Chương 8 - Dực Nguyệt
--- Cùng lúc đó, tại thư phòng Mạc phủ---
Tiếng tên thế tử gấp gáp, vừa đi qua đi lại vừa nói.
-Cửu cửu, người xem. Tên Lang Vương này, hôm qua mới là một tên quốc chủ chư hầu nhỏ nhoi. Vậy mà hôm nay, đã hóa thành công hầu của Long Vệ ta. Sau này gặp hắn, con còn phải cúi đầu bái kiến gọi hai tiếng hầu gia. Người xem, chuyện thành Cửu Khê thì thôi đi, chứ chuyện này sao con chịu nổi?
Mạc An vẫn điềm nhiên hút tiếp tẩu thuốc trên tay, hoàn toàn không để ý tới lời thế tử. Thấy vậy, thế tử len lén nhìn hắn rồi nhẹ giọng nói.
-Cửu cửu, người xem. Ngay cả người của chúng ta hắn cũng dám giết. Xem ra, hắn cũng chẳng coi người ra gì. Người nói xem, nếu cứ để hắn như vậy, sau này còn ai xem thể diện Mạc Phủ ra gì nữa.
Nghe tới đây, Mạc An cười hắt ra một tiếng rồi nói.
-Hư? khích tướng à? tiểu tử con còn non lắm. Sao? định qua mắt ta sao?
Tên thế tử chẳng hề mảy may hổ thẹn như thể biết trước bị phát giác, cứ thế trực tiếp xum xoe lại gần Mạc An nói.
-Cữu cữu liệu sự như thần, người ung dung như vậy, ắt hẳn là có diệu kế để dạy dỗ tên hầu gia này rồi đúng không?
Mạc An bỏ tẩu thuốc khỏi miệng, cười một nụ cười nham hiểm rồi nói.
-Đúng là ta giữ hắn lại Long đô là có mục đích. Nhưng không phải vì hắn là Lang vương hay trấn bắc hầu. Rồi đặt tẩu thuốc xuống khoan thai nói.
-Dù hắn có là gì thì cũng là chủ Chiến quốc, cũng là con chó giúp chúng ta canh giữ bắc thổ bao năm. Nay nó có cậy công cắn càn vài tên quan, với chúng ta mà nói, cũng chả có gì lớn chuyện.
-Nhưng nay hoàng thượng lại triệu kiến riêng hắn, là muốn lập uy cho hắn với bá quan. Lại công khai xem hắn là người của mình.
Vậy??? Tên thế tử khó hiểu.
Không để tên thế tử kịp nói. Mạc An liền xua tay chặn họng.
-Nhưng con nói đúng, hắn đã đụng chạm tới thể diện của Mạc gia, vốn ta chỉ định dạy dỗ hắn một bài học. Nhưng nay xem ra, đã không giữ lại hắn được nữa rồi. haizzz.
Thế tử nghe vậy thất kinh hoảng hồn nhìn Mạc An nói.
-Vậy , người định.....? rồi giơ tay lên cổ gia dấu "giết "
Mạc An mắt vẫn ung dung gật đầu nhẹ gia hiệu tên thế tử đã đoán đúng.
Tên thế tử liền gấp rút.
-Vậy bắc cương từ nay ai sẽ chấn giữ? nếu không có hắn lỡ Đông Khánh hay Hãn Nguyên tấn công chúng ta? với... với lại đám sát lang quân đó....?
Tên thế tử đang nói thì Mạc An lại giơ tay chặn họng có vẻ tức giận. Rồi lại lạnh nhạt.
-Vội cái gì? không lẽ cả Long Vệ không còn kẻ nào chấn giữ nổi bắc cương à? hai nước Hãn, Khánh đã đánh tới đây chưa? Chiến tranh đại quốc, ngươi tưởng bớt một tên Lang vương thì thiên hạ đại loạn sao?
-Còn đám sát lang quân ấy, không có tên lang vương chúng cùng lắm là lũ rắn mất đầu, chó mất nhà thôi, còn cắn ai được sao?
Rồi gằn giọng nhìn thẳng mặt tên thế tử nói, khiến hắn lạnh hết sống lưng.
-Hắn mà chết, cùng lắm chiến trận nổ ra, lũ mọt dân với đám quân lính chịu khổ. Hắn không chết, nay mai người chết là chúng ta.
