Chương 9 - Ai ... Thương Hại Cho Hắn
--- Sáng hôm sau, dịch quán, nơi ở của Lang Vương trong thời gian tại Long Đô ---
Dân chúng vốn tò mò nên hôm nay con đường qua cửa dịch quán náo nhiệt hơn hẳn mọi ngày. Có kẻ rảnh rỗi chạy đến xem một lần Hắc Kị của Chiến quốc cho biết, kẻ có việc thì cố ý chọn đường vòng qua dịch quán xem náo nhiệt . Xem ra, lần xuất hiện này của Lang Vương thu hút được rất nhiều sự chú ý. Trai có, gái có, già trẻ lớn bé ai ai cũng mong một lần thấy được dáng vẻ của chiến thần trong truyền thuyết. Đã vậy trong ngoài dịch quán đều có Hắc kị canh gác, ai cũng mặc nguyên một bộ hắc y. Tay lăm lăm bảo đao đứng yên như tượng càng thu hút sự chú ý của người dân trong thành ai nấy chỉ chỏ tán chuyện, không khí vô cùng náo nhiệt. Duy chỉ có hắn, nhân vật chính lại có vẻ không mấy bận tâm đến chúng nhân thập thò ngoài phủ từ sáng. Trong phòng vô cùng tĩnh mịch, tay cầm cuốn sách chậm trãi, thong thả nhấp nhẹ từng ngụm trà.
Nhưng bên ngoài, đám Hắc Kị lại có vẻ lấm lét khác thường. Thấy Bắc Dã tiến gần tới một tên nhanh nhảu chạy ra.
- Bắc Dã, Bắc Dã, huynh là thuộc hạ thân cận của Vương quân. Ngươi nói xem, tên hoàng đế Long Vệ đó đã nói gì với vương quân mà ta thấy hình như tâm trạng của người từ qua tới nay có vẻ không tốt?
Một tên nữa chen vào
- Phải đấy, phải đấy, xưa nay chúng ta không thù nhưng cũng không ưa gì mấy lễ nghi của Long Vệ. Chúng ta với chúng nước sông không phạm nước giếng. Vậy sao tên hoàng đế đó lại bất ngờ triệu kiến riêng Vương quân? Mà hình như vương quân không được vui cho lắm.
Tuy đó cũng là điều mà Bắc Dã băn khoăn, nhưng thân là thống lĩnh Hắc Kị hắn chỉ đành hắng giọng nghiêm nghị.
- Các ngươi bàn tán cái gì? Chuyện của vương quân tới phiên các ngươi quản sao? Hay ngươi thay vương quân quyết định đại sự đi? Hắc Kị từ khi nào lại lắm lời thế hả?
Thấy vậy, một tên nhẹ giọng.
- Ấy, huynh hiểu nhầm rồi, bọn ta cũng chỉ lo cho vương quân vì mấy lời hàm hồ của tên hoàng đế đó mà nghĩ nhiều thôi.
Phải đấy, phải đấy, ta cũng thấy lạ, vương quân xưa nay không thích ồn ào nay lại chịu ở lại đây cho lũ người Long Vệ nhòm ngó, ta thật không hiểu. Hay huynh vào nói với vương quân . Mặc xác tên hoàng đế đó nói gì, chúng ta về Sơn đô. một tên nữa chen vào.
Thấy vậy, Bắc Dã lại hắng giọng.
- Ở hay đi là đều có cái lí của vương quân, chúng ta chỉ cần biết bảo vệ chu toàn cho người. Các ngươi không cần nhiều lời, cũng không cần phí công đoán bừa.
Ngay lúc ấy có một tên Hắc kị chạy vào, trên tay cầm một ống tre để đựng thư tín. Thấy vậy Bắc Dã liền chặn lại để lấy cớ vào gặp lang vương. Nhanh ý chỉ vào hắn rồi nói.
- Ngươi, đưa thư cho ta được rồi, ta sẽ trình lên vương quân.
Tên hắc kị tất nhiên nhận ra Bắc Dã, nhanh chóng đưa thư hành lễ rồi đi ngay.
Cầm ống thư trên tay, Bắc Dã tiến nhanh đến phòng của hắn rồi ghõ cửa.
- Vương quân, có thư, là ấn tín của Chiến quốc, chắc trong cung có chuyện cần tấu.
Nghe vậy, hắn ở trong nói cười khẽ rồi nói vọng ra.
- Vào đây đi.
Chỉ chờ có thế, tên Bắc Dã lập tức tiến vào nhìn thấy hắn lập tức hành lễ rồi dâng ống thư cao quá đầu. Lang vương hắn phong thái lười nhác có lẽ còn chưa tỉnh ngủ khẽ ra hiệu.
- Để đó đi.
Tên Bắc Dã đặt xong thư liền lấm lét.
- Vương quân, trông người không giống bị mấy lời của tên hoàng đế đó làm cho phải suy nghĩ?
Hắn cười nhẹ rồi nói.
- Đám hắc kị các ngươi không ngờ cũng lắm chuyện quá đấy nhỉ? rồi khoan thai nhấp thêm ngụm trà cho tỉnh ngủ hẳn.
Thấy vậy, Bắc Dã liền đánh trống lảng.
- Thuộc hạ sẽ chấn chỉnh ngay.
- Vương quân, người không xem xem trong cung có chuyện gì sao?
Thấy vẻ tò mò của Bắc Dã, hắn liền nói.
- Trong cung thì có chuyện gì? là thư của Yên Vũ.
