ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 31 - Tầm Bảo Trai, thấy sắc nổi lòng tham thì nói thẳng đi cần gì phải văn vở thế?

Chương 27: Tầm Bảo Trai, thấy sắc nổi lòng tham thì nói thẳng đi cần gì phải văn vở thế?

Đối với Tô Khanh Từ mà nói linh thạch có sức hấp dẫn vô cùng mạnh mẽ, đợi đến khi cô hoàn hồn lại mới nhận ra, chính mình dường như đã cùng Cố Chi Văn tách ra.

Không biết từ lúc nào cô đã đi tới một tiệm đồ cổ, khí tức trong tiệm có chút phức tạp, cảm ứng được linh thạch càng thêm mãnh liệt một chút.

Trên bảng hiệu của cửa hàng đồ cổ khắc ba chữ “Tầm Bảo Trai” cứng cáp hữu lực, đồng thời lại lộ ra vài phần khí thế bàng bạc.

Trong tiệm bài trí rất tỉ mỉ, khách khứa ra vào nườm nượp.

Tô Khanh Từ đứng ở đại sảnh đánh giá vài lần, sau đó nhấc chân chuẩn bị bước vào, lại bị một người đàn ông trẻ tuổi buộc tóc ngăn lại.

“Cô gái, bên trong cũng không phải là nơi cô có thể vào.”

Tuy là Tô Khanh Từ đội mũ và đeo khẩu trang, chính là từ cách ăn mặc của cô có thể nhận ra tuổi tác không lớn.

Hiển nhiên người đàn ông coi Tô Khanh Từ là một cô bé nhỏ tuổi cái gì cũng không hiểu , muốn đi vào xem cho vui thôi.

Thực tế là khi Tô Khanh Từ vừa mới bước vào Tầm Bảo Trai, thì người đàn ông lập tức chú ý tới cô.

Có người sinh ra đã chú định là tiêu điểm đám người, cho dù che khuất khuôn mặt, vẫn sẽ làm cho người khác phải chú ý tới, Tô Khanh Từ chính là người như vậy.

“Bọn họ đều có thể đi vào, vì sao tôi lại không thể?” Tô Khanh Từ chỉ vào đám người nam nữ ra ra vào vào.

“Bọn họ tự nhiên có bọn họ điều kiện có thể ra vào..”

“Điều kiện gì?”

“Không phải hội viên là không được đi vào.”

“Bao nhiêu tiền?”

Tô Khanh Từ một lời nói, nhìn thấu tâm tư của đối phương, đào rỗng tâm tư muốn kiếm tiền.

Đồ cổ trong tiệm không xứng với ba chữ to treo trên bảng hiệu kia, chẳng trách không khí trong cửa hàng có chút tạp nham.

Đối phương vừa nghe Tô Khanh Từ biết điều như vậy, lập tức đáp: “Một trăm bảy lăm triệu…”

"Ba trăm năm mươi triệu, dẫn tôi đi dạo một chút.”

Năm phút sau, người đàn ông trẻ tuổi cung kính đưa cho Tô Khanh Từ một tấm thẻ đen: “Thưa cô, mời cô đi vào bên trong tham quan, nếu là thích món đồ gì thì có thể tùy ý mua sắm.”

Thấy Tô Khanh Từ có vẻ như là người có tiền, còn chủ động đẩy mạnh tiêu thụ.

Nếu không thiếu tiền, vậy thì có thể lừa được ai thì lừa!

“Cô xem thử đi ạ, đây là sứ Thanh Hoa từ thời nhà Thịnh Đường, được làm thủ công…”

“Nhiều nhất hai mươi năm.” Tô Khanh Từ lạnh lùng mở miệng, ngắt lời người đàn ông đang ba hoa chích chòe.

Người đàn ông kinh ngạc mà mở to hai mắt, không thể tin được: “Này… Thưa cô, Tầm Bảo Trai nhà chúng tôi buôn bán đồ cổ hàng trăm năm nay, làm sao có thể bán hàng giả chứ!”

“Bộ đồ sứ nằm hàng thứ hai bên tay phải ô thứ hai kia, nhiều nhất là ba mươi năm.” Đầu ngón tay Tô Khanh Từ chỉ trỏ, không chút để ý mà nói: “Còn có hàng thứ ba, có cần tôi nói tiếp không?”