Tên thế tử nhuốt nước bọt, lắp bắp nói.
Sao....Sao lại thế?
Mạc An lúc này lại ung dung lạnh nhạt nói.
-Chiến quốc tuy là chư hầu, nhưng thế lực không nhỏ, bao năm nay hoàng thượng không quản mặc chúng làm càn. Tự ý giao thương, mở cửa quan hải, lại là nơi giao nhau của các dòng tiền thiên hạ, nay thế lực Chiến quốc e rằng Long vệ muốn quản cũng không quản nổi nữa rồi. rồi thở dài một tiếng.
Tên thế tử vẫn không hiểu.
-Vậy? Liên quan gì tới chúng ta, dù chúng có mạnh cũng đâu thể ngang nhiên tấn công Long Vệ, có cả trăm vạn hùng quân chúng ta còn sợ hắn sao?
Mạc An bỗng chốc gay gắt, có lẽ là một phần do bực tức sự ngu dốt của thế tử.
Long Vệ tất nhiên không sợ hắn. Nhưng chúng ta sợ, Chúng ta sợ, hiểu không?
Thấy thế tử sơ sệt ngơ ngác ra chừng không hiểu gì Mạc An thở hắt ra một tiếng rồi hít thật sâu, lấy lại bình tĩnh nói.
-Bao năm nay, nội bộ Long Vệ ngấm ngầm tranh đấu. Hoàng thượng từ lâu đã phòng bị chúng ta, ngấm ngầm hay công khai triệt tiêu, hao mòn thế lực Mạc gia . Ta khó khăn lắm mới giúp Mạc gia có chỗ đứng như ngày hôm nay, tuy có thể nói dù là thánh ý cũng không dễ gì lật đổ Mạc gia.
-Nhưng Hoàng thượng vẫn luôn tìm cách cân bằng sức mạnh ba gia tộc Mạc - Điện - Cao . Nay Mạc gia ta chủ quản đại điện xem chừng lớn mạnh hơn cả. Nhưng Điện gia nắm giữ binh quyền đứng về phía bệ hạ , Cao gia lại luôn ẩn mình, không rõ chính kiến. Nay muốn cân bằng thế lực trên triều, vừa hay chỉ có tên Lang vương đó đủ thế lực đấu với ta. Trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, quả là kế hay.
Tên thế tử lại nói.
-Nhưng bao năm nay Chiến quốc luôn bằng mặt không bằng lòng với chúng ta. Hắn thật sự chịu giúp phụ hoàng sao? Với lại, con đã là thế tử Long Vệ sớm muộn là của con, phụ hoàng sao phải làm vậy?
Tên Mạc An cười khinh cho sự ngây thơ của thế tử nói.
-Đừng quên, thế tử con còn một hoàng đệ có thế kế thừa đại thống.
Nghe vậy thế tử bắt đầu bất an.
-Cơ Thành? không thể nào. Nó còn nhỏ tuổi, mẫu phi chẳng qua là con gái tiểu quan, không có mẫu tộc chống lưng nó lấy gì tranh với con?
-Không có mẫu tộc chống lưng, như vậy nó sẽ hoàn toàn vì cơ đồ Trần thị, như vậy là nó đã đủ tư cách tranh với ngươi rồi. Hơn nữa, Một thế tử đông cung chưa mọc đủ lông như ngươi phụ hoàng ngươi muốn phế lúc nào chả được?
Biết mình vừa chọc giận tể tướng, thế tử lại nhẹ giọng nịnh nọt.
-Là con ngu nguội xin cữu cữu trách phạt. Nhưng tên Lang vương ấy thực sự giúp phụ hoàng?
Đến đây đến Mạc An cũng không chắc, bèn nói.
-Thế sự như cờ, biến đổi khôn lường. Hắn có khi cũng chỉ bị lợi dụng, vạn nhất nếu hắn vì trả thù mà vờ liên thủ với hoàng thượng khiến Long Vệ đại loạn cũng không phải không có khả năng.
Đó là những gì hắn nói cho thế tử nghe nhưng trong lòng hắn còn nghĩ sâu xa hơn " Dẫu sao, Long vệ cũng chỉ là mất đi một thế gia, còn hắn làm suy yếu Long Vệ, vừa hay hợp ý cả hai. Quả là cách làm của hoàng thượng , không từ thủ đoạn"
Tên thế tử liền tò mò.