- Yên Vũ? cái tên chết tiệt này lâu lắm rồi mới lại gửi thư cho chúng ta. Xem ra lại có chuyện gì hay ho rồi. Vương quân, ngài mau xem xem.
Thấy vẻ tò mò của Bắc Dã hắn lấy làm thích thú bèn mở thư đưa cho hắn.
Bắc Dã nhanh chóng mở thư ra, nhưng vẻ mặt phấn khích của hắn lập tức méo đi khi mở hết phong thư.
- Không có gì? Vương quân, tên này là đang giả thần giả quỷ hay gì đây? vừa nói vừa lật đi lá thư như tìm kiếm thứ gì.
Lang vương hắn nhìn khuôn mặt tức giận khó hiểu của Bắc Dã không dấu nổi ý cười nói.
- Vậy nên nói, ngươi chỉ ở được với hắc kị. Còn ra ngoài, là phải chờ vào Yên Vũ.
Thấy vậy, Bắc Dã liền nói.
- Vậy ắt hẳn là có chuyện, vương quân rốt cuộc là có chuyện gì? người ở lại Long đô chắc không phải vì nể mặt tên thế tử và tể tướng đó chứ?
- Ngươi có vẻ thông minh hơn rồi đấy. Dù tên tể tướng không mời, ta vẫn sẽ lưu lại Long đô, chỉ có điều lần này phải đường hoàng ở lại quả cũng không tiện.
Nói vậy càng làm cho Bắc Dã tò mò hắn liền nói.
- Vậy rốt cuộc tên Yên Vũ đó có ý gì trong thư?
Lang vương không gấp không chậm.
- Không sao, chỉ là gặp mặt người quen thôi, tối nay các ngươi cứ canh gác như thường là được rồi.
Nghe vậy, Bắc Dã suy nghĩ một hồi rồi thốt lên.
- Người quen? Lẽ nào??? Dực Nguyệt chúng lại đến sao? Vương quân, dù sao nơi này không tiện ở lâu, chúng ta nên đi ngay.
Hắn vẫn nhìn cuốn sách khẽ nói.
- Cũng đâu phải lần đầu? ngươi vội cái gì? không phải lần nào chúng tới cũng là thất bại sao? Với lại người ta cần gặp vẫn chưa gặp.
Nhưng chúng luôn trong bóng tối, mà cái tên Dực thần ấy không biết ăn phải cái gì cắn mãi chúng ta không buông. Bắc Dã nói.
Thấy vậy, hắn liền nói, lời nói có chút châm chọc.
- Ngươi sai rồi, đã tối thì làm gì có bóng. Với lại, không phải Dực Nguyệt thì cũng tự có kẻ khác tìm tới thôi. Chiến quốc lấy chiến tranh nuôi chiến tranh bao năm kết thù không ít không có kẻ tìm đến, ta mới thấy lo.
Rồi lại nghiêm giọng.
- Nhưng tên Mạc An đó lần này đến Dực Nguyệt cũng mời tới, giá chắc không ít, xem ra nhất quyết không để cho chúng ta về Chiến quốc rồi
- Mạc An? hắn có gan này sao? Bắc Dã gấp gáp.
Vẫn không buông quyển sách hắn nhẹ giọng cười khinh.
- Là tên hoàng đế đó.
Không để cho lang vương hắn nói hết câu tên Bắc Dã nhảy ngay vào.
- Vậy, vậy là chúng thông đồng với nhau?
Thấy vậy, hắn liền nói.
- Không phải thông đồng, chỉ là mượn tay thôi. Nếu không phải trên đại điện tên hoàng đế đó không ngang nhiên triệu kiến ta. Tên Mạc An đó cũng sẽ không bỏ ra vốn lớn như vậy để giết ta.
Nhìn tên Bắc Dã vẫn ngơ ngác. Hắn liền khươ tay.
- Mà thôi, ngươi không cần nghĩ nhiều, chỉ cần biết đêm nay đón tiếp người quen chu đáo là được.
Tên Bắc Dã vẻ mặt vẫn khó hiểu dạ vâng nhưng đầu óc vẫn đang mải suy tính liên kết mọi chuyện.
Đúng lúc đó, bỗng có một tên Hắc kị đi vào hành lễ rồi báo.
- Bẩm Vương Quân, phủ Điện tướng cho người tới mời, có cho vào hay không?
Nghe vậy, hắn mỉm cười đặt quyển sách xuống rồi nói.
- Đợi từ sáng tới giờ, cuối cùng cùng tới. Cho hắn vào.
Từ ngoài tiến vào là một lão phu đầu hai thứ tóc, mặc y phục màu nâu, chất vải tuy không thể so với kẻ quyền quý nhưng cũng vào hàng thượng hạng. Râu tóc chỉn chu điệu bộ dứt khoát, xem ra không phải hạ nhân tầm thường.
Tới nơi, thấy lang vương, lão phu liền hành lễ.
- Tiểu nhân Chu Công, quản gia của Điện phủ, phụng lệnh Điện tướng tới bái kiến Hầu gia.
Tên Bắc Dã khi nãy vẫn đang bần thần mải suy nghĩ thì giờ lại nhanh miệng.
- Cái gì mà hầu gia? Vương quân của chúng ta khi nào lại trở thành Hầu gia của các người rồi?
Không để Chu quản gia kịp nói, hắn kiền giơ tay nhìn thẳng Bắc Dã ra hiệu.
- Chu quản gia, thất lễ rồi tên Bắc Dã này luôn như vậy, mong ngài không để bụng.
