dĩ Cố Khanh Từ rất bình tĩnh, dù sao thì cô cũng là người lớn tuổi nhất ở đây, sớm đã nhìn quen những cảnh lớn thế này, nhưng sau khi nghe được tiếng gọi hơi nghẹn ngào và dịu dàng của ông cụ Cố.
Trái tim cô run lên không rõ lí do.
Hốc mắt của cô cũng hơi nóng lên.
Tại sao có thể như vậy?
Chẳng lẽ là cảm xúc của nguyên chủ để lại trong cơ thể?
Khi Tô Khanh Từ còn đang do dự không biết có nên gọi hay không thì cơ thể cô đã tự phản ứng mà đáp lại.
"Ông ngoại!"
Một tiếng "ông ngoại" này không phải là không có cảm xúc, thậm chí nó còn mang theo sự gần gũi và vui mừng!
Tô Khanh Từ hơi kinh ngạc một chú vì mình có thể nhận một người phàm làm trưởng bối mà không có bất kỳ rào cản tâm lý nào, nhưng cô nhanh chóng kìm nén sự kinh ngạc, vờ như không có chuyện gì xảy ra, cố hết sức đóng vai nguyên chủ.
"Ai! Trở về là tốt rồi! Trở về là tốt rồi!"
Ông cụ Cố vui vẻ đáp lại, sải bước về phía trước, đặt tay Tô Khanh Từ lên cánh tay mình, vui vẻ dắt cháu gái vào trong phòng khách.
Cánh tay của cậu ba Cố rơi vào khoảng không, dường như lòng anh ta có một khoảng trống, nhìn một già một trẻ ở phía trước, sờ sờ mũi rồi sải bước đuổi theo.
. . .
"À, xem trí nhớ của ông này, ông quên giới thiệu, đây là Cố Chi Văn, anh hai của cháu."
Ông cụ Cố chỉ người đàn ông luôn đứng bên cạnh không nói gì.
Tô Khanh Từ nhìn về phía người đàn ông mặc quần áo bình thường, dáng người cao ráo, đeo một cặp kính không gọng, phong cách rất nhẹ nhàng, cười cũng đặc biệt dịu dàng.
"Xin chào em gái, chào mừng em về nhà."
Cậu hai Cố hơi khom người, chủ động đưa tay khẽ nắm lấy tay kia của Tô Khanh Từ, lễ phép bắt tay, không hề bất lịch sự.
"Cảm ơn."
Tô Khanh Từ cũng đáp lại bằng một cái bắt tay nhẹ và một nụ cười, tỏ ra hào phóng, không hề sợ sệt.
Cô bình tĩnh như thế ngược lại khiến cho cậu hai Cố nhất thời chưa lấy lại được tinh thần, cho đến khi nhận được ánh mắt như dao của ông cụ mới nhanh chóng buông bàn tay nhỏ bé của Tô Khanh Từ ra.
Ông cụ biết cháu gái nhỏ rất sợ người lạ, cho nên đặc biệt dặn dò tiểu bối trong nhà, tạm thời không cần về nhà trong thời gian này, chờ con bé quen thì lại về.
Mấy anh trai bị buộc phải “lưu lạc bên ngoài" đều bận rộn với sự nghiệp của bản thân, hơn nữa bọn họ cũng không mong đợi gì đối với cô em gái này, cho nên không chút do dự đáp ứng.
Về phần cậu hai Cố, gần đây anh ta đã được nghỉ hè, hoàn toàn rảnh rỗi vì không bận dạy học nên quay về nhà cũ để tìm thú vui.
Quan trọng nhất là mấy ngày trước cậu ba Cố đã yêu cầu cậu tư Cố xét nghiệm ADN, cậu tư Cố bận phẫu thuật và hội thảo cả đêm không có thời gian gửi báo cáo nên anh ta mới đến.
Bọn họ đều đã đọc kết quả báo cáo, cậu hai Cố chỉ tò mò tại sao cậu ba Cố lại xét nghiệm DNA em gái nhỏ, chẳng lẽ em gái có vấn đề?
Mới đầu cậu hai Cố cảm thấy cậu ba Cố quá đa nghi bởi vì thói quen nghề nghiệp của mình, thế nhưng khi thấy Tô Khanh Từ lần đầu tiên, anh ta cũng bắt đầu hoài nghi.
Bởi vì em gái trước mặt cùng với em gái hai năm trước là hai người hoàn toàn khác nhau!
