Văn án:
Ước mơ của cô là làm Nguyên Soái tối cao của Quân đội.
Được nhận Huân Chương Tác Chiến Hoàn Mỹ 7 lần, được trao cho đặc quyền bước vào Thánh Tháp để ghi lại tư liệu về cuộc đời mình cho các thế hệ sau.
Chỉ cần có thể đạt được vinh dự ấy, mục tiêu của cô sẽ hoàn thành.
Kể từ ngày hôm ấy, kể từ năm cô lên hai, đó đã là mục tiêu của cô.
Vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Diệp gia.
Bị cha mẹ ruồng bỏ, phải sống chui nhủi ở những nơi tăm tối bẩn thỉu.
Không thể sử dụng ma lực, cơ thể quá mức gầy yếu, sức khỏe không đảm bảo, lại còn quá nhỏ.
"Một thứ đồ vô dụng như cô ta làm sao có thể trở thành Nguyên Soái?"
Sự thật là
Trên đời chỉ có chuyện ngươi không nghĩ tới, chứ không có chuyện không thể xảy ra.
Cô sống, không phải để nhẫn nhục.
Cô sống, không phải để trả thù.
Cô sống, không phải để làm hài lòng kẻ khác.
Cô chỉ sống cho chính cô mà thôi.
Kiêu ngạo ích kỷ vốn là bản tính của con người, cô chẳng qua chỉ phóng đại nó lên mà thôi.
Những kẻ xung quanh, tùy hứng mà cô chơi, không hứng cô sẽ bỏ.
Nhân sinh như mộng, việc gì phải để ý sự đời?
"Chuyện gì sẽ đến rồi cũng đến, có than khóc cười đùa cũng chỉ làm chính mình thêm phiền."
"Tôi bình sinh ghét nhất những kẻ tự cho mình là đúng."
"Bầu trời màu xanh, mắt cô cũng màu xanh, thế nhưng tại sao mắt cô không thể nhìn rộng như bầu trời?"
"Đối với tôi, anh chỉ là một người thú vị. Không hơn."
"Cuộc đời là thước phim, tôi là đạo diễn. Có khác cũng chỉ là ở kịch bản mà thôi. Nó thú vị hơn phim truyện nhiều."
Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Mị là nữ phụ H văn, không phải nữ chính ngôn tình!
Cùng tác giả
-
Mị là nữ phụ H văn, không phải nữ chính ngôn tình
Văn án: Ước mơ của cô là làm Nguyên Soái tối cao của Quân đội. Được nhận Huân Chương Tác Chiến Hoàn Mỹ 7 lần, được trao cho đặc quyền bước vào Thánh Tháp để ghi lại tư liệu về cuộc đời mình cho các thế hệ sau. Chỉ cần có thể đạt được vinh dự ấy, mục tiêu của cô sẽ hoàn thành. Kể từ ngày hôm ấy, kể từ năm cô lên hai, đó đã là mục tiêu của cô. Vốn là tiểu thư lá ngọc cành vàng của Diệp gia. Bị cha mẹ ruồng bỏ, phải sống chui nhủi ở những nơi tăm tối bẩn thỉu. Không thể sử dụng ma lực, cơ thể quá mức gầy yếu, sức khỏe không đảm bảo, lại còn quá nhỏ. "Một thứ đồ vô dụng như cô ta làm sao có thể trở thành Nguyên Soái?" Sự thật là Trên đời chỉ có chuyện ngươi không nghĩ tới, chứ không có chuyện không thể xảy ra. Cô sống, không phải để nhẫn nhục. Cô sống, không phải để trả thù. Cô sống, không phải để làm hài lòng kẻ khác. Cô chỉ sống cho chính cô mà thôi. Kiêu ngạo ích kỷ vốn là bản tính của con người, cô chẳng qua chỉ phóng đại nó lên mà thôi. Những kẻ xung quanh, tùy hứng mà cô chơi, không hứng cô sẽ bỏ. Nhân sinh như mộng, việc gì phải để ý sự đời? "Chuyện gì sẽ đến rồi cũng đến, có than khóc cười đùa cũng chỉ làm chính mình thêm phiền." "Tôi bình sinh ghét nhất những kẻ tự cho mình là đúng." "Bầu trời màu xanh, mắt cô cũng màu xanh, thế nhưng tại sao mắt cô không thể nhìn rộng như bầu trời?" "Đối với tôi, anh chỉ là một người thú vị. Không hơn." "Cuộc đời là thước phim, tôi là đạo diễn. Có khác cũng chỉ là ở kịch bản mà thôi. Nó thú vị hơn phim truyện nhiều." Chúc bạn có những giây phút vui vẻ khi đọc truyện Mị là nữ phụ H văn, không phải nữ chính ngôn tình!2 chương