- Nào dám, nào dám, xưa nay nghe nói nam tử chiến quốc anh dũng quả cảm dũng mãnh vô song lại nghe tâm tính chất phác, hào sảng hơn người, quả là trăm nghe không bằng một thấy.
Thái độ nhã nhặn, lời nói lịch thiệp nhanh chóng hóa giải vấn đề, quả không hổ danh là quản sự của hào môn thế gia.
Nghe vậy, Lang vương hắn bèn nói.
- Chỉ là một bữa tiệc nhỏ làm quen, không ngờ Điện tướng lại nhờ đến tận Chu quản gia chuyển lời thật làm ta vừa vinh dự vừa có chút hổ thẹn.
Chu quản gia liền nói sáo.
- Hầu gia không chỉ đức cao vọng trọng, lại có ân với trên dưới Điện phủ. Tướng gia trực tiếp phái tiểu nhân tới trước là để tránh kẻ dưới hành sự không chu toàn, sau là thể hiện tấm thịnh tình của Điện phủ. Hi vọng, Hầu gia nể mặt tướng gia hạ cố Điện phủ dùng bữa để trên dưới Điện phủ tỏ lòng biết ơn.
Nghe vậy, hắn liền xua tay ái ngại.
- Nào dám, nào dám tướng gia nặng lời rồi, có thể làm khách Điện phủ là vinh dự của ta.
- Vậy hầu gia chúng ta đi ngay chứ? xe ngựa đã chuẩn bị sẵn rồi. Mời
Lang vương cũng đứng dậy đi theo hướng tay của vị Chu quản gia tới gần cũng chìa tay đáp lễ " mời" rồi tiến ra phía ngoài, lên chiếc xe ngựa lớn mà Điện phủ chuẩn bị trước. Lập tức, chừng hơn trăm Hắc Kị cũng đồng loạt lên ngựa đi theo chiếc xe ngựa. Xung quanh không ngớt những lời bàn tán xôn xao của dân chúng. Các thiếu nữ dù không thấy mặt nhưng cũng ngóng mãi theo không thôi.
Đoàn người ngựa cứ thế tiến đi bỏ lại ở dịch quán một tên hạ nhân bộ dạng lấm lét đứng bên cửa sổ đã nghe hết câu chuyện đang nhanh chóng tìm đường chở về Mạc phủ báo cho Mạc An.
--- Điện phủ ---
Nhìn từ xa đã thấy trên dưới Điện gia từ trước đã đứng đợi xe ngựa của hắn. Trừ hạ nhân trên dưới cũng quá chục người xiêm y thượng hạng quần áo may đo công phu, già trẻ gái trai lơn bé đều có cả. Xơ qua đã thấy đều là thân quyến của Điện tướng.
Lần đầu tiên có kẻ khiến cả Điện phủ 1 trong tam đại gia tộc phải ra tận cửa đón chờ từ xa, xem ra lang vương hắn lần này quả là rất có mặt mũi.
Tới trước cửa phủ hắn nhanh chóng xuống xe ngựa hành lễ đáp trả tấm thịnh tình của Điện Phủ. Hắn hành lễ với Điện tướng đang đứng đối diện chính giữa rồi nhanh nói.
- Vãn bối chỉ là bậc hậu nhân đi sau, may mắn được đến phủ tướng quân đã là vinh hạnh, nay tướng quân tiếp đón thế này quả làm tại hạ khó xử.
Điện tướng nghe vậy bèn nói ngay.
- Hầu gia quá lời. Không trên đại điện nhưng dưới chân thiên tử, lễ nghi sao có thể lơ là? Ngài là bậc công hầu, hạ cố hàn xá là vinh dự của ta, trên dưới Điện gia đón tiếp ngài là đúng đạo quân thần, ngài nói vậy là khách sáo rồi.
Nhìn xung quanh thấy trẻ chưa quá 10 tuổi, già cũng quá bát tuần, hắn liền nói.
- Chuyện này chúng ta nói sau, giờ trời đang trở lạnh, Điện tướng quân chúng ta vào trong hẵng nói.
Như chợt nhớ ra mình sơ ý, Điện tướng nhanh chóng mời Lang vương vào phủ.
- Ah phải rồi, đúng là ngài chu đáo, bên trong đã chuẩn bị sẵn, mời ngài.
Mời.
Tiến vào trong phủ quả là hào môn thế gia của Đông lục, tuy không cung vàng gác tía như hoàng cung. Nhưng lại mang một vẻ phóng khoáng hào môn của một thế gia nhà võ tướng.
Chính sảnh tiệc rượu đã bày sẵn. Lúc này, gia quyến Điện gia cũng đã người yên vị nấy, duy chỉ có hắn và Điện tướng mãi nhường nhau vị chí thượng tọa. Ai cũng có lý của mình, cuối cùng Điện lão tướng cũng phải ngồi lên vì không thể cứ đứng mãi. Vào buổi tiệc, Điện tướng giới thiệu sơ qua từng người rồi nâng cốc.
- Hôm nay Điện phủ có vinh hạnh đón tiếp Hầu gia, trước để tỏ lòng biết ơn ngài cứu một mạng của Điện mỗ trên chiến trường, sau để cảm kích tấm lòng trung nghĩa và sự anh dũng của hầu gia dẹp yên bắc cương bao năm.
- Chúng ta kính hầu gia một ly.
