ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9
Bị truy đuổi

“Bệnh của Lý tiên sinh vẫn là nên giao cho chúng ta phụ trách cho thỏa đáng. Phỉ Phỉ ngươi vạn lần phải cẩn thận bên ngoài, rất nhiều tên lừa đảo.” Phụ tá nhát gừng nói.

“Hắn….”

Lý Phỉ Phỉ tính giải thích, Diêm Ninh khép lại sách cổ đứng dậy nói: “ tên phụ tá kia, bệnh Lý thúc thúc ngươi có biết nguyên nhân tại sao không? Trị liệu như thế nào?”

Tên phụ tá nhất thời nghẹn họng, bệnh Lý Lập Quốc căn bản không thể chữa, hiện giờ chỉ có thể duy trì sinh mệnh hắn bằng cách duy nhất là truyền glucose. Trừ việc đó ra tên phụ tá không có biện pháp khác.

“nếu ngươi trị không được, thì mời ngươi ra ngoài, đừng quấy rầy ta.” Diêm Ninh lạnh giọng nói

Phụ tá nghe vậy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng vẫn tỏ thái độ cao nhã trước mặt Lý Phỉ Phỉ: “ngươi nói nhiều như vậy, đơn giản là muốn lừa tiền thôi, ta có chút tiền ngươi mau cầm đi rồi biến nhanh đừng làm ta chậm trễ chữa bệnh.”

Lý Phỉ Phỉ có chút lo lắng nhìn Diêm Ninh, nàng cũng không tin tưởng Diêm Ninh lắm, chỉ biết rằng Diêm Ninh chỉ có thể châm cứu thôi.

Hiện giờ nghe lời nói của tên phụ tá, nàng cũng hơi có chút dao động.

Diêm Ninh nhận thấy anh mắt Lý Phỉ Phỉ,trong lòng hơi bất mãn. Nhận lấy tiền của tên phụ tá cười hắc hắc: “Ta ở đây quan sát học hỏi bác sĩ làm cách nào chữa trị được bệnh của Lý tiên sinh”

Diêm Ninh thay đổi cách xưng hô với Lý Lập Quốc từ Lý thúc thúc thành Lý tiên sinh tự nhiên làm Lý Phỉ Phỉ cảm thấy có chút mất mát: “ Hắn chắc đang giận ta, nếu hắn không chịu ra tay cứu chữa, thì ta biết phải làm sao?”

Phụ tá nhìn thấy Diêm Ninh chịu thua, lại hạ mình thu tiền hắn, tức khắc mặt mày hớn hở, giống như người thắng cuộc, nhưng sau đó hắn lại rơi vào hoàn cảnh xấu hổ, hắn hôm nay tới, bất quá chỉ là đến thay glucose thôi, đâu có biện pháp gì chữa trị.

Diêm Ninh đợi phụ tá nửa ngày không có phản ứng, mới nhìn Lý Phỉ Phỉ nói:

“hoa hậu giảng đường, nếu ngươi mời ta tới chữa trị cho phụ thân ngươi thì mong ngươi nên tin tưởng ta. Nếu ngươi không tin ta, ta cũng không cần thiết ở lại, nếu không ai cũng không thoải mái, bệnh của Lý tiên sinh cũng không thể chữa trị. Ngươi nói đúng không?”

Nói xong, Diêm Ninh làm bộ muốn đi, Lý Phỉ Phỉ nhanh tay giữ chặt Diêm Ninh: “Ta không có ý đó.”

“ Nhưng đó là ý của ta, ngươi chắc chắn hiểu” Diêm Ninh nhìn thoáng qua tên phụ tá. Lý Phỉ Phỉ lúc này mới phản ứng lại, trong lòng cân nhắc một phen, rồi sau đó hướng tên phụ tá nói: “ Chu bác sĩ, mong người ra ngoài một chút.”

“Phỉ Phỉ, ngươi thật sự tin tưởng tên tiểu tử thúi này?” tên phụ tá không thể tin được mà nhìn Lý Phỉ Phỉ, không nghĩ tới nàng lại bênh vực bọn bịp bợm giang hồ.

“ ba ta đã nằm viện nữa tháng, các ngươi tới giờ vẫn chưa tìm ra nguyên nhân bệnh.” Lý Phỉ Phỉ thở dài: “ta phải vì ba ta mà xem xét lại.”

Phụ tá nhìn Lý Phỉ Phỉ nửa ngày không nói nên lời, vung tay áo ra phía sau tức giận rời đi.

Nhìn hắn đi khuất, Lý Phỉ Phỉ có chút ai oán mà nói: “ Ta đã đắc tội tất cả các bác sĩ chưa trị cho ba ta, ngươi đừng làm ta thất vọng a”

Diêm Ninh cười cười, mang tới một cây ống tiêm, châm ngay cổ Lý Lập Quốc, một luồng hắc khí mắc thường có thể thấy được theo ống tiêm tuôn ra ngoài, sắc mắc Lý Lập Quốc liền tốt lên không ít.