-Hắn có thù hận gì với long vệ sao? nếu như vậy, hắn càng không thể hợp tác với phụ hoàng.
Mạc An liền hắng giọng, chuyển sự chú ý của thế tử.
-Cái này con không cần biết, chuyện hắn gặp Bàng Nguyên con còn nhớ chứ?
Thế tử nhanh chóng bị cuốn theo.
-Có có, con biết chuyện này. Tên lang vương hắn vì muốn hầu trà Bàng Nguyên mà cùng Hắc Kị tắm gió rét trước cửa nhà lão suốt 5 ngày. Nghe nói chiến sự núi Mã Vân có liên quan tới hắn.
Mạc An nghe vậy cười nhạt.
Bàng Nguyên là kẻ một lời có thể định thiên hạ. Năm xưa, cũng nhờ hắn mà Xiêm quốc có thể hùng bá một phương so với các tiểu quốc lân cận. Nay hắn tìm tới tận cửa Bàng Nguyên, xem ra dã tâm không nhỏ.
thấy vậy, tên thế tử liền nói.
-Nếu vậy, phụ hoàng sẽ càng không dùng hắn. Sao người còn....?
Mạc An lại cười.
-Cùng lắm là cân bằng thế lực triều đường thôi. Hoàng thượng sẽ không diệt Mạc gia đâu, nói vậy để dọa con thôi, cùng lắm chỉ là lợi dụng hắn làm suy yếu Mạc gia. Thế tử không cần lo lắng.
-Nhưng dù sao, hắn với ta cũng không vừa mắt. Hơn nữa, để hắn sống, sớm muộn là đại họa. Dù thế nào, ta cũng không để hắn sống mà về Chiến quốc.
Rồi nhấp ngụm trà đầy, ánh mắt tiểu nhân lộ rõ sự nham hiểm.
Tên thế tử dù không hiểu nhưng nghe nói sẽ ra tay giết lang vương, bộ dạng tiểu nhân của hắn không dấu nổi phấn khích.
-Vậy, cửu cửu khi nào chúng ta ra tay? Đám tử sĩ đó đã đến lúc dùng rồi chứ.
Mạc An nghe vậy đanh giọng.
- Im, ngươi cho rằng chúng đấu lại 500 hắc kị sao? rồi hừ lạnh một tiếng lấy lại bình tĩnh.
- Hừ, ta sợ chúng còn chưa thấy được cái mặt nạ của tên lang vương ấy thì đã chết không sót tên nào.
-Vậy? ai có thể giúp chúng ta giết được hắn? tên thế tử lại ngập ngừng.
Mạc An lạnh lùng buông thõng một câu.
-Dực Nguyệt.
-Dực nguyệt? tên thế tử kinh hô.
-Là tổ chức sát thủ khét tiếng nhất Đông Lục? Nghe nói, chúng chỉ chuyên nhận tiền hành sự. Nhưng luôn chỉ hành sát những vụ lớn, những kẻ có máu mặt, quyền thế?
-Nghe nói chúng còn ngạo nghễ, chỉ cần giá phù hợp, điều kiện hợp lý. Thì kẻ bị thích sát chết ở đâu, chết khi nào, chết như thế nào, chết ra sao đều do kẻ ra giá định đoạt?
-Nghe nói kẻ bị Dực Nguyệt ám sát chưa có kẻ nào sống mà nhìn thấy mặt trời ngày hôm sau.
Mạc An lần này có vẻ hài lòng hơn về đứa cháu ngoại này, nói tiếp.
-Không phải là sát thủ thông thường. Chúng từ lâu đã trở thành một thế lực của Đông lục. Không ai biết chúng có từ bao giờ, Chỉ biết, vài năm gần đây chúng nổi lên với cái tên Dực Nguyệt.
-Thế tử chớ xem thường chúng, thâm sâu cố đế của chúng theo nhiều nguồn tin đã ăn sâu vào chính trường Đông lục. Nhiều quan tước, thậm trí có kẻ còn là tể tướng, quốc sư, công hầu nhiều tiểu quốc đều là người của chúng. Có khi, vài gương mặt ngày mai thế tử ngài thấy trên đại điện cũng là người của chúng.