Tuy nói là gia quyến của Điện tướng quân, nhưng từ khi nãy những người này sau khi bái phỏng đã đi hết, trên chính điện giờ chỉ còn tầm 2 chục nam nhân trai tráng đương độ xung sức. Tất cả nghe vậy thì đồng loạt đứng lên giơ cao chén rượu đồng thanh hô.
- Kính hầu gia.
Vừa nhìn qua phong thái những người ở đây bất kì ai cũng có thể nhận ra họ đều là người trong quân ngũ. Lang vương thấy vậy cũng đứng lên bưng chén rượu rồi nói.
- Đa tạ các vị.
Rồi tất cả cùng ngửa cổ uống cạn chung rượu của mình rồi ngồi xuống.
Ngồi đối diện hắn là tên Điện Huy trưởng quân canh cửa nam hôm nọ. Nhưng nay trông hắn lại toát ra vẻ uy nghiêm lặng mà vững của một vị tướng quân. Cộng thêm hơn hai chục người ngồi đây ai ai cũng hùng khí bất phàm hắn liền mở đầu câu chuyện.
Các vị ngồi đây ắt không phải người thường, đến Điện Huy tướng quân khi vào đây cũng phong thái khác thường, chúng ta đều là con nhà võ . Các vị có điều chỉ giáo xin cứ nói thẳng.
- Nghe vậy, dù đã chuẩn bị từ trước nhưng những võ tướng ở đây đều hết sức ngạc nhiên xen chút cảm khái cho sự thẳng thắn của lang vương.
Điện tướng quân cười lớn rồi nói.
- Ha Ha Ha, hầu gia quả là người thẳng thắn vừa vào đã sảng khoái như vậy, không giống mấy kẻ tự cho mình đọc ít sách thánh hiền mà vòng vo tam quốc.
- Nếu ngài đã thẳng thắn như vậy, Điện phủ còn vòng vo quả là thất lễ, lại để người cười chê. Ta cũng nói thẳng hơn 20 người ngồi đây đều là tướng lĩnh của Điện gia cai quản quân quyền các nơi trọng yếu, các thành trì lân cận Long Đô, nhận được tin ngài tới không quản ngày đên cưỡi ngựa về thành để mong gặp tận mặt ngài.
Thấy vậy hắn chậm rãi nhìn quanh một lượt các gương mặt ở đây một lần nữa rồi nói.
- Vẫn biết Điện gia nắm quân quyền thiên hạ nhân mã rải khắp nơi, không như Mạc gia chủ quản đại điện chủ yếu ở tại khinh thành. Nay có thể một lần gặp nhiều tinh anh Điện gia như vậy. Quả là vinh hạnh của Vương mỗ, chỉ tiếc không thể một lần gặp hết để có thể một lần kết giao cho thỏa chí .
Điện tướng lại cười nói.
- ha ha ha, thiên hạ cứ nghĩ Hầu gia chỉ quan tâm Chiến quốc, không hỏi chuyện Long đô. Xem ra là sai cả rồi.
- Đúng vậy, tinh anh Điện gia ta sao chỉ có thể nhiêu đây. Nhưng cũng mong Hầu gia thông cảm, Long Vệ hơn trăm thành trì lại có cả chục chư hầu biên thổ vạn dặm. Nhất thời sao có thể về kịp, mong ngài lượng thứ.
Nghe những lời này biết chuyến này mình tới đã không đạt được mục đích nhưng hắn vẫn vui vẻ nói.
- Điện tướng cười chê rồi, thiên hạ cũng chỉ biết Mạc gia chủ quản đại điện lại là ngoại tộc hoàng thất vẫn nghĩ quyền thế hơn người. Có sự sủng ái của hoàng đế. Nhưng nay xem ra tâm phúc hoàng thượng nắm thực quyền ắt hẳn đã là Điện phủ rồi.
Lại nói, đến Điện Huy tướng quân xuất thân danh môn, khí khái hơn người dù chọn đại cũng dễ dàng có hàng tướng lĩnh thống soái một quân nay lại cam tâm đóng vai phàm phu làm một trưởng quân nhỏ nhoi gác nam thành Long đô. Xem ra, ván cờ này Mạc gia chết lúc nào còn không hay.
Điện tướng quân lại nói.
- Hầu gia ngài đây là lỡ lời rồi, dưới chân thiên tử sao có thể nói những lời chia rẽ như thế? Mạc gia là thế gia công thần trưởng quản đại điện có thể thay hoàng thượng xỉ lý nội vụ sao ngài có thể tùy ý đoán bừa?
Lang vương cười nhẹ rồi nói tiếp.
- Chúng ta đã ngồi với nhau ở đây rồi thì còn điều gì phải dấu diếm?
- Xưa nay quyền lực mới là thứ các bậc anh hùng mong muốn. Mạc phủ trưởng quản đại điện quyền thế hơn người, thiên hạ nể sợ. Nhưng ta và ngài ai cũng đều rõ, xưa nay kẻ cầm binh quyền mới là chủ thiên hạ. Ta nói bệ hạ là chủ thiên hạ bởi người có Điện gia nắm quân quyền trong tay.
- Nếu vài ba chiếu chỉ vài câu thánh hiền có thể định nổi thiên hạ. Thế gian còn tốn công nuôi trăm vạn hùng binh làm gì? Long vệ có thể lệnh chư hầu chẳng phải bởi trong tay có thiên binh vạn mã? Các triều đại thay nhau nối tiếp không phải đều dựa vào binh đao? Nào thấy bậc hiền nhân nào bằng vài câu nói dựng lên đại nghiệp?
