Chương 7 - Đỗ Vân Y tức giận
Trước kia, Đỗ Vân Y sau khi uống nước Tử Mẫu Hà đã sinh hạ một hài tử. Điều khiến nàng kinh hoảng chính là đứa trẻ lại là một bé trai. Đây là điều chưa từng xảy ra trong lịch sử, bởi từ trước đến nay, người uống nước Tử Mẫu Hà chỉ có thể sinh con gái.
Không chỉ vậy, nàng còn nhận ra nước Tử Mẫu Hà dường như không có tác dụng với mình. Theo lẽ thường, nếu không có nam nhân, đứa trẻ này đáng lẽ phải là đứa con duy nhất của nàng. Nhưng vào thời điểm đó, nàng đang ở giữa vòng xoáy tranh đoạt ngôi vị thái tử – hay đúng hơn, tại Nữ Nhi Quốc, phải gọi là ngôi "nữ vương".
Dù là sinh ra bé trai hay mất đi khả năng sinh sản, cả hai chuyện này nếu bị lộ ra ngoài đều sẽ là đòn chí mạng đối với nàng. Vì vậy, Đỗ Vân Y đã nghĩ đến việc tráo đổi đứa trẻ, tìm một bé gái thay thế con mình để giữ vững địa vị, còn con trai thì sẽ được bí mật giấu đi và nuôi dưỡng ở nơi khác.
Nhưng giữa đường lại xảy ra biến cố ngoài ý muốn – đứa con trai bị cướp mất. Ban đầu, Đỗ Vân Y tưởng rằng đó là hành động của kẻ cạnh tranh, nhưng sau đó nhận ra không ai dùng chuyện này để uy hiếp nàng. Nàng huy động tất cả thế lực dưới trướng, lục soát khắp Nữ Nhi Quốc, nhưng vẫn không tìm thấy tung tích đứa con trai duy nhất của mình.
Tuyệt vọng, nàng cho rằng đứa trẻ đã bị sát hại. Mất đi con, lại không còn khả năng sinh sản, nàng hoàn toàn suy sụp. Cuối cùng, nàng từ bỏ cuộc tranh đoạt quyền lực, lui về Vân Miểu Tiên Tông, tập trung tu luyện. Những năm tháng sau đó, nàng thường xuyên bế quan, gần như chẳng hề quan tâm đến bất cứ điều gì.
Đến khi sư tôn sắp lâm chung, người gọi nàng đến bên, giao cho nàng vị trí Tông chủ và nhờ nàng chiếu cố một sư đệ tên Tô Khất – người mà nàng chưa từng gặp mặt. Khi biết sư đệ này lại là một nam tử đến từ Nữ Nhi Quốc, Đỗ Vân Y lập tức nhận ra hắn chính là đứa con trai đã mất tích nhiều năm của mình.
Theo lý mà nói, lẽ ra nàng nên ngay lập tức nhận con. Nhưng nàng hiểu rõ, Nữ Nhi Quốc vẫn đang âm thầm điều tra chuyện này. Xuất hiện một nam nhân tại Nữ Nhi Quốc là sự kiện chấn động, không thể dễ dàng bị bỏ qua. Trước đây, họ buông tha Tô Khất chẳng qua chỉ là lấy hắn làm mồi nhử mà thôi.
Nếu lúc này nàng nhận lại con trai, cả hai sẽ gặp rắc rối lớn. Vì vậy, nàng nén lòng, đợi đến ba năm sau mới gặp lại hắn. Giờ đây, khi nghe Tô Khất gọi một tiếng "mẫu thân", lòng nàng như vỡ òa. Những cảm xúc bị dồn nén bấy lâu cuối cùng cũng không thể kìm nén thêm nữa. Nước mắt nàng tuôn rơi, không kiềm chế được mà ôm chặt lấy hắn.
Hương thơm thoang thoảng từ người nàng khiến Tô Khất thoáng ngỡ ngàng, nhưng trong lòng hắn vẫn nhanh chóng tính toán lợi ích và tổn thất. Xem ra, nhận người mẹ này không chỉ không thiệt, mà còn có thể giúp kế hoạch kế tiếp của hắn thuận lợi hơn rất nhiều.
“Mẫu thân...” – Tô Khất phối hợp diễn tròn vai trong màn nhận lại mẫu tử. Sau khi mọi chuyện lắng xuống, Đỗ Vân Y cuối cùng cũng hỏi sao hắn biết nàng là mẹ ruột.