-Lại nói chúng chuyên giúp kẻ có quyền thế làm những chuyện bẩn tay. Nên nhiều bí mật thậm chí là của hoàng thất đế quốc chúng đều nắm rất rõ. Dựa vào những bí mật này, điều khiển nhũng kẻ máu mặt. Làm chao đảo cả Đông lục, ngoài ba đại quốc, e chỉ có chúng làm được thôi.
Tên thế tử có chút hoang mang lo sợ lại nói.
-Chúng đã có quyền thế như vậy. hà tất phải dây vào những chuyện bẩn tay? Với lại chúng có chắc sẽ im miệng? Hơn nữa, chúng ta biết đi đâu tìm chúng?
Mạc An gười nhẹ nói.
-Đúng là chúng có thế lực. Nhưng xưa nay, mấy kẻ vượt nổi lòng tham. chỉ cần giá đủ cao, không động chạm tới chúng thì mọi chuyện dễ bàn. Hơn nữa, xưa nay chúng làm việc luôn để lại một giao ước với kẻ thuê. Thường chức tước, quyền lực đôi khi là muốn ta thực hiện yêu cầu của chúng, chỉ cần ta đáp ứng được và giữ bí mật, chúng tự khắc bảo đảm một khi xong chuyện, mọi thứ không liên quan gì tới chúng ta. Cho dù có đào ba tấc đất cũng sẽ không để lại dấu vết gì. Còn làm sao tìm được, cái này tự ta có cách.
Thế tử sốt sắng chạy tới bên Mạc An nói.
-Vậy nếu chúng đưa ra điều kiện oái oăm...... như muốn làm chủ long vệ thì sao?
Mạc An cười tiếp.
-Chúng luôn giữ chữ tín, lại có nguyên tắc riêng. Nên dựa theo kẻ bị giết là ai, người thuê là kẻ thế nào, quyền hành ra sao mà đặt điều kiện. luôn thuận mua vừa bán, hai bên đồng ý. Sẽ không đặt những điều kiện vô lý vượt quá khả năng chúng ta đâu.
Rồi lại nghiêm mặt.
-Với lại, mầm họa như tên Lang vương. Có giá nào cũng xứng.
Nghe vậy, thế tử hớn hở ra mặt nói.
-Vậy lại phiền cửu cửu rồi, nếu sau này có thể đăng cơ hoàng vị, nhất định con sẽ không quên ơn người.
Mạc An nghe vậy tỏ ý hài lòng giọng điệu ra chiều ngon ngọt. tới gần thế tử ôn tồn vỗ vai nói.
-Thế tử có một nửa dòng máu của Mạc gia. Ta bôn ba nhiều năm, đôi lúc cáu gắt cũng là mong thế tử sớm đủ lông cánh, thuận lợi đăng cơ. Tới lúc đó, Mạc gia cũng xin được nhờ phúc của người mà thơm lây.
Sau khi mọi chuyện đã định, tên thế tử cáo phép tể tướng về phủ. Mạc An giả nghĩa quân thần, lại đóng vai cậu cháu tình thâm tiễn ra tận cửa phủ đợi kiệu thế tử mãi khuất bóng mới đi vào.
Cảnh tượng cậu cháu mùi mẫn thật khiến người ngoài nhìn vào tấm tắc khen ngợi tình cảm gia đình thắm thiết keo sơn. Nhưng ẩn sâu trong ánh mắt mỗi người đều là những toan tính hơn thua lợi dụng. Mỗi kẻ đều vì lợi ích bản thân mà lấy kẻ đối diện làm bàn đạp để leo lên những nấc thang quyền lực mới. Rồi sẵn sàng vứt bỏ khi hết giá trị lợi dụng, thậm chí gia tay tàn độc nếu có mảy may động chạm tới lợi ích bản thân, dù cho có là máu mủ ruột thịt.
--- Vẫn tại phủ tể tướng, tối hôm đó ---
Đám gia nhân từ lâu đã được điều động đi chỗ khác, cả thư phòng của Mạc An được dọn dẹp sẵn từ chiều, cửa đóng kín mít, rèm vải phủ đầy mặc cho không gian trong phòng hơi khó thở vì ngột ngạt vì mùi trầm hương thượng hạng đốt từ tối đến giờ. Mặc cho bên ngoài gió trời lồng lộng, trăng thanh gió mát. Vẫn không làm Mạc An mảy may chú ý. Mãi đi đi lại lại trong phòng mồ hôi bắt đầu tứa ra mà không dám mở cửa. Tất cả là để đợi một vị khách quý của tể tướng.
