ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 32 - Cơ hội c

"Khụ khụ..."

Kết quả bởi vì ăn quá nhanh, Cố Nhị thiếu chút nữa là làm bản thân nghẹn!

"Ai da, nếu anh thích ăn thì em cho anh đấy, em cũng sẽ không cướp với anh, anh cứ ăn từ từ nha."

Lời nói của Tô Khanh Từ vô cùng thành khẩn, cô còn không quên nhón chân lên vỗ nhẹ sau lưng Cố Nhị.

Tô Khanh Từ vỗ vỗ, càng vỗ cô càng cảm thấy Cố Nhị thật giống con tiểu bạch trạch mà cô nuôi, rất bảo vệ thức ăn.

Nếu thấy có người đến gần thức ăn của nó, nó nhất định sẽ một hơi nuốt hết, không cho người khác bất kỳ cơ hội nào!

Cố Nhị vốn rất tức giận, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ em gái quan tâm nhón chân lên vỗ lưng mình, anh ta dần dần nguôi giận.

Ai, vẫn nên trách anh ta, đầu óc anh ta nhất thời muốn đột ngột giàu lên, may mắn là em gái không có xảy ra chuyện gì.

Nhưng đồ ăn ở trong miệng, nuốt xuống cũng không được mà nhả ra cũng không xong.

"Đi thôi, chúng ta về nhà, muốn ăn cái gì thì để dì trong nhà làm cho em."

Cố Nhị đặt bánh kếp và trái cây xuống không ăn nữa, từ nhỏ đến lớn anh ta chỉ ăn những thứ quý, chưa từng ăn qua những hàng quán ven đường này.

Chẳng qua là khi nhìn thấy dáng vẻ hai mắt sáng lên của em gái, anh ta còn tưởng rằng nó ăn rất ngon.

Anh ta không muốn ăn và cũng định không cho người khác ăn, làm sao một tín đồ ăn uống như Tô Khanh Từ có thể đồng ý?

"Đừng có lừa gạt em!"

Tô Khanh Từ quay lại tránh bàn tay của Cố Nhị, thừa dịp lúc anh ta chưa bắt được mình nhanh chóng ăn xong vài miếng bánh kếp và trái cây.

Ngon!

Lúc đó, ở bên kia đường, một người đang đứng bên dưới tấm biển Tầm bảo trai, nhìn hai bóng lưng đang đùa giỡn ở phía xa, che ngực.

Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, "Tiểu cao nhân" hóa ra đã có người yêu.

...

Tô Khanh Từ cam đoan ở Tầm bảo trai có thứ tốt, hơn nữa sẽ kiếm được rất nhiều tiền, Cố Nhị mới từ bỏ ý định xách Tô Khanh Từ về nhà.

"Tiểu cao nhân, cô đến rồi!"

Phong Thuận trước tiên ra chào hỏi, tầm mắt anh ta rơi vào người đàn ông mặc đồ thể thao bên cạnh cô, lòng hơi chua xót.

Nhìn từ xa anh ta cảm thấy dáng người người đàn ông này thật tốt, nhìn gần, cho dù có đeo khẩu trang hình như vẫn không tệ.

Xem ra anh ta hoàn toàn không có cơ hội.

Tô Khanh Từ gật đầu một cái: "Bắt đầu chưa?"

"Mời đi bên này, ở trên lầu hai, tôi đã giữ cho cô một vị trí vô cùng tốt."

Phong Thuận vì muốn biểu hiện tốt một chút, không chỉ có vị trí tốt, mà còn có hạt dưa và bánh ngọt.

Thật ra thì anh ta còn có một chút tâm tư, anh ta có ý định thừa dịp lúc cô ăn, nhìn mặt mũi cô một chút.

Phong Thuận tự cho rằng ánh mắt của anh ta rất kiềm chế, không biết làm sao vẫn bị Cố Nhị nhìn ra.

Cố Nhị nghiêng người chắn giữa hai người, ánh mắt hiện lên ý lạnh nhìn về phía Phong Thuận: "Còn có chuyện gì sao?"

"Không,,, tiểu cao nhân, tôi đi xuống trước, nếu cô có chuyện gì cứ kêu tôi một tiếng là được!"