Nàng sợ rằng đây có thể là cái bẫy do người khác dựng lên để lợi dụng Tô Khất mà hãm hại nàng. Bởi từ trước đến nay, việc Tô Khất mất tích vẫn là một bí ẩn lớn chưa có lời giải. Dường như có một bàn tay vô hình đang chi phối toàn bộ sự việc này.
“Mẫu thân...” – Tô Khất vừa định giải thích, nhưng liếc mắt nhìn quanh, hắn không khỏi lo lắng: “Ở đây không phải nơi thích hợp để nói. Có thể tìm một nơi kín đáo hơn không?”
Đỗ Vân Y gật đầu, giữ lấy hắn, thân hình cả hai lóe lên, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trong một gian mật thất. Giữa phòng là chiếc giường hàn ngọc tỏa ra khí lạnh.
“Nói đi, đây là nơi ta bế quan, không ai khác có thể vào được.”
Tô Khất hít sâu một hơi, vẻ mặt nghiêm trọng: “Mẫu thân, ngài có tin vào chuyện sống lại không?”
Nhìn thấy Đỗ Vân Y ngạc nhiên, hắn bắt đầu kể lại những gì đã xảy ra ở kiếp trước của mình một cách chọn lọc.
“Khi con thấy ngài ôm thi thể của con và gọi hai chữ ‘hài tử’, con đã biết ngài chính là mẹ ruột của con. Khi thấy ngài vì báo thù cho con, không tiếc hy sinh cả tính mạng mình lẫn Vân Miểu Tiên Tông, con càng khẳng định rằng mình có một người mẹ hết lòng yêu thương con.”
“Này... cái này...” – Đỗ Vân Y lắp bắp, không biết nên phản ứng thế nào.
Đỗ Vân Y lặng người hồi lâu, đôi mắt dần đỏ hoe, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên gò má. Nàng đưa tay chạm nhẹ lên trán Tô Khất, sau đó ôm mặt khóc nức nở.
“Ô ô... Tất cả đều do ta. Những năm qua không chăm sóc con chu đáo, để con chịu khổ đến mức này, ngay cả thần trí cũng trở nên mơ hồ.”
Tô Khất: “...”
Thời buổi này nói thật cũng chẳng ai tin nổi.
Bất đắc dĩ, hắn đành kể thêm một chút, nhấn mạnh rằng những điều hắn biết đều xuất phát từ những gì nhìn thấy trên cuộn trục kia, và chỉ có Đỗ Vân Y mới biết đến chuyện này.
Nghe những lời Tô Khất nói, những bí mật động trời mà chỉ có mình nàng biết, Đỗ Vân Y vừa kinh ngạc vừa không thể không tin.
“Con... thật sự trùng sinh sao?”
Nàng bật khóc nức nở, nước mắt tuôn như suối, rồi ôm chặt lấy Tô Khất vào lòng, cảm giác như sợ chỉ cần buông tay, hắn sẽ lại rời xa nàng một lần nữa.
“Con trai của ta, con đã chịu khổ nhiều quá...”
Nàng đau đớn nghĩ lại kiếp trước, hai mẹ con nàng đến lúc chết cũng không thể nhận nhau. Nỗi đau như xé lòng, khiến nàng không thể kìm nén được cảm xúc, ôm hắn chặt hơn, như thể muốn bù đắp tất cả những mất mát, đau khổ trước đây.
“Cho nên... đây chính là lý do con muốn hoà ly với Mục Phỉ Nhi sao?” Đỗ Vân Y nghẹn ngào hỏi.
Tô Khất để nàng ôm một lát, sau đó nhẹ nhàng đẩy nàng ra, lắc đầu, giọng nói mang theo chút cay đắng.
“Dù con có hoà ly với nàng ta, tên Thiên Mệnh Chi Tử kia cũng sẽ không buông tha con. Hắn sẽ không cho phép một kẻ từng dính líu đến người phụ nữ của hắn được tồn tại trên thế gian này.”
Đỗ Vân Y nghe vậy, đôi mắt đẹp lập tức ánh lên vẻ lạnh lùng: “Vậy thì ta sẽ tiên hạ thủ vi cường, giết quách đôi cẩu nam nữ đó đi! Đời này, ta không cho phép con của ta phải chịu bất kỳ ủy khuất nào nữa!”
“Không được!” Tô Khất kiên quyết lắc đầu: “Kiếp trước, mẫu thân đã từng nhiều lần suýt giết chết Diệp Phong, nhưng mỗi lần như vậy, vào thời khắc mấu chốt, hắn đều bộc phát ra một sức mạnh kinh khủng để thoát thân, thậm chí còn suýt phản sát người. Con nghi ngờ trên người hắn ẩn giấu một bí mật lớn.”