-Chaaa, có thật sự cần cẩn trọng vậy không? Dù gì chúng cũng chỉ là một đám sát thủ, nhận tiền hành sự. Chúng ta đâu cần phải hạ mình xuống đợi chúng tới khuya như vây? Con thấy thật không đáng. Mạc Hinh, con trai Mạc An vừa ngáp vừa nói.
Khác với Mạc An, Mạc Hinh là kẻ đầu óc đơn giản. Là con cháu thế gia, từ nhỏ sống trong nhung lụa và danh vọng gia tộc. Cùng là niềm hi vọng kế nghiệp Mạc gia của Mạc An . Nên hắn có thể nói từ nhỏ có thể nói, thứ các hoàng tử có hắn cũng có, thứ các hoàng tử không có, hắn...cũng có. Dù bao nhiêu bậc danh sư từ khắp nơi của Đông lục được mời về, nhưng không ai dạy nổi tính tình kiêu ngạo, đầu óc ngu si nhưng tự cho mình là bậc hiền tài của hắn. Ngày ngày la cà tửu lâu kĩ viện, gia nhân chỉ thấy hắn về mỗi lần hết tiền cần phải lấy thêm. Số ngày hắn ngủ ở kĩ viện còn nhiều hơn ở nhà. Ngay như hôm nay, Mạc An cũng phải cho hạ nhân lôi hắn về từ tửu lâu trong bộ dạng say khướt quần áo xộc xệch chả có nửa điểm giống với cha hắn luôn gia vẻ thanh cao nho nhã. Mà thực ra dáng người của hắn cũng khá giống cha mình, khác.... mỗi cái mặt. Ngoài dáng người thì quả không có điểm gì giống cha hắn. À nhầm, giống hệt cha hắn về khoản tiểu nhân bỉ ổi chuyên cậy thế ép người, ganh ghét hiền tài.
Nhưng vì thế lực Mạc gia hắn dễ dàng có 1 chức quan ngũ phẩm, ngày ngày theo cha mình lên đại điện để ra oai với thiên hạ.
Mạc An tức giận vô lực nhìn đứa con trai. Nhưng vẫn giọng điệu tận tâm tới sát con trai nói.
-Dực Nguyệt là thế lực có tiếng ở Đông Lục. Bao năm ta cất cất công tìm cách liên lạc, nay mới có cơ hội trực tiếp gặp ám sứ của chúng. Vốn muốn con gặp để tiện kết mối giao hảo. Say này, ắt có nhiều việc cần dùng tới. Nếu có thể kết đồng minh, sau này đến hoàng thất Trần thị chúng ta muốn ai chết kẻ ấy đều phải chết. Thiên hạ là của chúng ta. Hiểu không.
Tên Mạc Himh vẫn ngáp ngắn ngáp dài cười hắt ra một tiếng tỏ vẻ khinh miệt nói.
-Đám sát thủ ấy thì làm nổi trò chống gì. Chống lại được thiên quân vạn mã sao? Cha đừng nghe thiên hạ đồn nhảm. Hơn nữa, cha xem. Chỉ là một tên ám sứ, còn chưa phải Dực thần. Có nhất thiết chúng ta phải hạ mình vậy không? Dù gì chúng ta cũng là Mạc gia, đến hoàng thượng gặp cha còn phải nể 3 phần. Mà muộn vậy rồi, con nghĩ hắn chả tới đâu. chúng ta mau đi nghỉ sẽ tốt hơn.
Thấy đứa con ngu si lại không chịu nghe lời. Mạc An đanh giọng.
-Câm miệng . Là ám sứ, nhưng trong Dực Nguyệt chỉ đứng sau Dực thần, nay ta có thể gặp hắn. Ắt hẳn ngày gặp Dực thần cũng không xa.
-Ngươi, chỉnh đốn lại cho ta. Dừng làm Mạc gia mất mặt.
Nghe vậy, tên Mạc Hinh dù không phục vẫn miễn cưỡng chỉnh lại trang phục, quay qua nhấc chậm chén trà uống cho tỉnh ngủ.