Người đàn ông nhìn thấy ngón tay Tô Khanh Từ chỉ trái chỉ phải thì sau lưng không biết đã chảy đầy mồ hôi lạnh từ lúc nào, làm sao mà cô biết được?

Sao cô có thể biết rõ những đồ sứ này là thật hay giả cùng với niên đại của chúng?

Đáng sợ nhất chính là, cô đều nói đúng!

“Xin hỏi quý cô là cao nhân từ đâu đến đây? Tôi tên là Phong Thuận, là ông chủ của Tầm Bảo Trai đây.”

Người đàn ông không dám tiếp tục nhẹ xem cô gái này nữa, nhịp tim cũng trở nên dồn dập hơn.

Đôi mắt cô vô cùng xinh đẹp, thật muốn được một lần nhìn thấy gương mặt bên dưới lớp khẩu trang đó như thế nào.

“Không tính là cao nhân, tôi chỉ là có chút nghiên cứu về mấy món đồ này thôi.” Tô Khanh Từ chậm rãi đi đến trước một cánh cửa: “Bên trong phòng này trưng bày cái gì?”

“Nơi này đều là đá thô, hôm nay vừa vặn tại một tiếng sau sẽ có một cuộc đổ thạch cuối cùng của tiệm chúng tôi, nếu như quý cô đây có hứng thú, có thể thử một chút.”

Người đàn ông khi nói chuyện mơ hồ có chút chờ mong, cô gái này có vẻ rất hiểu biết về đồ cổ, không biết cô cũng có am hiểu về đá quý hay không đây?

Nếu là thật sự có chút nghiên cứu, vận khí tốt mà đổ được một viên phỉ thúy cực phẩm trong tiệm, Tầm Bảo Trai tất nhiên sẽ lại rạng danh một phen!

Tầm Bảo Trai buôn bán đá thô đã nhiều năm, nhưng lại bởi vì không xuất hiện đồ tốt, cho nên làm ăn ngày càng thua lỗ, gần như là không có ai tham gia nữa rồi.

Đừng thấy bây giờ người ra người vào nhiều như vậy, chứ thực ra người chân chính mua đồ cũng chẳng có mấy ai.

Ngẫm lại tổ tông để lại cơ nghiệp, bây giờ truyền tới tay mình còn phải âm thầm trộn lẫn cả hàng giả, thậm chí còn kề cận nguy cơ đóng cửa, quả thực chính là thẹn với tổ tông mà!

Tô Khanh Từ nghe vậy thì gật gù: “Một khi đã như vậy, một tiếng sau tôi lại đến. Xin ông chủ giữ lại cho tôi một vị trí.”

Ông chủ nghe vậy vội vàng gật đầu: “Đó là tất nhiên rồi, nhất định sẽ!”

Nhìn theo bóng dáng Tô Khanh Từ rời đi, ông chủ càng nghĩ càng kích động, nhưng mà niêm vui sướng này lại không có ai để chia sẻ, cuối cùng chỉ có thể giãi bày với cư dân trên diễn đàn ngày thường hay xem nhất.

Anh đây chỉ là truyền thuyết: Kính thưa các quý vị, hôm nay nếu là vận khí anh đây tốt, về sau sẽ không bao giờ tiếp đơn đua bảng xếp hạng nữa, anh quyết định rửa tay gác kiếm!

Có con heo đang bay: Ôi chao, anh Cửu ở bảng đơn chẳng lẽ là con riêng của vị đại lão nào, chuẩn bị trở về kế thừa gia sản trăm tỉ sao?

Anh đây chỉ là truyền thuyết: Không đến mức đó, miễn cưỡng xem như là sống tạm đi. Huống hồ đi đêm lắm có ngày gặp ma, chung quy không phải là việc yên ổn, dù sao thì cũng phải yên bề gia thất mà.

Ta là đồng đội heo: Hu hu hu! Anh Cửu có tin vui, hóa ra không phải là về kế thừa gia sản, mà là có người yêu!

Giọt lệ sầu bi: Quý tộc độc thân đá bay bát cẩu lương, ném cho bạn một đống cứt chó!