Tất cả những người ở đây đều gật gù tán thưởng, chỉ vài câu nói đã chỉ ra cái gốc rễ quyền lực thực sự của thiên hạ. Nhưng Điện tướng quân vẫn hỏi thêm một câu mà có lẽ ai cũng biết câu trả lời, chỉ là mượn miệng Lang vương.
- Ngài nói quả không sai, nhưng sao ngài có thể chắc chắn Điện gia làm việc cho bệ hạ?
Hắn lại cười nhẹ rồi đáp.
- Chỉ cần là kẻ thức thời sẽ đều thấy. Hoàng đế vắng mặt bao năm mà thiên hạ không chút biến loạn đủ thấy kẻ đứng đằng sau tay nắm thực quyền thiên hạ mới không để Mạc gia mặc sức làm càn.
mà có thể kìm hãm Mạc gia há chẳng chỉ có hoàng quyền của hoàng tộc hoặc quân quyền của Điện gia? Hoàng đế không tiện ra mặt vậy chả phải chỉ còn quân quyền của Điện phủ sao? Nếu đến quân quyền hoàng đế cũng không nắm trong tay, thiên hạ sớm đại loạn rồi. Lại nói tướng lĩnh tự ý về thành là tội chu di, nếu không phải thánh ý, các vị tướng quân lại có thể điềm đạm uống rượu cùng tại hạ vậy sao?
Nghe xong câu nói như trải nỗi lòng ai nấy đều gật gù tươi cười, Điện huy tướng quân đứng dậy nâng chén rượu nói.
- Hầu gia quả tinh tường, lại là người hào sảng không câu lệ tiểu tiết nay có thể kết giao với ngài không uổng kiếp binh đao. Ta kính ngài.
Thấy vậy, những vị tướng lĩnh khác cũng đứng lên.
- Hầu gia, ta kính ngài.
Không khí trong phủ vô cùng vui vẻ huyên náo, duy chỉ có Điện lão tướng quân là có chút sầu não. thấy vậy lang vương liền hỏi.
- Mọi người đang vui vẻ, không biết Điện tướng quân có chuyện gì mà âu sầu vậy?
Thấy vậy, mọi người cùng đổ xô ánh mắt lên vị lão tướng, chỉ chờ ông mở lời. Điện tướng thở dài rồi nói.
- Thật ra hôm nay mời ngài tới đây là ngoài cảm tạ ơn cứu mạng Điện mỗ còn một việc muốn cầu.
Như biết trước sự việc mấy vị tướng lĩnh đều đặt chung rượu của mình xuống vẻ mặt vô cùng trầm ngâm.
Thấy vậy, lang vương cũng biết trước Điện tướng định nói gì nên mở lời tước phá vỡ sự gượng gạo.
- Ta biết tướng quân có ý gì. Nhưng ngài không cần làm thuyết khách cho bệ hạ. Chiến quốc ta có thù ắt báo ngài không cần phí hao tâm tư. Ta còn gọi hắn là hoàng đế, là bệ hạ là vì kính cho lòng tận chung và nghĩa khí các bậc dũng sĩ Điện gia ngồi đây. Còn mối thù 20 năm nay hắn nợ ta bao nhiêu ta đều đã ghi lãi rất rõ ràng.
Điện tướng lại trầm tư nói tiếp.
- Nay Đông lục ngoài lạnh trong nóng, nội bộ các nước lục đục. Thế cục yên bình hiện nay chỉ là tạm thời. Kẻ thức thời đều nhìn ra đại chiến không còn xa.
- Nếu nay ngài quyết tâm tạo phản, đem quân chinh chiến với Long Vệ hai quân đại thương sẽ là thời cơ tốt cho Đông Khánh, Hãn nguyên gây phong ba, thiên hạ nhất định không ngày thái bình.
- Điện tướng, ngài cả đời chinh chiến. thực không có niềm tin vào thiên quân Long Vệ vậy sao? Câu nói này quả là chọc vào sự kiêu ngạo cảu tất thảy người ngồi đây.
Thấy vậy, Điện Huy định đứng lên phân trần thì bị Điện lão tướng giơ tay cản lại.
- Điện Huy ta biết ngươi định nói gì.
Rồi lại quay sang Lang vương.
Ta cả đời cầm ấn soái Long vệ, trận Mã Vân cũng thấy được sự tinh nhuệ của Hắc kị. Nếu hai quân giao công bằng đối đầu, đâu chỉ riêng Long quân. Thiên hạ tuyệt không có kẻ có thể đánh với Sát Lang quân qua nửa ngày.
Nhưng cũng nói ngay.
- Nhưng ta với ngài đều là kẻ cầm quân, chắc ngài cũng biết chỗ yếu của Chiến quốc, giao tranh trực diện với Long quân tuy không thua nhưng ngài cũng không thể thắng.
Lang vương nghe vậy cũng thích chí hỏi lại vị tướng cả đời trên lưng ngựa. Như thể đang đàm đạo việc quân giữa hai vị tướng tài.
Vậy xin rửa tai nghe tướng quân chỉ giáo.
Điện tướng từ tốn.
- Ta nào dám chỉ giáo Hầu gia. người phá được Xa luân trận vốn xứng nhận của anh hùng thiên hạ một cái cúi đầu hành lễ. Nhưng nếu ngài vẫn muốn nghe thì ta cũng xin múa rìu qua mắt thợ, coi như góp vui cùng chư vị tướng quân ở đây.
Lang vương.
Mời.
Điện tướng quân uống cạn chung rượu, suy nghĩ một hồi rồi nói.
