Chương 1506 - Trái Tim Của Chạng Vạng
Chương 1506: Trái Tim Của Chạng Vạng
Vương Miện Chạng Vạng không chỉ là một Ký Ức Đỉnh Cấp. Nó cũng là biểu tượng của sức mạnh mà Daron, Vua Rắn, nắm giữ, cũng như là chìa khóa đối với hệ thống phòng ngự của thành phố.
Vì vậy, người mang nó sẽ miễn dịch với ảnh hưởng của thời gian đóng băng...theo một cách.
‘Nguyền rủa cả mà...’
Có một cái giá phải trả để không bị ảnh hưởng bởi thời gian đông cứng. Nhìn quanh, Sunny cảm giác tinh túy của mình bị cắn nuốt ở tốc độ khủng khiếp – Vương Miện đang dùng nó để bảo vệ cậu. Thường thì, lượng dự trữ của cậu sẽ bị rút cạn chỉ trong vài giây mà thôi, biến cậu thành một tù nhân khác của Chạng Vạng...nhưng mà, may mắn là, Vương Miện cũng đang giúp cậu khôi phục tinh túy đã dùng.
Cậu vẫn đang mất nhiều hơn có lại, nhưng mà ít nhất mức độ tiêu hao này là không quá ghê gớm. Sunny sẽ không thể đi qua cả thành phố, nhưng mà giờ khi đã gần đến cung điện, cậu có cơ hội tốt hơn.
Miễn sao cậu không lãng phí thời gian.
‘Mình nên nhanh lên.’
Lần trốn thoát khỏi cõi gương của Kẻ Cướp Hồn chắc chắn đã là bạo lực, bởi vì Sunny không còn ở trong quảng trường nữa. Thay vì vậy, cậu thấy bản thân bị ném khỏi vị trí trước đó vài trăm mét, ở ngay rìa của quận bên trong mà họ đã nhắm đến.
Cậu được bảo vệ bởi Vương Miện, nhưng những cái bóng của cậu thì không. Vì vậy, Sunny đã giữ chúng quấn chặt cơ thể mình từ trước, chỉ phòng hờ thảm họa xảy ra. Giờ khi thảm họa buông xuống, cậu không dám cử chúng đi tìm kiếm đồng đội mình.
Mordret đã đưa mọi người vào Chạng Vạng thật sự. Ở phiên bản thật sự của thành phố bị mất, Kẻ Cướp Hồn cũng bất lực như bao nhiêu sinh vật đông cứng khác...nhưng mà những thành viên còn lại của tổ đội cũng là vậy. Và bản thân Hoàng Tử Không Gì Cả cũng vậy.
Đều phụ thuộc và Sunny.
‘Chúng ta sẽ tìm nhau khi mình tắt đi hệ thống phòng ngự.’
Quay lưng về phía chiến trường đông cứng, Sunny lao về trước. Cậu chạy nhanh nhất có thể, vừa đủ né tránh những bóng dáng bất động của những chiến binh Chạng Vạng, tất cả đều có vẻ đang di chuyển cùng hướng với cậu.
Ở trong những quận bên trong này, có rất ít Sinh Vật Ác Mộng chạy loạn. Nhưng mà, dấu hiệu hủy diệt thì ở khắp nơi, như thể thành phố đã trải qua một đợt oanh tạc khủng khiếp vậy – nhiều tòa nhà hoàn toàn tan nát, và vô số người đã mất mạng bên dưới đống đổ nát. Máu chảy như sông, đông cứng trong thời gian như phần còn lại của Chạng Vạng.
Sunny là một Khủng Bố Vượt Bậc, và vì vậy, tốc độ chạy của cậu là hơn cả siêu nhân loại. Cậu di chuyển qua thành phố đông cứng hết sức có thể, nhưng mà khó để duy trì tốc độ trên con đường đông đúc này. Không chỉ vài lần, cậu không thể phản ứng kịp thời và va vào những chiến binh đông cứng của Chạng Vạng hay những mảnh đá vụn lơ lửng trên không trung.
Mỗi lần, cậu bị ném ra sau, như thể đánh vào một bức tường không thể phá hủy. Những người và đồ vât đông cứng trong thời gian hoàn toàn không bị ảnh hưởng từ bên ngoài – và vậy nên, cậu chỉ có thể tránh né chúng.
‘Argh, chết tiệt...’
Cuối cùng, cậu bị buộc phải chậm lại. Gần cung điện như này, có quá nhiều người để cậu có thể chạy, và quá nhiều tòa nhà bị phá hủy để cố di chuyển trên mái nhà. Dùng Bước Bóng Tối sẽ cướp đi tinh túy quý giá, nên cậu phải tiếp tục đi bộ.
Sau khi chật vật vài phút, Sunny cuối cùng đẩy qua được đám đông đứng hình và tiến vào trái tim của Chạng Vạng.
Trước mặt cậu, tách khỏi những tòa nhà bởi một công viên rộng lớn, hoang tàn, là cung điện của Vua Rắn.
Nhưng mà, Sunny không để ý đến sự hoành tráng, mĩ lệ và kiến trúc độc đáo của nó. Chuyển ánh mắt lên cao, cậu nhìn về phía mái vòm quy mô của cung điện và rùng mình.
