Chương 7 - Khiêu chiến thành công, tân binh Killer
Vài phút sau, Cố Chi Nghiêm vội vàng chạy đến đó.
Đẩy cửa ra, thấy trong phòng là một mảnh hỗn độn, còn Tô Khanh Từ thì vừa ăn kẹo mút vừa nhàn nhã ngồi bên cửa sổ nghịch điện thoại di động.
Mà tên sát thủ kia đã sớm đau đến hôn mê bất tỉnh.
Đối với Tô Khanh Từ mà nói, tính mạng của loài giun dế quá mức mỏng manh, nhưng trước khi xuống trần gian, cô đã được cảnh cáo là không thể giết người lần nữa, cho nên cô đã tuân theo quy tắc và để lại cho người này một con đường sống.
"Từ Từ, em không sao chứ!"
Thấy Tô Khanh Từ không xảy ra chuyện gì, Cố Chi Nghiêm mới thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng sau khi thấy rõ mặt tên sát thủ, vẻ mặt Cố Chi Nghiêm lại trở nên căng thẳng.
"Đứng thứ tám trong Liên minh sát thủ, Thần Thương, tên tội phạm đang lẩn trốn bị truy nã gắt gao ở Hoa Quốc!"
Ánh mắt của anh ta dừng trên người Tô Khanh Từ, đây vẫn là cô em gái nhút nhát mà anh từng gặp một lần sao?
Nếu không phải anh ta đã biết kết quả báo cáo DNA, chứng minh người này thật sự là Tô Khanh Từ không thể nghi ngờ thì Cố Chi Nghiêm căn bản sẽ không tin!
"Chuyện tiếp theo giao cho anh. Ngoài ra, tôi đồng ý trở về cùng với các người."
Tô Khanh Từ nói xong liền đứng dậy, ném điện thoại về phía tên sát thủ, khiến tên sát thủ vốn đã đau đến ngất xỉu phải đau đớn rên một tiếng.
Điện thoại di động kia vốn không phải là của Tô Khanh Từ mà là của tên sát thủ này.
Về phần tại sao vừa rồi cô nghịch điện thoại của tên sát thủ, dĩ nhiên là cô đang tìm manh mối người mua thông qua trang web thần bí trên điện thoại di động của hắn.
Mặc dù trang web kia được mã hóa rất mạnh, nhưng vẫn bị Tô Khanh Từ truy xuất ra địa chỉ IP của người mua.
Thần thương không nói sai, người mua lần này không phải là Tô Tinh Nhu, bởi vì địa chỉ IP của người mua này cho thấy người này đang ở thủ đô.
Vốn dĩ cô còn đang do dự không biết có nên quay về nhà hay không, thì giờ đây cô lập tức trở nên thích thú, trạm tiếp theo là về nhà!
Ban đầu Cố Chi Nghiêm vẫn không có phản ứng gì, cho đến khi Tô Khanh Từ đã rời khỏi phòng, anh ta mới truy hỏi.
"Từ Từ, em đồng ý cùng anh về nhà?"
Nhưng mà Tô Khanh Từ đã sớm đi, không trả lời.
Thế nhưng Cố Chi Nghiêm không quan tâm, vẻ mặt anh ta cũng không có vẻ gì là suy sụp, vô cùng chân chó gọi điện thoại cho ông cụ ở nhà, không còn hình tượng "Diêm Vương" như trước kia nữa.
Vệ sĩ đi theo cô Cả đã sớm trông thấy thực lực khủng bố của cô, cho nên đối với việc hình tượng của cậu Ba bị sụp đổ cũng không ngoài ý muốn.
Bọn họ khiếp sợ, ăn dưa không thua gì cậu Ba, trong thâm tâm rất nóng lòng muốn thỉnh giáo cô Cả truyền thụ kinh nghiệm, ngo ngoe rục rịch!
. . .
Trên đường trở về, Tô Khanh Từ vẫn luôn vùi đầu vào nghịch điện thoại, khiến cho Cố Chi Nghiêm muốn nói thêm vài câu với cô, dò la xem cô chế ngự tên sát thủ như thế nào cũng không có cơ hội.
Qua vài ngày tiếp xúc, Cố Chi Nghiêm cũng thăm dò được tính cách của Tô Khanh Từ.
Mẫu người tàn nhẫn điển hình, ít nói nhưng có nguyên tắc.
Cô đặc biệt thích đồ ngọt, diện mạo trông có vẻ hơi non nớt nhưng tính cách lại rất trưởng thành và khó tính.
Mấy ngày nay trò chuyện với ông, chưa bao giờ cô gọi "ông ngoại", cũng chưa bao giờ gọi anh ta là "anh Ba".
