ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 1491 - Giới Hạn Hắc Ám

Chương 1491: Giới Hạn Hắc Ám

“Sunny, những cánh buồm!”

Trước khi tiếng thét của Jet kịp biến mất, Cassie và Sunny đã di chuyển. Cậu kêu gọi bóng tối để dựng lên những cánh buồm của Phá Xích, còn cô thì vội vàng chạy đến vòng tròn kí tự. Nephis quay sang nhìn hắc ám, bàn tay đặt lên chuôi kiếm.

‘Giờ thì thứ thảm họa gì đây...’

Nắm lấy mái chèo, Cassie điêu luyện quay con thuyền để mượn sức gió. Cùng lúc, vòng tròn kí tự thắp lên, hấp thụ tinh túy từ cô – giờ khi mạch pháp thuật đã được chữa trị, đó không phải để tiếp năng lượng cho con thuyền cổ đại, mà đơn giản là để điều khiển nó.

Cuối cùng, Phá Xích dừng lại, lơ lửng trong hắc ám bất tận của Mộ Ariel.

Sunny đến gần Jet và Effie, nhìn theo ánh mắt của họ về phía xa.

“Có...chuyện gì...”

Giọng nói cậu khẽ đi.

Ở ngoài kia, cách xa...

Thế giới đã kết thúc.

Khó để có thể nhìn thấy, kể cả đối với Sunny, bởi vì tận thế là một màu đen hoàn hảo, gần như không thể phân biệt được khỏi hắc ám xung quanh nó. Nhưng dù vậy...vẫn có một bề mặt bao la, có vẻ vô tận ở trước mặt họ, kéo dài về mọi hướng xa hết tầm mắt, như là giới hạn của thế giới.

Trơn tru, không bóng lưỡng, như một viên đá đã mài.

Mất cậu một giây để nhận ra bản thân đang nhìn gì.

‘Đó là...mặc trong của bức tường của kim tự tháp.’

Giới hạn màu đen bất tận kia là đúng như vậy...bức tường của Mộ Ariel, nhìn từ bên trong. Nhưng mà, nó khiến tất cả những thứ cậu từng thấy trở nên nhỏ bé. Bức tường cao sừng sững của Thành Phố Hắc Ám như là một hạt bụi trước nó. Những thành lũy của Falcon Scott thì như một hạt cát.

Nhìn bức tường đen bất tận, Sunny bị choáng bởi chỉ quy mô của nó. Trong một chốc, cậu tự hỏi...liệu bên trong của kim tự tháp có thật sự đủ to để chứa đựng cả một cõi, hay là cậu đã bị giảm xuống kích thước của một con kiến?

Ừ thì, dù sao đi nữa...cảnh báo của Jet đã đến kịp lúc. Phá Xích sẽ không đâm vào bức tường đá đen vô tận kia nữa. Họ đã ngừng lại, và vẫn còn nhiều khoảng cách giữa họ và giới hạn của thế giới đáng sợ của Ariel.

Nhưng rồi, lông mày cậu khẽ nhíu lại.

Quay sang Jet, Sunny im lặng một giây.

Cậu có thể nhìn thấy bề mặt của bức tường vì thị giác đặc biệt của mình. Nhưng mà, cô thì không có khả năng nhìn trong bóng tối như cậu.

Vậy thì làm sao Jet và Effie biết mà cảnh cáo họ?

“Có chuyện gì?”

Nữ thợ săn nhìn về trước với biểu hiện nghiêm trọng. Cô im lặng một giây, rồi nhăn nhó:

“Cậu không thể ngửi được sao? Toàn mùi hôi của Sinh Vật Ác Mộng thôi.”

Sunny chậm rãi lắc đầu và liếc nhìn Jet, nhướng mày.

Đôi mắt xanh dương băng giá của cô tỏa ra cơn lạnh lẽo rùng rợn.

“Có những linh hồn...linh hồn mạnh mẽ, ở phía trước.”

Kẻ Gặt Hồn thường vô tư và thả lỏng, nhưng mà hiện tại, cô có biểu hiện nghiêm nghị. Thấy vậy, Sunny cảm giác sống lưng mình run rẩy lên một cái.

Lông mày cậu nhíu chặt hơn.

‘Jet sẽ không dè chừng một linh hồn linh tinh nào đó. Thứ sức mạnh gì mà...’

Thầm chửi thề, cậu quay về phía giới hạn đen ở xa kia và gượng mắt, cố rắng nhìn ra gì đó...bất cứ thứ gì...để hiểu được thứ gì đang đe dọa họ.

Biết rằng Sunny có cơ hội tốt nhất để phát hiện mối đe dọa ẩn giấu kia, những người còn lại trong tổ đội im lặng.

‘Cái gì đây...mình không thể thấy gì cả...’

Giờ khi cú sốc ban đầu cậu có khi chứng kiến bên trong của bức tường của Mộ đã lắng xuống, Sunny có thể quan sát nó kĩ càng hơn...mà cũng không phải có nhiều để quan sát. Chỉ là một bề mặt đen mà thôi, kéo dài bất tận vào trong hắc ám. Cậu đang cách quá xa để nhìn ra gì khác.

Ừ thì...nếu có một thứ, thì đó là bức tường không trơn, như là cậu đã nghĩ ngay ban đầu. Mà nó không bằng phẳng, như thể đầy những gờ nhô lên xuống. Những thứ đó từ xa như này trông bé tí, nhưng mà chúng phải là vài chục, hay thậm chí vài trăm, mét.