Cậu ba Cố tiến lên đụng nhẹ vào bả vai cậu hai Cố.
"Anh hai, có phải rất ngạc nhiên đúng không?"
"Không biết lớn nhỏ!" Cậu hai Cố xoa xoa bả vai đau vì bị con trâu Cố Tam cục cằng này động vào, gật đầu nói: "Đúng là thay đổi rất lớn."
Cậu ba Cố nhìn dáng vẻ yếu ớt của cậu hai Cố, anh ta mỉm cười vô cùng bí ẩn.
“Điều bất ngờ còn ở phía sau, liệu thân thể của anh hai chịu nổi không? Không chịu được thì bảo em, em đưa anh vào quân ngũ thao luyện mấy ngày?”
Danh hiệu "Diêm vương" này của cậu ba Cố được truyền ra từ trong quân ngũ, đi theo cậu ta huấn luyện vài ngày, có lẽ hộp đựng bút của cậu hai Cố chỉ còn lại vỏ bút.
"Không cần, em nhanh chóng quay về đơn vị của mình đi!"
Đúng là Cố Chi Nghiêm nên về đơn vị, nhìn thấy em gái đang ngồi thẳng lưng trong phòng khách nói chuyện phiếm với ông cụ đâu ra đấy, đột nhiên anh ta cảm thấy không nỡ.
Hạt giống tốt như vậy, anh ta không nỡ lãng phí chút nào.
Trong lòng cậu ba Cố dần dần xuất hiện một ý tưởng, nhất định phải tìm cơ hội lừa gạt em gái vào quân đội, khiến anh trai anh dài mặt. . .
Tô Khanh Từ được sắp xếp ở Thanh Mai Uyển, là sân cách chủ viện gần nhất.
Còn bố trí thêm hai người hầu hầu hạ cuộc sống hàng ngày của cô, một người lái xe và hai người vệ sĩ cùng đi ra ngoài, dù sao lúc Tô Khanh Từ ở thành phố Giang đã gặp phải chuyện ngoài ý muốn tận hai lần, ông cụ đặc biệt chú trọng vấn đề an toàn của cô.
Sau khi được ông cụ giới thiệu cẩn thận, Tô Khanh Từ đã biết rõ nhân vật chủ yếu trong gia tộc.
Cô có bốn cậu, bốn mợ, bảy anh trai.
Cậu cả là ông trùm tài chính, sinh được anh cả Cố Chi Bác, anh năm Cố Chi Nhượng.
Cậu hai là một người học rộng tài cao, sinh được anh hai Cố Chi Văn, anh tư Cố Chi Thức.
Cậu ba là sĩ quan quân đội, sinh được anh ba Cố Chi Nghiêm.
Nghe nói cậu tư là một thiên tài, cũng là quái thai, sinh được anh sáu và anh bảy hoàn mỹ thừa kế gen quái thai của ông ấy.
Một người thì mười tám tuổi bỏ nhà đi đến nay không rõ tăm hơi, một người thì say mê nghiên cứu khoa học, mọi năm đều không có ở nhà.
Những đứa trẻ trong gia tộc đều phải tự lập từ sớm, một vài người đã xây dựng cơ ngơi riêng của mình, ngày thường bọn họ đều rất bận rộn nên rất ít khi về nhà cũ.
Ngược lại thì bảy anh trai càng hiếu thảo hơn, lo lắng ông cụ cô đơn cho nên thay phiên nhau dành thời gian quay về chăm sóc ông cụ.
Thời điểm trước đây mọi người trong nhà vẫn chưa ở riêng, nhà cũ vô cùng náo nhiệt, bây giờ rất vắng vẻ, thật vất vả mới có thể đợi Tô Khanh Từ trở về, cuối cùng ổ khóa gỉ sét ở Thanh Mai Uyển cũng được mở ra.
Bôn ba đường dài, sau khi ăn cơm xong Tô Khanh Từ đi ngủ sớm.
Đến khi cô tỉnh lại thì cảm thấy bản thân dồi dào năng lượng, ngoài ý muốn phát hiện ra dường như nhà cũ rất có lợi cho bản thân cô tu luyện thuật Huyền Môn.
Cô ngồi xuống suy nghĩ, đến khi cô tỉnh lại đã là sáng ngày thứ hai.
16
1
1 tháng trước
1 tháng trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