Vừa nhấp xong ngụm trà quay lại định để chén trà vào chỗ cũ thì cả hắn và Mạc An kinh hồn khi đã có một thân ảnh mặc toàn hắc y, Mũ trùm quá mặt, trời lại tối dù cho cả căn phòng đầy những cột nến vẫn không tài nào nhìn được mặt. Không tiếng động, không nhúc nhích đứng đó từ bao giờ tựa như một bức tượng được đặt đó từ trước.
Tên Mạc Hinh theo phản xạ giãy nảy nhảy lui lại vài bước. Nước trà vừa uống cũng tí bị dọa đến phun ra. Sau khi định thần hắn nới gấp rút nhìn lại cả căn phòng. Tất cả cửa vẫn đóng, thậm chí rèm cửa còn im lặng không một gợn gió, chỉ có ánh nến là lập lòe nhảy múa làm bóng của hắc y nhân cũng lay động càng thêm phần quỷ dị.
-Ngươi.... ngươi.... là ai? biết đây là đâu không mà dám tự.... tự tiện xông vào? Mạc Hinh có trấn tĩnh nhưng vẫn giun giọng nói.
Hắc y nhân vẫn im lặng không nói gì. Hay đúng hơn là không thèm tiếp chuyện với tên Mạc Hinh. Thấy vậy, Mạc An liền điệu bộ cung kính nói.
-Ngài ắt hẳn là ám sứ được Dực thần phái tới, Là tại hạ không đón tiếp từ xa. Thất lễ, thất lễ.
Nghe tên Mạc An nói tất nhiên dễ nghe hơn tiểu tử Mạc Hinh. Hắc y nhân lên tiếng nhưng vẫn không lộ mặt.
-Tể tướng nặng lời rồi, chúng ta đến đây để làm ăn. Kẻ làm ăn trước giờ chỉ nhìn vào lợi ích.
Chỉ mấy câu ngắn gọn nhưng đã nói thẳng vấn đề. Trong bụng Mạc An cũng cảm thấy lời đồn của thiên hạ về Dực Nguyệt quả không ngoa. Hành sự rất nhanh gọn, dứt khoát. Thấy vậy, Mạc An liền nói.
Nếu ám sứ đã sảng khoái như vậy. Thì chúng ta bàn chính sự luôn chứ. Nào, mời ngài ngồi. Rồi đưa tay chỉ về chiếc ghế bên tả cạnh mình.
Không để Mạc An kịp nói thêm câu nào, tên ám sứ liền cất giọng tiếp ngay.
Không cần đâu 1000 vạn lạng hoàng kim, cùng một điểu kiện. Tể tướng, thấy thế nào?
Vừa nghe, tên Mạc Hinh liền giãy nảy.
Gì Cơ? 1 ngàn vạn lạng? ngươi ngươi giết người à? 1000 vạn lạng hoàng kim đủ nuôi hơn trăm vạn hùng binh Long Vệ ta nửa năm. Ngươi, Ngươi ... điên à.
-Ta tất nhiên, tới để....giết người. Tên ám sứ buông một câu kèm theo một khóe cười đầy khinh vẻ coi thường.
Biết mình vừa buông lời ngu ngốc Mạc Hinh tức nghẹn cổ nhưng chỉ có thể gằn lên " Ngươi...Ngươi?" chống chế. Mạc An thấy vậy cũng không thèm đoái hoài tới con trai, lập tức trở lại dáng vẻ trầm tư. Giọng nói chậm trãi nhưng đầy cẩn trọng.
-Vậy? liệu ngài có biết mục tiêu lần này? với lại.... điều kiện là gì?
Như chỉ chờ có thế, tên ám sứ liền lạnh lùng mà không kém phần cao ngạo nói.
-Mạng tên Lang Vương ấy, với tể tướng giá ấy có thể xem là hời không?
Không kịp để cha mình lên tiếng tên Mạc Hinh lại chen vào.
-Ngươi thần kinh cũng vừa thôi. Uổng cho thiên hạ nói Dực Nguyệt các ngươi cái gì cũng biết. Ta cho ngươi biết, đừng nói 1000 vạn lạng hoàng kim. Dù bán cả Mạc gia cũng không đủ 100 vạn lạng đâu.