‘C-cái quái gì...’
Một sinh vật xinh đẹp, khủng khiếp đang đứng trên đỉnh mái vòn rạn nứt kia, móng của nó xuyên thủng đá vỡ vụn. Những cái vảy lấp lánh của nó có màu bầu trời đêm khuya, có vẻ hoàn toàn đen trong ánh chạng vạng của ban mai. Đôi cánh rộng lớn của nó mở ra, che đi thiên đường. Cặp mắt tà ác của nó cháy như những ngôi sao xa xăm, lạnh lẽo, đầy ý chí độc ác và cơn thịnh nộ tàn nhẫn.
Đó là một con rồng.
Cái hàm khủng khiếp của con rồng mở to, đông cứng trong giữa một tiếng rống điếc tai. Những cái răng sứ của nó lấp lóe trong hắc ám, mỗi cái như một đỉnh núi sắc bén.
Bạo chúa của bầu trời là xinh đẹp...không, nó đáng lẽ là xinh đẹp. Nhưng thay vì vậy, nó bằng cách nào đó có vẻ đáng sợ và hoàn toàn xấu xí. Một khí thế tà ác, tàn bạo tỏa ra từ sinh vật khổng lồ, thẩm thấu sự điên rồ bệnh hoàn. Ngay cả khi không nhúc nhích, nó vẫn khiến Sunny tràn ngập nỗi khủng hoảng lạnh lẽo.
...Con rồng kia là mục tiêu của vô số chiến binh mà đã lao về phía cung điện. Chúng tấn công hắn như một đại dương, chỉ để bị bẻ gãy, cào xé, và ném trở lại. Máu và cơ thể tan nát rơi xuống như mưa, đông cứng trong không trung bởi thời gian đã ngừng lại.
Sunny cho phéo bản thân ở yên trong một giây, bị sự ghê rợn của cảnh tượng khủng khiếp này làm ngỡ ngàng.
‘Lãnh Chúa Sợ Hãi...’
Vậy là, Lãnh Chúa Sợ Hãi đã trực tiếp tấn công trái tim của thành phố. Cung điện của Daeron đã bị phá hủy một nửa, mái vòm của nó đã muốn sụp đổ. Không rõ là liệu phòng ngai vàng có còn tồn tại hay không nữa.
Sunny nghiến răng và lao về trước.
‘Có...gì đó ghê rợn về cảnh tượng này.’
Con rồng xấu xí là một hình ảnh bất lành và đáng giật mình, nhưng mà những chiến binh của Chạng Vạng cũng ám ảnh không kém gì nó. Cách họ ném bản thân vào hàm tử vong mà không có chút nghi ngờ hay khó chịu khiến Sunny bất an. Trong số họ cũng có những người thường...chắc chắn, họ phải nhận ra bản thân không thể làm gì để tổn thương Thánh Ô Uế kia cả.
Họ thật sự không biết sợ hãi hay sao?
Ném những ý nghĩ không cần thiết đó ra khỏi đầu, Sunny leo qua đống đổ nát và tiến vào cung điện. Cậu không còn nhiều tinh túy, nên có ít thời gian để tìm đến phòng ngai vàng.
Khi đến nơi, cậu còn phải tìm cách dùng Vương Miện Chạng Vạng và tắt đi hệ thống phòng ngự. Tiếc là, nó không đi kèm sách hướng dẫn...
‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt cả mà!’
Sunny đi theo hành lang rộng nhất, hi vọng rằng chúng sẽ dẫn cậu đến phòng ngai vàng. Daeron là một Đế Giả, và đã mang một tổ đội những vị Thánh cùng mình đến Mộ Ariel...chắc chắn, ông ta đã phải suy tính cho Kĩ Năng Biến Thân của họ khi xây cung điện của mình.
Đa số khu vực bên trong cung điện là được xây vì nhân loại, nhưng mà những nơi thật sự quan trọng phải đủ to cho những vị Thánh. Nếu không thì, nếu kẻ địch bất ngờ tấn công, họ sẽ không thể dùng toàn bộ sức mạnh của mình.
Phòng ngai vàng, không phải nghi ngờ, là một trong những nơi quan trọng đó. Ít nhất thì Sunny đã hi vọng như vậy, biết rằng cậu không có đủ thời gian để dò xét cả cung điện.
Không lâu sau đó, một cánh cửa to đùng hiện ra trước mặt cậu – bây giờ đã vỡ nát và biến thành một đống vỡ vụn. Đằng sau nó là một sảnh khổng lồ. Tia sáng rơi xuống những khe nứt trên mái vòm, khiến nó chìm trong ánh chạng vạng.
Ở trung tâm sảnh là một bệ cao, với một ngai vàng nguy nga ở trên nó. Ngai được cắt thô sơ từ đá...
Nói chính xác hơn, nó được cắt từ duy nhất một tảng đá đen không bóng lưỡng.
Sunny nhìn nó chăm chú trong chốc lát.
‘Tìm thấy rồi.’
Ngai của Daeron...toàn bộ nó...được cắt từ một mảnh vỡ của Cửa Sông.
Đó là khóa của hệ thống phòng ngự của Chạng Vạng, còn vương miện của ông ta là chìa khóa.
0
0
2 ngày trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