- Chiến quốc binh hùng tướng mạnh chinh chiến sa trường trước nay không sợ bất kì đối thủ nào, điều đó thiên hạ đều biết.
Nhưng nếu trực diện giao chiến với Long vệ tuyệt không thể thắng bởi.
- Thứ nhất Chiến quốc chỉ là nước nhỏ 36 thành, một kinh đô, khí hậu lại khắc nhiệt bất thường, quân đội cùng lắm cũng chỉ trên dưới 30 vạn. Hầu gia ta nói đúng chứ.
Lang vương hắn gật đầu rồi đưa tay.
-Quả không sai. Mời tướng quân.
thấy vậy điện tướng lại nói.
- Thứ hai, Sát Lang quân trước giờ lấy dũng mãnh thiện chiến làm trọng phối hợp cùng Thiết kị tấn công chớp nhoáng ồ ạt làm quân địch bị áp đảo tinh thần hoàn toàn nhanh chóng bại vong. Chiến thuật này nếu chỉ đến rồi đi cướp phá thành trì thì quả không có gì đáng ngại. Nhưng nếu đấu với Long vệ đường đường đại quốc lại có trăm vạn hùng binh há lại bại vong trong 1 trận ? Điều này là không thể.
- Thứ ba, Chiến quốc vốn lấy Chiến tranh nuôi chiến tranh quanh năm chinh chiến mới có đội quân thiện chiến như vậy. Nhưng nếu đấu với Long vệ ắt là trường chiến. Chiến quốc nước nhỏ dân ít sẽ không kham nổi một cuộc chiến lâu dài như vậy.
- Thứ tư, tất cả nam nhân thành niên của Chiến quốc đều trong quân ngũ. Nếu chẳng may quân chủ lực sảy ra chuyện sẽ mất rất lâu để khôi phục nguyên khí việc này cần ít nhất 5 10 năm. Nhìn ra chiến trận, nào có kẻ địch đợi ngài 5 10 năm? Long vệ dù không tinh nhuệ bằng Chiến quốc nhưng vài chục vạn quân muốn lúc nào cũng có thể huy động trong dân, con số bổ sung này gần như liên tục cho phép Long vệ kéo dài chiến tranh vốn là đại kị với Chiến quốc.
- Thứ năm, nếu chiến tranh nổ ra, Long Vệ ta dù sao cũng là đại quốc các nước chư hầu sẽ mắt nhắm mắt mở nhìn thế cục góp vui. Còn Chiến quốc vốn là nước nhỏ lại gây thù với nhiều nước, thậm chí hai đại quốc Hãn, Khánh cũng nhiều lần vì ngài mà ngậm bồ hòn làm ngọt. Nếu ngài mang đại quân nam chinh, các nước ấy ắt khởi binh. Ngài sẽ lưỡng đầu đối địch là đại kị của binh pháp.
- Thứ sáu. Nói đến đây điện tướng như có điều suy tư rồi cũng nói.
- Thứ sáu, nói ra ta cũng hơi hổ thẹn, thành trì Long vệ kiên cố, Là khắc tinh của lối đánh tốc chiến áp đảo của Chiến quốc. Nếu ta ra lệnh tử thủ trong thành nhất quyết không ra thành nghênh địch. Ba mươi vạn Sát Lang quân của ngài mãi mãi không tới được Long đô.
- Vậy xin hỏi Hầu gia, ta nói không sai chứ?
Điện tướng quân nói xong không khí cả chính điện đều trầm ngâm, các vị tướng lĩnh khác nhìn nhau gật gù tán thưởng. Đúng lúc đó Lang vương bỗng vỗ tay miệng cười sảng khoái làm ánh mắt cả chính điện đổ dồn lên người hắn.
- Ha ha ha, quả là đệ nhất lão tướng của Long Vệ. Những điều ngài nói không sai một chữ đều là đại kị của Chiến quốc ta nếu khai chiến trực diện với Long đô.
- Nhưng cũng không hẳn là không thể.
Cả điện lại nhìn hắn chằm chằm, thấy thế hắn lại tiếp.
- Nếu nội bộ Long vệ đại loạn thì sao?
Điện tướng cười nhẹ đáp.
- Ý ngài là Mạc gia. Như ngài nói, Mạc gia tuy nắm đại điện nhưng suy cho cùng cũng là thùng rỗng kêu to, căn bản không có quân đội. Chúng có tạo phản cũng chẳng đủ sức lung lay Long vệ.
- Ngài nói không sai, Vậy Hãn Nguyên, Đông Khánh xâm phạm thì sao?
cả điện lần này thực sự thấy hoang mang, thấy vậy Điện tướng trấn an mọi người.
- Tuy nói nhất định đại chiến sẽ nổ ra, nhưng hiện Long Vệ là cường thịnh nhất 3 đại quốc. Hai nước kia dù gì cũng sẽ không dại gì mà chọn khai chiến với Long vệ trước đâu. Chúng lại mâu thuẫn với nhau nhiều đời, việc liên thủ càng không thể. Nên việc chúng xâm phạm long vệ là không thể.
Rồi quay qua lang vương.
- Việc Ngài nam chinh Long vệ vốn là ảo mộng, ngài vẫn nên bỏ đi .
Lang vương cười nhạt rồi bỗng chốc lạnh lùng nói.