Tên ám sứ vẫn lãnh đạm không thèm để ý tới lời Mạc Hinh. Thấy vậy, hắn bèn chạy tới bên cha mình nói.
-Cha, cha mau gọi người tới đuổi cổ tên điên này ra ngoài. Đánh cho hắn 1 trận nhừ xương cho hắn chừa bệnh điên đi.
Nhưng Mạc An khẽ buông một câu khiến tên Mạc Hinh còn sững nguời hơn cả khi nghe tên ám sứ đưa giá 1000 vạn lạng hoàng kim.
-Tiền bạc chỉ là vật ngoài thân, tối mai sẽ chuẩn bị đủ cho ngài. Nhưng không biết điều kiện của ngài là gì?
Tên ám sứ vừa mở miệng định nói thì lại bị tên Mạc Hinh nhảy vào chặn họng. Hắn tròn mắt giãy nảy nhìn cha mình liên miệng.
-Cha, nhà chúng ta giàu thế từ bao giờ vây? Sao con không biết? Mà sao người không nói cho con biết? Trời ơi, 1000 vạn hoàng kim.
-Câm miệng. Mạc An quát lên khiến hắn giật mình sợ hãi im bặt. Trị xong con trai hắn mới quay qua tên Ám sứ nói,
Thất lễ rồi, mời ám sứ.
Đợi tên công tử ăn hại Mạc Hinh yên lặng, tên ám sứ mới nói.
-Vương Lang Nha chết, Chiến quốc ắt vô chủ, Bắc cương tất phải có kẻ thay thế. Đến lúc đó, chỉ cần tể tướng thuận nước đẩy thuyền. Mắt nhắm mắt mở giúp Dực Nguyệt ta có vị trí ấy, còn về phần ai ngồi vào, Dực thần đã có an bài.
Mạc An nghe vậy ra chừng có chút không vui. Nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý. liền nói.
-Ta đồng ý. Nhưng tên Lang vương đó có Hắc kị bảo vệ, lại chưa từng lộ mặt. Nhưng võ công ắt hẳn cũng không tầm thường....vậy ngài...?
Mạc An đang ấp úng thì tên ám vệ lên tiếng .
-Ngài, không tin chúng ta?
-Không dám, không dám, chỉ là đám Hắc kị đó không phải binh lính thường lên.... Mạc An ấp úng.
Nghe vậy, tên ám sứ lại nói.
-Thực ra. Chuyến này ta cũng không dám chắc giết được tên Lang Vương ấy. Ta từng giao thủ với đám Hắc kị vài lần, chúng quả là khó đối phó. Nhưng dù sao, ngài cứ chuẩn bị ngân lượng, dù thế nào, đêm mai cũng không để ngài thất vọng.
Tên ám sứ vừa dứt lời, Mạc Hinh lại nhảy bổ vào. lần này còn chạy tới chỗ tên ám sứ chỉ thẳng mặt nói.
-Ấy.... cái tên này, ngươi thần kinh cũng vừa thôi chứ, đã không giết được người mà còn dám mở miệng đòi tiền à? ngươi đúng là hết thuốc chữa rồi.
Thấy vậy, tên ám sứ liền nói.
-Để giúp tể tướng, cũng là chỉ thị của Dực Thần. Bọn ta đương nhiên hết mình tận tâm. Nhưng Hắc kị chưa nói chinh chiến sa trường, mà kẻ nào cũng thân mang tuyệt kĩ, xuống ngựa, cởi giáp cầm đao. Thì kẻ nào cũng đủ tư cách làm một sát thủ thượng hạng. Trận chiến núi Mã Vân chắc hẳn tể tướng cũng thấy, thiên hạ không phải cái gì cũng đồn nhảm.
Tên Mạc An nghe vậy cũng vuốt râu trầm ngâm đồng tình. Nhưng biểu hiện khuôn mặt có phần không thoải mái. Thấy vậy, tên ám sứ liền tiếp lời.
-Tể tướng cũng đừng lo lắng. Dực Nguyệt trước giờ chưa từng để ai tìm đến mà tay không ra về. Đêm mai, ngài cứ chuẩn bị ngân lượng. Dù chuyện không thành, chúng ta vẫn sẽ bán cho ngài một tin tức. Coi như không để uổng công sức tể tướng cùng thiếu gia chờ suốt đêm nay.
