Chương 1492 - Trở Lại Dòng Sông
Chương 1492: Trở Lại Dòng Sông
Phá Xích đã thoát khỏi quân đoàn quái vật bướm đang ngủ say kia, bay càng lúc càng xa khỏi bề mặt đen bất tận của bức tường kim tự tháp. Sunny đếm từng giây, lo sợ đám mây hắc ám kia sẽ bay lên và đuổi theo họ.
Sự im lặng căng thẳng lan tỏa trong không khí, và không có thành viên nào trong tổ đội lên tiếng cả.
Những cơn gió mạnh mẽ lang thang hắc ám trống rỗng quanh họ. Bản thân không gian đang cư xử kì lạ, khiến người ta có cảm giác như thể bản thân thế giới là không hoàn toàn đúng. Dải ruy băng Dòng Sông Vĩ Đại ở xa đang đến gần hơn với tốc độ kinh khủng.
Sau một lúc, cậu hít một hơi sâu.
‘Chúng ta nên an toàn rồi...phải không?’
Cậu không chắc. Sunny nghĩ rằng cậu đã biết rất nhiều về Mộ Ariel, nhưng bây giờ, cậu cảm thấy daemon không đáng chú ý kia là quỷ quyệt và bí ẩn hơn nhiều so với vẻ bề ngoài.
Và tại sao lại không chứ? Ariel đúng là không để lại ấn tượng mạnh lắm, nhưng mà đó chỉ là khi so sánh với ba người thân kinh khủng của hắn mà thôi – Weaver, Nether, và Hope. Ác Ma Sợ Hãi vẫn là một thần thánh thật sự...một tồn tại mà có khả năng thách thức những vị thần và xé thiên đường xuống đất.
Đương nhiên, kim tự tháp này của ông ta cũng phải đáng sợ như vậy. Thật ra thì, việc Sunny đã học cách làm quen với nơi tồi tệ này là một minh chứng cho thấy người ta là có khả năng thích nghi đến cỡ nào – một hầm mộ xây từ cơ thể một Titan Báng Bổ, chứa đựng một dòng sông huyền bí tạo ra từ máu Titan.
Cậu bị điên hay sao mà dám hi vọng họ có thể thoát khỏi giới hạn của nó mà không trầy da tróc vảy?
...Nhưng cuối cùng, họ đã thoát. Không có Bướm Hắc Ám nào thức dậy hay rượt đuổi họ, để Phá Xích có thể tự do lặn vào hắc ám. Bản thân không gian gợn sóng và trôi chảy, ngang qua con thuyền bay như là chất lỏng.
Đó là một cảm giác kì lạ.
Họ đang bay xuống Dòng Sông Vĩ Đại nhanh hơn hẳn đáng lẽ có thể làm được. Sau một lúc, Sunny mới thở phào nhẹ nhõm.
“Chúng ta an toàn rồi...tôi nghĩ vậy.”
Nghe cậu nói, Cassie cho phép cây tôn nghiêm tỏa sáng lần nữa, và ánh sáng mềm mại của nó bao bọc lấy boong thuyền.
Những thành viên tổ đội liếc nhìn lẫn nhau, gương mặt họ đều sự mệt mỏi và bơ phờ. Vài ngày qua đã không dễ đối với họ...và những ngày trước đó thì thậm chí càng ghê gớm hơn nữa.
Jet nhìn ra sau với biểu hiện ủ rũ.
“Cái quái gì ở đó vậy, trong hắc ám?”
Những người khác cũng nhìn Sunny. Cậu im lặng một giây, rồi nhún vai.
“Bức tường của kim tự tháp. Và trên bức tường đó...vô số Quái Vật Vĩ Đại, đầy trên bề mặt nó như là nấm mốc vậy. Biết ơn là chúng có vẻ đang ngủ say, và không có con nào phát hiện chúng ta cả.”
Những thành viên tổ đội bất an, và cậu có thể dễ dàng hiểu được tại sao. Từ “vô số” và “Quái Vật Vĩ Đại” là không bao giờ nên ở cạnh nhau. Vậy mà, trong Mộ Ariel, đúng là như vậy.
‘Nghiêm túc đó...giờ thì, mình hiểu tại sao chỉ có vài chục vị Thánh trên cả thế giới.’
Chắc chắn là Ác Mộng Thứ Ba cụ thể này là đáng sợ hơn nhiều những cái còn lại. Nhưng mà khả năng cao là không hơn quá nhiều. Thánh Tyris, Bậc Thầy Muôn Thú, Bloodwave, Theo Gót Đổ Nát, và những Vượt Giới Hạn Giả khác...toàn bộ họ đã sống sót những thách thức khủng khiếp tương tự thứ này.
Sunny chưa bao giờ đánh giá thấp Thánh, nhưng mà cậu vừa mới có một sự ngưỡng mộ mới đối với họ.
‘Thảo nào đa số họ có vẻ...xa lánh đến vậy.’
Lắc đầu, Sunny nhìn Dòng Sông Vĩ Đại và thở dài.
“Dù sao thì...tôi nghĩ không còn ai ở giữa chúng ta và dòng sông nữa. Nên, chúng ta nên an toàn vào lúc này.”
Không nói gì, họ đứng cùng nhau trong im lặng và nhìn dải ruy băng nhiều màu sắc lơ lửng trong hắc ám ở phía xa.