- Nhưng ngài cũng thấy đấy chuyện cả thiên hạ đều không thể tin không phải 20 năm trước cũng diễn ra sao. 1 đám thích khách lại ngang nhiên trên quốc thổ Chiến quốc giữa hơn 10 vạn Hắc Kị nhẹ nhàng giết được Lang quân. Trước mũi cấm quân Long Vệ ép 10 vạn Hắc kị nhảy khỏi đỉnh Lang Nha, Lấy thân mình lấp vực Thanh Phong. Điện tướng quân, ngài là thống lĩnh cấm quân, việc này chắc ngài rõ hơn ta?
- Vậy giờ ngào bảo ta? Bảo ta nên an phận mãi canh bắc cương cho kẻ dồn phụ thân, tộc nhân ta vào tuyệt cảnh sao?
Giọng điệu lạnh lùng nhưng gấp gáp, thanh âm trầm luân nhưng như gằn từng chữ. Nói đoạn những tia đỏ đã in hằn trên con ngươi lang vương cùng khí tức bức người làm sởn gai ốc bất kì ai trong chính điện khi nhìn vào dù đã quen với gió tanh mưa máu.
- Điện tướng thất thần nhìn Lang Vương. Hắn lúc này như biến thành một con người khác, tràn đầy thù hận sẵn sàng giết bất cứ kẻ nào cản chân trên con đường phục thù. Lúc này, Điện tướng u sầu lộ rõ bất lực nhìn hắn nói.
- Chuyện khi ấy đúng là Long Vệ nợ Chiến quốc, là bệ hạ nhất thời hồ đồ. Nhưng ngài xem, khi Chiến quốc gần như vô chủ, ngài còn sơ sinh. Không phải bệ hạ đã phái đại quân bảo vệ Chiến quốc cùng mẹ con ngài sao? Mỗi năm cứ đến kì hạn chớm đông, dù trong nước lỡ có mất mùa hay hạn hán. Lương thực thiếu thốn, quần thần ngăn cản. Bệ hạ không phải thà cắt bớt quân lương Long vệ vung tiền mua lương các nước khác. Cũng không để 10 vạn thạch lương thảo hằng năm chuyển tới chân thành Sơn đô không thiếu một hạt không muộn một ngày sao?
- Ngài cũng thấy, bao năm làm chủ Long vệ nhưng thứ bệ hạ trân quý nhất vẫn luôn chỉ là ao sen, vài con cá nhỏ, cùng bàn cờ mẫu thân ngài để lại. Bao năm nhung nhớ, nhưng không dám đặt chân vào Chiến quốc nửa bước. Bệ hạ cũng chỉ là nhất thời hồ đồ mà thành kẻ đáng thương cả đời sống trong ám ảnh tội đồ. Ngài không thể vì mẫu thân ngài, vì con dân 2 nước mà tha cho bệ hạ 1 lần sao?
Im lặng, người ta nghe rõ tiếng lá phong khẽ chao xuống mặt đất rồi bị những cơn gió đầu đông cuốn đi xào sạc. Tất cả những người còn lại trong chính điện dù không rõ ngọn ngành nhưng cũng đã đoán ra câu chuyện. Nên tất cả cũng im lặng theo. Một sự yên tĩnh đáng sợ.
Bỗng hắn cười, một nụ cười để cứu vãn cả bầu không khí nhưng nơi khóe mắt hắn đọng lại một sự chua sót, bi ai làm sao? Bảo hắn tha cho kẻ thù của hắn.....cũng đã sao? nhưng bảo hắn thương hại cho cái nhất thời, cho cái đáng thương của kẻ thù đã đẩy hắn,đẩy cả nhà hắn, cả tộc nhân của hắn vào đường cùng mới đáng cười làm sao. Mới chua sót làm sao. Vậy bao năm hắn sống trong thù hận, mà đúng hơn là cái thù hận hắn bị nhồi nhét vào từ khi chỉ là đứa bé. Người người cúi đầu trước đứa bé lẫm chẫm tập nói tôn xưng Vương quân rồi kéo hắn khỏi vòng tay mẫu thân. Tự yên bắt hắn phải gánh quốc hận gia thù ngày ngày chiến đấu với bầy lang sói để trở thành kẻ mạnh nhất, để xứng với dòng máu hoàng thất. Tuổi thơ hắn là những đêm trắng cùng những cuốn binh thư. Những ngày ngồi trên ngôi cao nhìn mấy chục lão thần tranh cãi quỳ lạy mà chính hắn cũng chả hiểu họ muốn gì ở hắn. Những kẻ cùng tuổi nếu không sợ hắn thì là tôn sùng hắn, không có lấy 1 người bạn, đến mẫu thân, nếu không phải 15 tuổi sống sót qua lũng lang để gặp mẫu thân, có lẽ đến giờ hắn cũng quên luôn hình dáng mẫu thân mình. Sống với duy chỉ một mục đích ... Trả thù.
Hắn.....không đáng thương sao? Nực cười. Rồi ....Ai,...Ai là người thương hại cho hắn?
Hắn cười nhạt nhẽo, chua sót, bất lực như chính bản thân hắn giờ đây, rồi lập tức lấy lại tư thế nói.
- Mọi chuyện ta đều biết. Nhưng Điện tướng quân, chúng ta đều không phải kẻ ngốc, những ưu ái mà bệ hạ dành cho Chiến quốc chúng ta đều biết thật sự không chút mưu mô?
Thái độ thay đổi chóng mặt này của hắn không chỉ khiến các vị tướng lĩnh ngồi đây mà cả bậc lão tướng như Điện tướng cũng phải bất ngờ. Hai tiếng bệ hạ và ưu ái nghe ra mới mỉa mai giễu cợt làm sao.