Không đợi tên ám vệ kịp nói dứt lời Mạc Hinh lập tức chen vào.
-Không giết được người là không giết được. Còn tin tức cái gì chứ? Mà thiên hạ này lại có tin tức đáng giá 1000 vạn lượng hoàng kim sao? Ta nói ngươi điên còn không chịu nhận à?
Thấy vậy, tên ám sứ cười nhẹ rồi nhẹ giọng ôn tồn nói.
-Đêm mai tể tướng cứ chuẩn bị ngân lượng, nếu không giết nổi Lang vương. Ta mới đem tin tức này nói cho ngài biết. Còn về giá trị tin tức này do tể tướng định đoạt. Nếu tể tướng thấy nó không xứng ta lập tức rút lui một cắc cũng không lấy. Mọi chuyện như coi như Dực Nguyệt bất tài, tin tức xem như tặng cho Mạc phủ làm quà ra mắt.
-Tể tướng..... ngài thấy sao?
Nghe vậy, tên Mạc An xem chừng khá hứng thú với tin tức này liền cười nói.
-Vậy được, đêm mai Mạc An ta mở phủ đón ngài. Dù chuyện thành hay bại, chúng ta vẫn coi như có quen biết. Tin tức đó của ngài, ta mua.
-Chaa? người sao vậy? biết đó là tin tức gì? mà ai biết là thật hay giả? sao người lại....?
Mạc Hinh đang nói thì im bặt sau khi nhận cái lườm đầy sát khí từ cha mình. Thấy vậy, tên ám vệ liền nói.
-Tể Tướng quả nhiên là người làm đại sự. Dù thế nào thì tin tức cũng sẽ không khiến ngài thất vọng. Nếu ngài nghe xong, ngài vẫn có thể giữ bình tĩnh như lúc này, Dực Nguyệt sẽ lập tức rút lui. Số ngân lượng đó coi như kính cho phong thái của tể tướng.
Nói tới đây, Mạc An thực muốn lập tức mua tin tức ấy. Nhưng biết nguyên tắc xưa nay của Dực Nguyệt nên lại thôi. Bèn nói.
-Vậy mọi chuyện coi như đã xong. Không biết ám vệ đã có dự tính gì? liệu có cần Mạc gia giúp một tay?
Nghe vậy, tên ám vệ liền nói.
-Nhận tiền của người sao để người bẩn tay được? Xưa nay mọi chuyện thành bại Dực Nguyệt gánh hết, quyết không đẩy khách hàng vào hiểm cảnh. Rồi nói tiếp.
-Nếu mọi chuyện đã bàn, ta cũng không tiện làm phiền tể tướng nữa. Tại hạ, cáo từ.
Vừa dứt câu, ánh nến bỗng chao đi như có cơn gió nhẹ lướt qua làm bóng tên ám vệ trên vách tường cũng lay động theo rồi chợt biến mất. Mạc An cùng tên con phá gia chi tử chưa kịp chớp mắt, nghe chưa dứt câu tên ám vệ đã biến mất không chút dấu vết cứ như tan vào không khí vậy.
-Đâu rồi ? đâu rồi? hắn đâu rồi?
Tên Mạc Hinh ngó nghiêng quanh phòng sau hồi thất kinh, rồi chở lại cạnh cha mình nói.
-Cha? sao người chưa gì đã nói mua tin tức của hắn? đã chắc gì là thật? mà lại còn mua với giá ấy nữa?
-Im Miệng.
Mạc An quát con trai rồi thở dài nói.
-Danh tiếng Dực Nguyệt lớn hơn 1000 vạn hoàng kim đó nhiều. Hơn nữa, chúng đã dám chắc chắn như vậy, e là thực sự đến ta cũng bất ngờ với tin tức này rồi. Haizzz thiên hạ, đúng là không chỉ có Mạc gia ta.
Rồi lặng lẽ tiến về trong phòng lên giường nghỉ ngơi. Để lại đứa con trai ngu ngốc đang đứng đó khó chịu thầm tiếc cho 1000 vạn hoàng kim, lòng suy nghĩ với đống tiền đó sẽ bao cả tửu lâu, kĩ viện để thoải mái ăn chơi, nhảy múa không biết đến bao giờ mới hết.
3
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