Thực ra, Cố Chi Nghiêm là người đề nghị ông cụ ở lại thành phố Giang mấy ngày nay để quan sát, bởi vì sự tương phản tính cách của một người trong hai năm qua quá lớn, làm cho anh ta không khỏi nghi ngờ.
Mãi đến hôm nay biết được báo cáo kết quả ADN, Cố Chi Nghiêm mới yên lòng.
Nói anh ta cẩn thận quá mức cũng tốt, không xem Tô Khanh Từ là em gái cũng được, dù sao cũng là gia tộc lớn, khó tránh khỏi việc trêu chọc một ít cô hồn dã quỷ, cẩn thận cũng không phải chuyện xấu.
Chuyện cổ quái hơn là, sau khi bọn họ mang tên tội phạm bị truy nã kia về thẩm vấn, đối phương đem tất cả mọi chuyện một năm một mười chủ động nói thật, chỉ duy nhất không nhớ nổi mình bị Tô Khanh Từ chế ngự như thế nào.
Tô Khanh Từ lúc này đang vùi đầu nghiên cứu thế giới mới trong điện thoại di động, không nhận thấy ánh mắt của Cố Chi Nghiêm đang nhìn cô.
Ngay cả khi ăn xong kẹo mút, cô vẫn không hoàn hồn, vẫn tiếp tục cắn thanh kẹo liên tục.
Diễn đàn Killer.
Hệ thống nhắc nhở: Chào mừng người dùng mới "Hạo Thiên" gia nhập Diễn đàn Killer.
Chữ A số một: Yo, người mới đến rồi!
Ta là đồng đội heo: chào mừng chào mừng.
Con heo đang bay: người anh em, cậu ở khu nào, có rảnh để luận bàn không?
Một phút sau, hệ thống nhắc nhở: người dùng mới "Hạo Thiên" khiêu chiến "lão Sẹo" thành công!
Nửa phút sau, hệ thống nhắc nhở: người dùng mới "Hạo Thiên" khiêu chiến "Ta là Thần Thương" thành công!
Xin chúc mừng "Hạo Thiên" khiêu chiến thành công, giành được danh hiệu "Tân binh Killer" hãy tiếp tục cố gắng!
Chữ A số một: Á đù! Người mới khiêu chiến của Lão Sẹo và Thần Thương! Móa!
Ta là đồng đội heo: Mẹ!
Con heo đang bay: Đù! Tôi rút lại lời nói vừa rồi của mình!
Nước mắt thương tiếc: Người mới ở khu nào? Mạnh mẽ quá!
Anh chỉ là huyền thoại: Lầu trên mời giữ nguyên đội hình! Fuck fuck fuck!
. . .
Nhất thời, toàn diễn đàn đều sôi trào, tất cả người dùng đều nhấp vào trang chủ của ngôi sao mới nổi kia để xem đây là thần thánh phương nào.
Thế nhưng trang chủ không có cái gì cả, lần cuối cùng nhìn thấy trang chủ sạch sẽ thế này, có lẽ là trang chủ của “Phù Sinh”.
. . .
Trên Diễn đàn Killer có vô số người đến từ mọi nơi trên thế giới, cho nên có rất nhiều ngôn ngữ trên diễn đàn, điều này làm Tô Khanh Từ đau mắt.
Cô chuyển ngôn ngữ thành tiếng mẹ đẻ dựa vào sự nhắc nhở của hệ thống, làm theo lời nhắc của hệ thống để nhập mã mời mà cô đã thấy của Lão Sẹo và tay súng thiện xạ, đã đăng ký và khiêu chiến thành công.
Diễn đàn Killer có một quy tắc bất thành văn, hễ là người dùng đối chiến, đều có thể khiêu chiến một cách thuận lợi, cho dù là sống hay chết.
Sau khi kết thúc, người thắng sẽ được xếp hạng cao và nhận được mã mời duy nhất của người thua, người thua nếu mất đi mã mời sẽ bị mất thứ hạng và rời khỏi diễn đàn vĩnh viễn.
Chỉ hai phút ngắn ngủi, trang chủ của người xếp thứ mười "Lão Sẹo", thứ tám "Ta là Thần thương" trên bảng thành tích đã tối, mà bất thình lình "Hạo Thiên" trở thành thứ tám!
Thật ra, Tô Khanh Từ không quan tâm đến bảng xếp hạng, cô chỉ tò mò cái liên minh sát thủ này rốt cuộc là cái đồ chơi gì.
Điều quan trọng nhất là, bản thân cô đã từng bị hai người trong liên minh này ám sát, cho đến bây giờ, cô vẫn chưa tìm được rốt cuộc địa chỉ IP này là của người mua nào ở thủ đô.