Anh đây chỉ là truyền thuyết: Cũng không phải là người yêu, các cậu tin tưởng nhất kiến chung tình sao? Chính là liếc mắt một cái, liền…liền rơi vào.

Có con heo đang bay: Thấy sắc nổi lòng tham thì nói mẹ đi cần gì phải văn vở thế?

Tô Khanh Từ không có thói quen mang điện thoại di động bên người, vừa nãy chuyển khoản là trực tiếp đọc số thẻ, cho nên lại lần nữa mất liên lạc với Cố Chi Văn.

Cô cân nhắc dù sao vẫn còn thời gian nhàn rỗi, Cố Chi Văn to đùng như vậy cũng không đi lạc, chính mình có thể thuận tiện đi dạo, sau đó mua chút đồ ăn.

Chính là đứng ở trước quầy hàng ăn vặt, Tô Khanh Từ lẳng lặng nhìn mã QR, có chút khó khăn.

Có thể quét face id không?

Không thể…

“Cô bé, bánh kếp dì bán mười bảy nghìn một cái, cháu có muốn thêm chà bông không? Thêm trứng gà không? Thêm chân giò hun khói nữa không?” Cô bán hàng vừa hỏi, hai bàn tay thoăn thoắt không dừng lại.

Ngửi thấy mùi hương của đồ ăn, cô nuốt một ngụm nước miếng, sờ túi quần, hai túi trống trơn

“Đều thêm.” Phía sau truyền đến một giọng nói trầm thấp quen thuộc.

“Ô, sao anh biết em ở chỗ này?” Tô Khanh Từ xoay người nhìn về phía Cố Chi Văn, trong lòng có chút mừng rỡ.

Cô cũng chuẩn bị từ bỏ, cũng nghĩ cùng lắm thì nhịn đói một bữa mà thôi.

Nhưng mà Cố Chi Văn lúc này lại không hề dịu dàng thoải mái như trước, cả người anh giống như bị mây đen bao phủ vậy, con ngươi đen ngòm nhìn chằm chằm Tô Khanh Từ, cứ như vậy mà chiếu thẳng vào cô.

Tô Khanh Từ còn chưa từng thấy Cố Chi Văn như thế này, anh đang tức giận sao?

“Cô bé xinh đẹp, xong rồi đây!”

Cô bán hàng kêu lên, Tô Khanh Từ lập tức xoay người cầm lấy bánh kếp.

Cố Chi Văn móc ra di động ra quét mã trả tiền, nhưng tầm mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Tô Khanh Từ, lo sợ chớp mắt một cái, cô lại chạy mất tăm!

Tô Khanh Từ ngước mắt nhìn Cố Chi Văn một cái, sau đó lại cúi đầu nhìn thoáng qua cái bánh kếp trên tay mình.

Sau khi làm thần tiên không ai dám nổi giận với cô, ngày xưa những tiểu thần thú kia mà tức giận thì phải dỗ dành như thế nào nhỉ?

“Anh ăn không?” Tô Khanh Từ giơ cao bánh kếp trong tay, tiến đến trước mặt Cố Chi Văn: “Rất thơm, thoạt nhìn có vẻ rất ăn ngon.”

Cố Chi Văn vẫn là không nói gì, nhưng là dùng một chiếc túi nilon sạch sẽ bẻ đi hơn phân nửa bánh kếp, đáng ghét nhất chính là đổ hết luôn chà bông ngọt mặn vào túi của mình!

“Ai ai ai! Chà bông! Chừa chút chà bông cho em nữa!” Tô Khanh Từ nhỏ giọng cấp hô.

“Em không cần răng nữa hả? Ngày mai anh bảo thằng tư nhổ hết cho em nhá.”

Cố Chi Văn trả lại non nửa chiếc bánh cho Tô Khanh Từ, nhìn thấy cô nhíu mày, lập tức há mồm ăn hết sạch chà bông.

Càng nghĩ càng tức giận, nhóc con không lương tâm này!

Chính mình vừa nãy lo lắng gần chết, chỉ suýt chút nữa thì gọi điện cho ông nội và anh cả để thỉnh tội!

Kết quả cô lại chạy đến quán ăn vặt, mua bánh kếp!

9

0

1 tháng trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.