Phong Thuận cảm nhận được cảm giác bị áp bách từ người đàn ông kia, khí thế lại không thua gì những sát thủ ẩn mình trong thành phố này, trước khi rời đi còn vô thức liếc nhìn Cố Nhị một cái.

"Tiểu cao nhân?" Sau khi ngồi xuống chỗ mình Cố Nhị tinh nghịch cười một tiếng, anh ta đã sớm không còn dáng vẻ lạnh lùng khi đối xử với Phong Thuận khi nãy: "Em gái, vừa rồi em đã làm gì vậy?"

"Cũng không có gì, em chỉ giúp anh ta sửa mấy cái đồ sứ của triều đại." Tô Khanh Từ liếc mắt nhìn về phía cái bánh ngọt tinh xảo nhỏ bé kia.

Nhưng mà động tác của Cố Nhị nhanh hơn, đem bánh ngọt bưng để bên kia: "Nhìn thật kỹ, đừng có phân tâm."

Địa điểm tổ chức đánh cược thạch này cũng giống như những chỗ đấu giá trước, tầng một và tầng hai đều có kết cấu hình tròn theo phong cách cổ điển, giữa tầng một và tầng hai có một cái sân khấu, phía trên đó có một cái máy cắt, được sử dụng để cắt đá.

Trên hành lang lầu một có rất nhiều người đứng vây xem, trên cơ bản đều là xem náo nhiệt.

Tầng hai là gian phòng riêng biệt, đây mới đối tượng tham gia đánh cược đá, nếu họ nhìn trúng khối đá nào thẽ sẽ đập xuống, sau đó nó sẽ được cắt tại chỗ.

Bạn có gặp màu xanh hay không, có thể phát tài hay không, là kết quả của một con dao.

Có lẽ đây là vụ đánh cược đá cuối cùng của "Tầm bảo trai", nên những khách hàng ngày xưa từng làm ăn với Tầm bảo trai đều ngồi ở đây.

...

Cùng lúc đó, trong một căn phòng khác, một người đàn ông mặc bộ tây trang màu đen, khuôn mặt không cảm xúc trầm ngâm ngồi đó, rất nhanh cửa phòng đó bị mở ra, một người đàn ông khác mặc một bộ âu phục màu lam nhạt đi vào.

"Giám đốc, ông chủ của Tầm bảo trai không muốn ký hợp đồng thu mua cửa hàng này với giá cao."

Đinh Tề không hiểu, tại sao giám đốc lại đột nhiên nghĩ đến việc thu mua một cửa tiệm bán đồ cổ sắp đóng cửa với giá cao.

Thời điểm anh ta đi cùng với giám đốc vào cửa tiệm đã quan sát rất kỹ, mặc dù trong cửa hàng rất chú trọng việc trang trí, thế nhưng cũng không có bao nhiêu thứ là đồ thật.

Việc cửa hàng bán đồ cổ này sắp đóng cửa chỉ là vấn đề thời gian.

"Vậy thì chờ."

Phó Quân Thâm cũng không nói thêm gì, khi ánh mắt quét qua phía đối diện anh hơi sững sờ, khi nhìn lại, chỉ thấy cửa sổ đóng chặt, bóng dáng quen thuộc kia dường như chỉ là ảo giác của chính anh.

...

Thấy trò đánh cược thạch vẫn chưa bắt đầu, Tô Khanh Từ đóng cửa sổ lại ngăn tiếng ồn, ngồi im hấp thu linh khí vô cùng ít ỏi ở trong không khí.

"Phốc..."

Cố Nhị nhìn em gái luôn ngồi im, giống như một người xuất gia, không nhịn được mà bật cười.

"Suỵt."

Tô Khanh Từ vẫn không mở mắt ra, nhưng không nhịn được tỏ ý Cố Nhị đừng có lên tiếng.

Cố Nhị vì thế mà thu liễm một chút, không phát ra tiếng động nữa, chỉ nhàn nhã ngồi bắt chéo hai chân uống trà.

Đoán rằng đã gần đến giờ, anh ta lại không nhịn được đứng lên bắt đầu nói.

"Em gái à, hôm nay anh đem theo năm triệu ở đây, em cứ tiêu xài tùy thích. Không tiêu hết không về nhà. Không cần áp lực, đặt không trúng vật quý cũng không sao, xài hết rồi lại tìm anh Cả, thứ mà anh Cả chúng ta không thiếu nhất đó chính là tiền.