Sunny nhìn vào những sự bất thường đó, suy nghĩ.

‘Có lẽ có gì đó ẩn giấu bên trong những đường nối đó. Có lẽ là có những hang động trong đá? Nhưng mình không nhìn thấy lối vào nào cả...’

Rồi, cô đột nhiên đông cứng.

Ngoài kia trên bức tường của kim tự tháp đen, có gì đó vừa mới di chuyển.

Chuyển động đó bé tí và ở tận cùng ngoại vi của thị giác cậu, nên nếu Sunny đã không nhìn chăm chú bức tường của Mộ Ariel, cậu sẽ không phát hiện nó.

Hơi quay đầu, cậu nhìn chăm chú một điểm cụ thể. Là gì? Cậu vẫn không thể nhìn thấy sinh vật gì ẩn giấu giữa những gờ đá bất thường kia.

Rồi, thị giác cậu hỏi thay đổi. Đó chỉ là sự thay đổi thông thường, như là tập trung vào một đồ vật ở gần thay vì ở xa, cũng như một sự thay đổi tâm trí, như là cố nhìn thứ gì đó ở nguyên thể thay vì những bộ phận rời rạc.

Vào lúc đó, lông tóc Sunny dựng đứng lên, và gương mặt cậu tái như ma.

Ngay lập tức sợ đến hóa đá, cậu hơi lung lay.

‘C-Chết tiệt thật!’

Những linh hồn hùng mạnh...

không có gì ẩn nấp trong bức tường bất tận kia. Không có hang động gì ẩn giấu giữa những gờ nhô lên, nơi những sinh vật đáng sợ có thể sống.

...Thay vì vậy, cả bề mặt bức tường đầy những sinh vật, bám vào nó như là bướm đêm.

Những thứ nhô ra kia...là góc cạnh của hàng triệu đôi cánh đen.

Bức tường bên trong của Mộ Ariel đang bị che phủ bởi một bầy vô số Bướm Hắc Ám. Có vô vàn những Quái Vật Vĩ Đại ghê gớm kia đang bám trên bề mặt đen bất tận kia, có vẻ như đang ngủ...

Nhưng mà cũng sẵn sàng thức tỉnh nếu có gì làm phiền giấc ngủ của chúng.

Sunny không tự chủ lùi lại một bước.

‘Đây...đây là nơi Song và Valor muốn chinh phục?’

Một con Quái Vật Vĩ Đại là một thảm họa mà chỉ vài người trong thế giới thức tỉnh có thể đánh bại. Nhưng mà có vô số Bướm Hắc Ám sống bên trong kim tự tháp đen...bảo vệ giới hạn của nó...chờ đợi kẻ ngu ngốc nào đó giải phóng chúng.

Hoặc có lẽ chờ đợi hủy diệt kẻ nào dám bất kính với ngôi mộ mà Ác Ma Sợ Hãi đã xây lên.

Sunny rùng mình.

‘Ariel...cái tên điên đó...hắn ta xây cái quái gì vậy? Và tại sao chứ?’

Chậm chạp quay đầu, cậu nhìn Cassie với đôi mắt trống rỗng và khẽ hỏi:

“Cassie...cô có thể tắt đi ánh sáng của cây tôn nghiêm chứ?”

Cô có vẻ mơ hồ trong một giây, rồi gật đầu. Trong giây kế tiếp, ánh sáng xinh đẹp của cây xào xác trở nên tối đi, cuối cùng là hoàn toàn biến mất.

Sunny run rẩy thở dài.

Những lồng đèn thắp sáng Phá Xích cũng được dập tắt. Nhanh chóng, những thành viên tổ đội đã thấy mình trong hắc ám tuyệt đối.

Chỉ có Sunny và Cassie là có thể thoải mái di chuyển trong tình hình thiếu đi ánh sáng này.

Không thể dời mắt khỏi cảnh tượng ghê gớm của vô số bướm đen đông đúc trên bề mặt đá bất tận, cậu khiến trái tim đập loạn của mình bình tĩnh lại và thì thầm khàn khàn:

“Cassie, mang chúng ta ra khỏi đây. Trở lại Dòng Sông...nhanh. Nhanh nhất có thể!”

Phá Xích di chuyển, chậm rãi quay mũi thuyền. Tiếng cót két của những cột buồm, âm thanh xào xạc của lá, tiếng cánh buồm đón gió như là sấm vỗ bên tai cậu vậy.

‘Nếu chúng phát hiện...chúng ta sẽ chết. Mình đã sống sót không thiếu tình huống mà đáng lẽ không thể sống sót. Nhưng cái này...cái này là không sống được.’

Họ phải trốn khỏi đây.

Sunny nghiến răng và chờ đợi.

Vài giây trôi qua, rồi vài giây nữa.

Một phút.

Phá Xích đang lướt về phía Dòng Sông Vĩ Đại ở xa, dần tăng tốc độ.

‘Nhanh lên, nhanh lên...’

Sunny chưa từng nghĩ rằng sẽ có ngày cậu cầu nguyện họ nhanh chóng quay trở lại Dòng Sông Vĩ Đại. Nhưng mà giờ đây, cậu đang làm đúng như vậy.

...Có lẽ có ai đó đã nghe lời cầu nguyện của cậu.

Cuối cùng, bức tường đáng sợ của Mộ Ariel biến mất khỏi tầm mắt, và dải ruy băng xinh đẹp là Dòng Sông Vĩ Đại đến gần hơn.

0

0

3 ngày trước

3 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.