ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 25 - Dù đau răng không phải bệnh, nhưng nó đau đến chết người

Cố Nhị vốn định đợi đến ngày hôm sau mới đi tìm Tô Khanh Từ, nhưng anh ta không thể kiềm chế được sự tò mò của mình, ăn cơm xong liền đợi ở Thanh Mai Uyển không đi.

Đến khi mặt trời lặn, Tô Khanh Từ mới chậm rãi từ trên lầu đi xuống.

Lúc đó cô đang mặc một bộ áo ngủ gấu con vô cùng rộng, cô không biết thẩm mỹ của ai, cảm thấy nó rất dễ thương và mềm mại, đặc biệt là lỗ tai con gấu, nó khiến cho cô không nhịn được mà sờ vài lần.

Cố Nhị ngẩng đầu lên đã nhìn thấy em gái hóa thân thành một con gấu con, theo bản năng đưa tay đặt trên ngực, đây cũng quá đáng yêu đi!

Vô cùng hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn cố làm ra vẻ lạnh lùng nhưng lại vô cùng đáng yêu và ngốc nghếch, tưởng chừng như là một chú gấu con!

"Em gái, dậy rồi?"

Đầu tiên Cố Nhị lên tiếng.

Tô Khanh Từ vừa mới tỉnh ngủ, còn có chút mơ hồ, gật đầu một cái, sau đó đi thẳng đến bàn ăn.

Hơi đói.

Cố Nhị nhìn dáng vẻ mơ màng của cô, càng ngày càng cảm thấy dễ thương.

Anh ta biết, cô gái nhỏ vô cùng xứng với gấu con dễ thương, nghĩ đến lúc trước anh ta mua bộ quần áo này còn bị anh Cả giễu cợt, anh ta thật sự không phục!

Mặc dù anh không có tiền mua những bộ quần áo đắt tiền, nhưng anh sẽ mua bộ phù hợp nhất với em gái!

"Em gái, anh Hai có thể nhìn đồ vật bên trong rương mật mã một chút không?"

Cố Nhị sáp lại gần Tô Khanh Từ nhỏ giọng hỏi, kết quả lại sững sờ vì dung mạo của Tô Khanh Từ.

Tô Khanh Từ bởi vì được linh khí bồi bổ, dung mạo lại nâng lên một bậc.

Trong đầu Cố Nhị có chút kích động, làm sao mà da tốt như vậy!

Đôi mắt này, cái mũi này, cái miệng này, làm sao có thể đẹp như thế!

Cố Nhị không phải là người đàn ông nông cạn, anh ta cũng không phải là chưa từng nhìn thấy những cô gái đẹp, hơn nữa lão Ngũ nhà anh ta đây chính là người đẹp phi giới tính, nhưng mà bây giờ nhìn thấy bộ dáng kia của em gái mới biết, nguyên lai trên cái thế giới này còn có cô gái xinh đẹp như thế!

"Bị bệnh? Đau sao?"

Ánh mắt Tô Khanh Từ rơi vào bàn tay đang ôm ngực của Cố Nhị, từ khi tham gia cuộc đấu giá, cô để ý Cố Nhị luôn ôm ngực.

Cố Nhị hoàn hồn, lập tức phủ nhận: "Không... Không phải!"

Tô Khanh Từ thu hồi tầm mắt, tiếp tục ăn cơm, cô không thích xen vào việc của người khác, Cố Nhị đã nói không phải thì không phải đi.

"Đồ ở trên lầu, anh tự đi xem đi."

Tô Khanh Từ vẫn ăn không ngẩng đầu.

Cố Nhị ý thức được ở trong mắt em gái, mình không quan trọng bằng đồ ăn, trong lòng có hơi chua xót, nhưng vẫn lập tức đi lên lầu.

Ba phút sau.

Cố Nhị mặt đầy sợ hãi chạy xuống lầu, sắc mặt có chút trắng bệch: "Em gái, hình như chúng ta mua phải hàng giả!"

Người ta dùng mười triệu mua mã não thật, nhưng mà bộ sưu tập năm mươi lăm triệu mà anh ta mua bằng cách bán bản thân mình lại là hàng giả!

"Thật." Tô Khanh Từ không ngẩng đầu, tiếp tục ăn bánh ngọt.

Tô Khanh Từ thích ngọt, cho nên lúc làm bánh ngọt, dì giúp viejev còn cố ý bỏ thêm không ít đường.

Trước đây, lúc ăn bánh ngọt cô rất vui vẻ, nhưng mà lần này, Tô Khanh Từ ăn, sắc mặt có chút khó coi.

Cố Nhị vốn đang đau lòng vì năm mươi lăm triệu của mình thì chú ý đến sắc mặt khó coi của em gái lập tức nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, tiền mà thôi, nếu hết thì tiếp tục kiếm!"

Thế nhưng sắc mặt của Tô Khanh Từ không bởi vì những lời này mà chuyển biến tốt, trái lại cô ngước mắt lên nhìn về phía Cố Nhị.

"Đau."

Trước đây bởi vì mất đi cảm giác đau, cho nên không cảm thấy đau.

Thật ra thì rất lâu trước kia, Tô Khanh Từ cũng là một cô gái nhỏ cực kỳ sợ đau.

Hôm nay cảm giác đau trở lại, mọi thứ đều rõ ràng và sâu sắc, đau đến mức khiến chân mày cô cau lại.

Trên khuôn mặt cô rõ ràng không có biểu cảm, nhưng mà trong hốc mắt lại có nước trong suốt lởn vởn, dáng vẻ đau không nói ra này khiến người ta cảm thấy đau lòng.