Vừa nói, anh ta vừa đứng dậy mở cửa sổ ra.

"Có phải sắp bắt đầu hay không? Mở cửa sổ ra mới có thể nhìn rõ được."

Đôi mắt anh ta nhìn về nơi nào đó, hơi sững sờ, nhưng rất nhanh hoàn hồn, vẻ mặt không có chút khác thường.

Dưới lầu đã náo nhiệt.

"Các vị, hôm nay là trận đánh cược thạch cuối cùng của Tầm bảo trai, đã đến lúc bắt đầu!"

Phong Thuận nhảy lên bục cao, đứng ở bên cạnh máy cắt, gõ cồng chiêng, toàn trường trong nháy mắt an tĩnh, tất cả đều nhìn anh ta.

"Vì đây là trận cuối cùng, hãy làm một trận thật lớn, hôm nay tôi đem tất cả những đá thô mà Tầm bảo trai đã tích lũy được trong những năm này lấy ra hết, các vị cứ việc chọn, giá tổng cộng là năm triệu."

"Ông chủ Phong, nghe nói ông cụ nhà anh khi còn sống đã chở về một lô đá thô từ núi Côn Luân, nhưng mà Tầm bảo trai đến nay vẫn không có đem lô đá thô này ra cho chúng tôi mở mắt một chút, không biết hôm nay chúng tôi có cơ hội mở mang tầm mắt không."

Người này nói ra vấn đề mà mọi người quan tâm nhất, bởi vì đại đa số những người ở đây đều hướng về lô đá thô từ núi Côn Luân mà đến.

"Vì đây là lần đánh cược đá cuối cùng, nên tôi chắc chắn sẽ đặt cược toàn bộ. Lô đá Côn Luân đó đúng là đã được trộn lẫn vào trong đó, các vị có thể tùy ý chọn lựa, sau khi chọn xong rồi cắt cũng không có vấn đề gì!"

Mọi người ở chỗ này cũng không biết Phong Thuận đang làm trò gì, đá Côn Luân có khả năng cho ra phỉ thúy lớn nhất.

Thế nhưng Phong Thuận lại đem đá Côn Luân trộn cùng một chỗ với những đá thô khác, giá là năm triệu, đây rõ ràng là muốn mượn danh tiếng của đá Côn Luân để tiêu thụ những thứ đá thô khác.

Chọn đá Côn Luân ở trong một đám đá thô đó, không phải rõ ràng là hại người sao?

Chọn trúng thì phát tài, chọn không trúng thì năm triệu sẽ trôi theo nước!

Bên trong căn phòng trang nhã, vẻ mặt Cố Nhị có chút ngưng trọng.

"Một người năm triệu, vậy thì chúng ta chỉ có một cơ hội."

Mặc dù anh ta luôn nói là" Tùy tiện chơi một chút", nhưng tâm lý vẫn tồn tại suy nghĩ muốn đột nhiên giàu lên.

Những người khác cũng giống vậy, biết rõ năm triệu rất có thể trôi theo nước, kết quả vẫn tự mình chọn đá thô.

"Em gái, chúng ta cũng mau đi xuống đi."

Cố Nhị đã xoa tay, không kiềm chế được tâm tình muốn phất nhanh của mình!

"Em đi xuống, anh đợi ở đây đừng nhúc nhích."

"Hả?" Cố Nhị sững sờ.

"Anh sẽ chọn sao?" Tô Khanh Từ hỏi ngược lại.

Cố Nhị lắc đầu.

"Em sẽ, cho nên anh cứ đợi ở chỗ này."

Giọng nói của Tô Khanh Từ lộ ra một chút ghét bỏ, cô một chút cũng không cho Cố Nhị cơ hội thể hiện.

Cố Nhị nhìn bóng lưng Tô Khanh Từ rời đi còn muốn nói gì đó, há miệng ra nhưng cuối cùng vẫn không nói cái gì.

Quên đi, anh ta quả thật không nhìn ra được cái gì, dù sao em gái vẫn ở trong phạm vi tầm mắt của anh ta, cũng không lạc được!

9

0

1 tháng trước

4 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.