Thiên mệnh nhân vật chính có "buff" thì cũng chẳng phải điều gì mới lạ. Thêm nữa, nếu đoán không sai, kẻ đã quấy nhiễu nguyên thân trùng sinh trước đây chính là đại lão đứng sau Diệp Phong. Đây rõ ràng là cuộc đấu giữa hai đại lão, tốt nhất là Đỗ Vân Y không nên can thiệp vào, tránh rước họa vào thân. Tô Khất chỉ cần đảm bảo làm tốt vai trò hỗ trợ của mình là được.
“Nếu vậy, trước tiên chúng ta giết Mục Phỉ Nhi, cái loại phụ nữ vong ân bội nghĩa, không biết đạo lý này, rồi tính tới Diệp Phong sau!” Đỗ Vân Y tức giận nói.
“Không, chúng ta rất khó giết được bọn họ, bởi vì họ là Thiên Mệnh Chi Nhân, được khí vận bảo hộ.” Tô Khất vẫn lắc đầu. Đây là "rau hẹ" của hắn, làm sao có thể tùy tiện nói giết là giết được?
“Loại người như vậy thế nào lại là thiên mệnh? Ông trời chẳng lẽ...” Đỗ Vân Y định nói thêm gì đó, nhưng kịp thời dừng lại. Dù sao đây cũng là thế giới tu tiên, rất có thể thiên đạo thực sự tồn tại. Nàng đành đổi chủ đề, hỏi tiếp: “Vậy chẳng lẽ chúng ta cứ ngồi yên chờ chết?”
“Con đâu phải không làm gì. Con muốn khiến bọn họ tự đấu đá, lợi dụng thiên mệnh để đối kháng thiên mệnh.” Tô Khất ánh mắt trầm lặng, từ tốn giải thích.
“Lúc trùng sinh, con phát hiện trong trí nhớ mình xuất hiện một môn bí pháp. Bí pháp này giúp con cướp đoạt khí vận của nữ chính thiên mệnh để tăng cao tu vi. Nhưng điều kiện tiên quyết là phải khiến nữ chính từ bỏ Thiên Mệnh Chi Tử và hoàn toàn hắc hóa.”
Những chuyện liên quan đến vị đại lão đứng sau kia, Tô Khất không muốn để lộ, vì vậy hắn đành viện cớ khác để qua mặt.
“Tu vi của con có thể tăng lên? Tốt quá rồi!” Đỗ Vân Y mừng rỡ. Ba năm nay, nhìn tu vi của Tô Khất giậm chân tại chỗ, nàng cũng thấp thỏm không yên.
“Cho nên... con hoà ly với Mục Phỉ Nhi chính là để nàng hắc hóa và trở mặt với Thiên Mệnh Chi Tử?”
“Đúng vậy.” Tô Khất gật đầu.
“Vậy con cần ta làm gì? Ta nhất định sẽ toàn lực phối hợp với con!”
...
Cùng lúc đó, trong sơn động nơi Mục Phỉ Nhi đang bế quan.
Nàng vẫn ngồi yên, dáng vẻ tĩnh lặng như trước, tập trung tu luyện. Nhưng đôi lông mi khẽ lay động, tiết lộ rằng nội tâm nàng không hề bình tĩnh chút nào.
Trong đầu nàng không ngừng vang lên những lời nói của Tô Khất trước mộ bia, nghĩ đến việc hắn sắp sửa bế tử quan, lòng nàng dâng trào những cảm xúc khó tả.
Hơn nữa, lá thư hoà ly kia, chẳng mấy chốc sẽ được gửi đến Mục gia.
Thật sự phải kết thúc rồi sao?
Nghĩ đến ba năm hôn nhân... nghĩ đến Diệp Phong, người không rõ tung tích suốt hơn mười năm qua...
Mình đã tìm kiếm hắn bao năm trời, sự kiên trì này liệu còn ý nghĩa gì không?
Diệp Phong ca ca... thật sự còn sống trên thế gian này chứ?
Giờ đây, nghĩ lại, Mục Phỉ Nhi bỗng cảm thấy Tô Khất thực ra cũng không tệ. Hắn đối xử với nàng rất tốt, dù không phải hoàn hảo nhưng vẫn khiến nàng cảm động.
Chẳng lẽ, chỉ vì một Diệp Phong không rõ sống chết, nàng thật sự muốn hoà ly với Tô Khất sao?
Rất nhiều suy nghĩ hỗn độn ùa về, khiến Mục Phỉ Nhi không cách nào nhập định được.
9
0
5 ngày trước
12 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