"Đau chỗ nào? Em gái, em đau chỗ nào?"

Cố Nhị lo lắng tay chân luống cuống, lập tức lấy điện thoại di động ra gọi cho Cố Chi Thức.

"Này, lão Tứ, em mau trở lại một chuyến, em gái nói con bé đau, đau đến khóc."

Cố Chi Thức đang chuẩn bị họp nhìn thấy cuộc gọi đến trên điện thoại, xác định đối phương là Cố Chi Văn thì có chút kinh ngạc.

"Cơ thể không thoải mái thì đến bệnh viện, bác sĩ sẽ kiểm tra cho con bé. Anh à, em bận lắm."

Cố Chi Thức không hiểu tại sao, anh hai lại đột nhiên quan tâm đến con bé nhà quê đó như vậy.

"Bận rộn, bận rộn, bận rộn! Được! Em chờ đó, đừng hối hận!"

Cố Nhị tức giận đến mức cúp điện thoại, trong lòng thầm suy nghĩ, Cố tiểu Tứ, đừng trách anh trai ruột của em không cho em cơ hội thể hiện, bỏ lỡ một cô em gái đáng yêu như vậy, sau này em cứ chờ mà hối hận đi!

Cơ thể Tô Khanh Từ không thoải mái, dọa cả toàn bộ nhà họ Cố hoảng sợ.

Trước đây cô chưa bao giờ đau như vậy, cho nên nhất thời không thể nói rõ nguyên nhân, thậm chí không thể dùng linh lực để xua tan đau đớn.

Đúng lúc bác sĩ gia đình có việc xin nghỉ, Cố Nhị lập tức đưa em gái đến bệnh viện.

Không cần hẹn trước, khi Tô Khanh Từ đến bệnh viện thì được một bác sĩ có thâm niên tiếp đón khám bệnh.

Nửa tiếng sau, Tô Khanh Từ dùng bàn tay nhỏ bé che gò má bên phải, nhìn vào kết quả kiểm tra, cô vô thức lấy một cây kẹp mút từ trong túi áo ra.

"Không được!"

Cố Nhị nhanh tay lẹ mắt đoạt lấy kẹo mút trong tay Tô Khanh Từ, đã sâu răng còn ăn kẹo!

Ngày thường Cố Nhị không nỡ hung dữ với em gái, hôm nay lại phá lệ, không chỉ hung dữ còn cướp kẹo mút của cô.

Từ trước đến nay không có ai dám cướp đồ ăn từ tay cô, Cố Nhị là người đầu tiên.

Bị sâu răng khiến Tô Khanh Từ một lần nữa ý thức được người và tiên khác nhau.

Thật vất vả mới nếm được vị ngọt, lại bị tước đoạt!

Quên đi, thấy anh ta vì mình mà tiêu hết năm mươi lăm triệu, cô nhịn!

"Người bao nhiêu tuổi rồi mà còn bị sâu răng?"

Giọng nói dịu dàng từ xa truyền đến, một người đàn ông mặc áo khoác dài màu trắng đi đến trước mặt hai người.

Dung mạo và mắt có chút giống Cố Nhị, cao thấp mập ốm không khác nhau lắm, nhưng mà người đàn ông này dung mạo so với Cố Nhị ôn hòa hơn.

Rõ ràng là một người đàn ông rất kiên nhẫn.

"Cố Chi Thức, em gọi anh Tư là được rồi." Cố Chi Văn giới thiệu hai người lẫn nhau: "Đây là em gái."

Tầm mắt Cố Chi Thức rơi vào trên người Tô Khanh Từ, đầu tiên có chút kinh ngạc, bởi vì người em gái này với người trong ấn tượng của anh ta hoàn toàn khác nhau.

Dáng vẻ đơn thuần đáng yêu này, đúng là loại hình mà anh mình thích nhất, khó trách anh của anh ta để ý như vậy.

Hai người Cố Chi Thức và Cố Chi Văn đều cùng một cha mẹ, khi chỉ có hai người họ thường gọi là "anh trai và em trai", nếu như có những anh em khác ở đây họ liền dựa theo thứ tự để kêu.

"Hừ." Tô Khanh Từ lầm bầm, trong miệng vẫn còn ngậm thuốc, không thể nói chuyện, cô đứng dậy đi thẳng ra khỏi bệnh viện.

Cô không thích bệnh viện, vô cùng không thích, bất kể là mùi gì mà mình ngửi được hay là khí mà người xung quanh không nhìn thấy.

Cố Nhị thấy em gái đi, lập tức đuổi theo, còn không quên quay đầu dặn dò Cố Tứ: "Ông nội kêu em cuối tuần về nhà ăn cơm!"

Cố Tứ đút hai tay vào túi quần, nhìn hai bóng lưng đang đi xa dần, đôi mắt hơi tối lại.

Có phải Cố Nhị quá cưng chiều cô em gái này không? Thậm chí cưng chiều đến mức có chút kiêu căng.

Từ đầu đến cuối cô không thèm ngẩng đầu nhìn mình một cái, chứ nói chi là kêu anh ta là "anh Tư".

Điều quan trọng nhất là, người anh trai ngày thường hay kiêu ngạo của anh ta bây giờ lại trở thành người hầu cho cô, đi theo an tiền mã hậu, thế nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn coi đó là chuyện đương nhiên.

Chân mày Cố Tứ càng ngày càng nhíu chặt, xem ra cuối tuần anh ta phải về nhà một chuyến để xem cô em gái này lai lịch thế nào.

7

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.