Cuối cùng, Nephis nói:
“Vậy, chúng ta cần quyết định nên làm gì tiếp theo.”
Phá Xích lơ lửng ở nơi trống rỗng, thắp sáng bởi ánh sáng mềm mại của cây tôn nghiêm. Thánh đứng canh gác ở mũi thuyền, trong lúc Quỷ cúi người gần vòng tròn kí tự ở đuôi thuyền. Một bóng người bất động trong quần áo đỏ có thể nhìn thấy bên dưới tán cây tỏa sáng – đó là Tiếng Vang của nữ tiên tri mà Cassie đã triệu hồi, cuối cùng đã khôi phục sau khi hứng chịu tổn thương nghiêm trọng trên Đảo Aletheia.
Nhưng mà, không thấy người nào cả. Cả năm nhân loại đang ở bên trong thuyền, ăn một bữa cùng nhau.
Họ quá kiệt sức để nghĩ ra kế hoạch gì, nhưng mà không có lựa chọn khác. Cần phải quyết định điểm đáp thuyền, giờ khi họ đã sắp quay lại Dòng Sông Vĩ Đại.
Sau khi mọi người ăn no nê, có vài phút im lặng. Cuối cùng, Sunny nói:
“Ừ thì...mục tiêu chính của chúng ta vẫn như trước. Cần tìm Kai và kẻ còn lại ở Chạng Vạng. Hi vọng rằng, sẽ có những chiến binh khác ở đó để giúp chúng ta tấn công Bờ Vực.”
Jet nhìn cậu với ánh mắt tò mò.
“Chiến binh khác? Tôi tưởng Chạng Vạng đã bị hủy diệt.”
Sunny chần chừ vài giây.
“Không ai thật sự biết chuyện gì đã xảy ra với Chạng Vạng. Tính đúng ra thì, nó không bị phá hủy...chỉ bị mất mà thôi. Cho dù đó có nghĩa là gì. Chúng ta có nghi ngờ là có thể có người sống sót ở đó đơn giản là vì nếu không thì Ác Mộng này có vẻ như bất khả thi.”
Biểu hiện của cậu tối đi.
“...Nhưng mà đó là trước kia. Bây giờ, bất cứ quan niệm gì mà chúng ta có về Ác Mộng này là vô nghĩa. Chúng ta thậm chí không biết liệu những Tai Ương còn lại có còn sống hay không, hay là có bao nhiêu Ô Uế còn lại ở Bờ Vực. Có lẽ lực lượng của chúng đã giảm xuống đủ để Ma Pháp quyết định rằng chúng ta có thể tự mình xử lý. Không, thậm chí đó cũng là một giả định sai về căn bản, bởi vì sự cân bằng của những thế lực trong Ác Mộng này đã bị tác động đến.”
Sau khi cậu nói hết, Cassie tiếp lời:
“Kế hoạch của chúng ta là tìm hiểu Bông Hoa Gió... Đảo Aletheia... để tìm hai người, rồi quay trở lại Thất Sủng, tập hợp lại, và đi đến Chạng Vạng. Nhưng mà, tình hình bây giờ là hơi khác, bởi vì chúng ta có thể đến cả hai thành phố từ trên này. Chúng ta thậm chí có thể đi thẳng đến Bờ Vực, mà đó cũng không phải ý tưởng hay ho gì.”
Nephis gật đầu:
“Vậy, chúng ta cần phải quyết định xem liệu có muốn đi thẳng đến Chạng Vạng, hay là quay về Thất Sủng để ổn định lại trước.”
Effie và Jet liếc nhìn lẫn nhau. Hai người họ đều chưa đến Thất Sủng và cũng không biết nhiều về Chạng Vạng. Cùng lúc, vì cách mà những thành viên tổ đội đã trải nghiệm thời gian khác nhau trong Ác Mộng này, hai người họ là kiệt sức nhất trong số những người ở đây.
Sunny, Nephis, và Cassie đã ở trong Mộ Ariel thời gian dài hơn, nhưng mà họ ít nhất đã có nhiều thời gian thảnh thơi giữa những sự kiện khủng khiếp. Còn Effie và Jet thì chưa từng có cơ hội để nghỉ ngơi.
Sau vài giây im lặng, Effie mỉm cười:
“Trì hoãn việc không thể tránh làm gì chứ? Đi thẳng đến chỗ Night và tên hoàng tử gì đó của Valor thôi. Đợi đã, bây giờ hắn là hoàng tử của Song rồi hả? Dù sao thì...càng đến chỗ họ sớm, thì chúng ta càng sớm có thể thoát khỏi Ác Mộng chết tiệt này.”
Jet nhếch mép cười.
“Tôi đồng ý. Mọi người biết tôi tự xem mình là người phụ nữ rất kiên nhẫn...tôi đã chờ thời gian rất, rất dài để có cơ hội Vượt Giới Hạn. Nhưng hiện tại, kiên nhẫn của tôi sắp cạn rồi. Chinh phục Ác Mộng này sớm nhất có thể thôi.”
Cô bí mật liếc nhìn cái bụng của Effie, nhưng mà không nói thêm gì khác.
Sunny thở dài.
“Vậy thì...”
Cậu nhìn Nephis, im lặng một giây, và gật đầu.
“Ai cũng đồng ý. Chúng ta đi đến Chạng Vạng thôi vậy.”
0
0
4 ngày trước
4 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