Khi nãy còn oán hận cùng cực, thê lương chua sót đến não lòng, thì nay giọng điệu của hắn lại tuyệt nhiên vạn phần bình thản, như thể đang trả treo buôn bán chuyện chả có gì liên quan tới mình vậy. Mọi người vẫn yên ắng thì hắn lại lên tiếng.
- Chiến quốc vô chủ hai đại quốc sẽ thừa cơ nhảy vào, Chiến quốc vị trí hiểm yếu nếu rơi vào tay kẻ nào cũng gây bất lợi lớn cho Long Vệ. Lang quân chết trước mũi cấm quân Long vệ muốn dùng vũ lực bình định con dân Chiến quốc là không thể. Vừa hay, trong hiểm cảnh lại có một tiểu vương tử ta ra đời. Kế thừa đại nghiệp, hai nước Hãn, Khánh cũng không còn lý do để xâm phạm. Con dân Chiến quốc cũng sẽ vì ta mà yên lặng, Sát Lang quân điên cuồng muốn báo thù đột nhiên mọc ra một Vương quân không thể hạ quân lệnh. Không có quân lệnh của vương quân không ai có thể tự ý rời trại xuất chiến. Còn về cái chết của tiên vương, tùy tiện nói là bị ám sát, 10 vạn Hắc kị tận chung nhảy xuống vực Thanh phong cứu chủ bất thành toàn quân tử thương, vừa hay là một đoạn giai thoại cho hậu nhân noi gương. Một đứa trẻ, vừa hay giúp Long Đô ổn định thiên hạ.
Rồi ngẩng cao đầu nói.
- Quả là trời cũng giúp Long Vệ.
Hít một hơi dài lại tiếp.
- Cử đại quân tới là vì sợ Chiến quốc đương lúc bất ổn các nước sẽ có dã tâm xâm phạm. Làm bắc cương bất định
- 10 vạn thạch lương là cái giá của xương máu quân sĩ Chiến quốc đổi lấy an định bắc thổ cho Long vệ. Cái giá này, xem ra Chiến quốc ta bao năm nay buôn bán với Long vệ vẫn luôn lỗ nặng.
- Vậy, dám hỏi Điện tướng quân, nếu là ngài. Ngài cũng bỏ qua chứ?
Điện tướng dù cách lớp mặt nạ cũng dễ dàng nhìn ra sự quyết tâm , nỗi uất hận qua ánh mắt tưởng chừng yên lặng tựa hồ kia biết đã không thể ngăn ý chí trả thù của Lang quân, vị lão tướng chỉ buồn rầu nói.
- Vậy nếu đã không khuyên được ngài từ bỏ báo thù, ta cũng có một thỉnh cầu quá đáng mong ngài chấp nhận.
- Ta với ngài xem như mới gặp đã thân, ngài cứ nói. lang vương nói.
Ngập ngừng một lát Điện tướng nói.
- Chiến trận nổ ra, bất luận thắng thua kẻ chịu đau thương nhất vẫn là vạn dân thiên hạ. Ta không cản nổi ngài báo thù, chỉ mong ngài trước khi hạ bất kì quân lệnh nào cũng thương xót cho vạn dân hai nước.
Những gì ngài nói cũng là những lời Bàng Nguyên tiên sinh đã nói với ta. Còn những bậc anh hùng hiền nhân như ngài là phúc của thiên hạ.
- Ngài yên tâm, Chiến quốc xưa nay ghét hận phân minh. Thù là của ta với hắn, cùng lắm là giữa hoàng thất cùng quân đội 2 nước, tuyệt sẽ không để dân thường vạ lây. Chiến quốc ta quanh năm chinh chiến nổi tiếng hung tàn. Nhưng xưa nay chưa từng vấy máu dân thường, điểm này xin tướng quân yên tâm.
Cả điện cùng gật gù tán đồng, bởi về điểm này thiên hạ đều biết quân sĩ Chiến quốc có lòng tự tôn. Thứ nhất không giết địch quân bệnh tật thương tích, thứ hai không đụng đến dân thường.
Điện tướng bỗng chốc vui vẻ phá tan bầu không khí gượng gạo.
- Được, có câu này của Hầu gia Điện mỗ yên tâm rồi. Vậy sau này gặp trên chiến trường, ta xin lĩnh giáo tuyệt học của Hầu gia.
Không khí cả phòng lại náo nhiệt, lang vương cũng tiện đây thêm vào.
- Chúng ta ai theo chủ nấy, sau này chiến trường đối đầu có lẽ khó tránh khỏi. Nhưng chúng ta xuống ngựa là bằng hữu.
Điện Huy tướng quân vui vẻ nói theo.
- Hay, hay cho câu xuống ngựa là bằng hữu. rồi nhâng chung rượu.
- Các huynh đệ, Xuống Ngựa Là Bằng Hữu.
tất cả cùng nhấc rượu đồng thanh.
- Xuống Ngựa Là Bằng Hữu.
Tất cat ngủa cổ uống cạn chung rượi của mình vô cùng sảng khoái.
Không khí lại chở nên huyên náo vô cùng, ai cũng vui vẻ mải mê bàn luận binh thư, uống rượu quá chiều mới tan tiệc. Ai nấy vui vẻ ra mặt. Duy chỉ có Điện lão tướng quân tiễn lang vương ra đến cổng mãi nhìn theo xe ngựa đến khuất bóng rồi nheo mắt nhìn lên trời nén một tiếng thở dài.
8
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