Biện pháp tốt nhất chính là tiến sâu vào doanh trại của địch, nói không chừng có thể thu hoạch được một số thứ không tưởng!
Nhìn lướt qua sân diễn đàn, không có nội dung nào mà cô cảm thấy hứng thú, đơn giản chỉ là một đám sát thủ không ngừng liều mạng xin cô chỉ giáo, hoặc nghi ngờ tính chân thật của cô.
Khi đang chuẩn bị rời khỏi diễn đàn, có một câu khiến cho cô chú ý.
Ta là đồng đội heo: trong hai phút khiêu chiến hai người, không phải là khiêu chiến cùng một lúc chứ? Các người nói xem, Hạo Thiên đối đầu với Phù Sinh sẽ như thế nào?
Phù Sinh?
Lúc này Tô Khanh Từ mới nhớ, người đàn ông trong xe việt dã lúc ấy chính là "Phù Sinh"?
Nghĩ như vậy, cô khẽ nhếch môi, chậm rãi gõ ba chữ xuống điện thoại.
Hạo Thiên: Không thể nào.
Nước mắt thương tiếc: Á đù! Là sống, không phải người máy!
Chữ A số một: Nhóc con, đừng quá ngông cuồng, Phù Sinh không phải là loại người mà nhân vật nhỏ như ngươi có thể khiêu chiến đâu! @Hạo Thiên.
. . .
Lần này, Tô Khanh Từ quyết đoán thoát khỏi diễn đàn, không để ý đến bên trong diễn đàn đang cãi vã chất vấn.
Khi cô vừa đặt di động xuống và chuẩn bị vươn vai, cánh tay vừa duỗi được một nửa liền dừng lại.
"Anh nhìn chằm chằm tôi làm gì?"
Một người đàn ông to lớn như Cố Chi Nghiêm chăm chú nhìn chằm chằm Tô Khanh Từ, không biết bao lâu.
"Ăn kẹo mút không?"
Trong tay Cố Chi Nghiêm đang cầm hơn mười cây kẹo mút, tất cả đều có hương vị khác nhau.
Dáng dấp và khuôn mặt này nếu rơi vào trong mắt người ngoài, giống như là ông chú kỳ quái đang dụ dỗ trẻ con.
Đám vệ sĩ đi theo hai bên trái phải đều ngẩng đầu nhìn trời, cúi đầu nhìn đất, không dám nhìn cậu Ba, vì sợ cười ra tiếng.
Đừng thấy cậu Ba lời nói mềm mỏng ân cần chăm sóc với cô Cả, đối với người ngoài vẫn là một vị diêm vương lạnh lùng tàn nhẫn!
Cố Chi Nghiêm biết Tô Khanh Từ thích vị dâu tây, cố hết sức lấy kẹo mút vị dâu tây bên trong ra.
Nhưng vì tay còn lại bị quấn thành xác ướp, dẫn đến việc anh ta vừa mới chuyển động thì toàn bộ kẹo mút đều bị rơi trên mặt đất.
Tô Khanh Từ ghét bỏ nhìn anh ta một cái, sau đó cúi người nhặt kẹo mút lên.
"Đừng nhặt, ở đây anh Ba vẫn còn."
Cố Chi Nghiêm ghét bỏ kẹo mút rơi trên mặt đất không sạch sẽ, hiện tại Tô Khanh Từ là bảo bối của mọi người trong nhà, sao có thể ăn cái gì đó ở trên mặt đất.
Thế nhưng Tô Khanh Từ không hề phản ứng với lời nói của anh ta, sau khi nhặt que kẹo vị dâu tây ở giữa lên, tiếp đó cô đem phần còn lại bỏ vào trong lọ kẹo.
"Lãng phí, vừa nhìn là biết chưa từng trải qua nạn đói."
Trước khi Tô Khanh Từ phi thăng, cô đã trải qua rất nhiều chuyện, vào thời đại đó, nạn đói, bệnh dịch, chiến tranh, cũng không có gì lạ.
Dáng vẻ không giống như bây giờ, một đám ăn uống no đủ, đều biến thành túi cơm rượu thịt, cũng không có gì ngạc nhiên khi không còn người phi thăng nữa.
Cố Chi Nghiêm hết sức kháng cự việc Tô Khanh Từ đem kẹo mút rơi trên mặt đất bỏ vào trong lọ đường, cả người đều cảm thấy không ổn.
Thế nhưng khi nghe cô bình thản mà đem những lời này nói ra, trái tim lại trở nên đau nhói.
Con bé thật sự đã trải qua nạn đói khi còn nhỏ!
Trời ạ, con bé thật đáng thương!
Sau này nếu có đồ ăn ngon, mình nhất định phải nhớ đến con bé mới được!
17
2
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