Lý Phỉ Phỉ thấy vậy lộ vẻ vui mừng: “ có hiệu quả”

Diêm Ninh lại nói: “đây chỉ là phương pháp tạm thời không thể trị tận gốc, muốn cứu phụ thân ngươi, không đơn giản như vậy.”

Nói xong Diêm Ninh duỗi tay viết một loạt phương thuốc đưa cho Lý Phỉ Phỉ: “ Ngươi phải tìm đầy đủ các loại dược liệu này, đem đến vị trung y tốt nhất luyện thành viên thuốc. còn nữa, ngươi tìm cho ta một bộ châm cứu bằng bạc, một ít máu chó đen.”

Lý Phỉ Phỉ tiếp nhận đơn thuốc, thấy phía trên viết chằng chịt các loại dược liệu, có nhiều loại nàng còn chưa nghe qua, nhưng nàng không quản quá nhiều, lập tức nhờ người tìm mua, xong xuôi nàng mới hỏi: “ vậy bây giờ ngươi làm gì?”

“ Ta về nhà lấy một thứ.” Diêm Ninh nhanh chóng liền rời đi.

Lý Phỉ Phỉ nhìn bóng lưng Diêm Ninh lẩm bẩm: “Diêm Ninh , tánh mạng phụ thân ta toàn bộ giao cho ngươi.”

…….

“Tống lão nói sao, nhi tử ta không phải trúng độc nhảy lầu?

Ở một tòa nhà lớn trong trung tâm thành phố, một người trung niên mập mạp mặc áo sơ mi hoa lá, cổ mang một sợi dây chuyền rất lớn phẫn nộ nói.

Cạnh bên hắn có một vị mặc áo thô đang đứng, thoạt nhìn yếu đuối mỏng manh trong lòng bàn tay cầm hai quả cầu không ngừng xoa nắn trao đổi vị trí của chúng.

Trên mặt hắn vết sẹo ngang dọc, nữa bên mặt ngũ quan mơ hồ như là bị thiêu cháy, dùng thanh âm khan khan nói “ ta trên vai Phương Kiệt tìm thấy một cây tăm xỉa răng”

“nó nói lên được điều gì?” trung niên mang dây chuyền đích xác là phụ thân Phương Kiệt, một nhà giàu mới nổi.

“ Có người dùng tà thuật làm quỷ nhập vào cơ thể thiếu gia, hắn không phải trúng độc nhảy lầu, mà bị quỷ hồn điều khiển.”

Dứt lời, Tống lão lấy ra một cái chai, mở ra một cái bóng trắng từ từ thoát ra, là nữ quỷ xém chút nữa là hại chết Phương Kiệt.

Lúc này thân thể của nàng vỡ nát, vô cùng hư ảo, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất.

“Ngươi, ngươi muốn làm gì!” nữ quỷ nhìn thấy tống lão liền hoảng sợ la lên.

Tống lão từ trong túi lấy ra một chút gạo nếp, hất lên người nữ quỷ, nữ quỷ thống khổ kêu thảm. Tống lão híp mắt giống như đang hưởng thụ tiếng kêu thảm thiết của nữ quỷ: “Nói đi, ai giúp ngươi nhập vào Phương Kiệt?”

Nữ quỷ trầm mặc một phen, suy nghĩ không biết có nên nói ra Diêm Ninh hay không. Tống lão thấy vậy lấy thêm một ít gạo nếp hất lên người nữ quỷ, nữ quỷ rốt cục cũng không nhịn được nói: “ là bạn học của Phương Kiệt, tên là Diêm Ninh,ta chỉ biết vậy thôi.”

Lúc này Tống lão mới vung bàn tay đem nữ quỷ thu lại trong bình. Phương phú giáp nghe xong, lộ ra sát ý: “ không nghĩ tới bên cạnh con ta lại có một cao nhân, không phải Tống lão ngươi phát hiện có lẽ hai cha con ta còn không biết ai đã đâm sau lưng mình.”

Phương phú giáp giàu lên nhờ buôn lậu, máu lưu manh ăn sâu vào trong xương cốt, không chấp nhận được bị người khác khi dễ hắn nói chi là đứa con mà hắn coi như là bảo bối..

Tống lão cười lạnh: “cũng chẳng phải là cao nhân gì, chỉ là một đứa con nít miệng còn hôi sữa thôi.”

“Con nít cũng không được lưu lại, Tống lão ta cho ngươi mười vạn ngươi đem hắn đến gặp Diêm Vương gia đi.”

“ Hai mươi vạn.”

“ Cũng được, nhưng ta muốn ngươi đem hồn phách hắn về đây, cho nhi tử ta chậm rãi tra tấn.” Phương phú giáp tàn nhẫn nói.

Tống lão gật đầu, trong mắt lộ ra tia máu, không nghĩ một lần nữa Ngô Môn quỷ thuật lại xuất thế, chẳng lẽ tiểu tử Diêm Ninh này là truyền nhân?

Bất luận như thế nào trong mắt Tống lão Diêm Ninh vẫn là trẻ ranh chưa biết mùi đời, việc của Phương phú giáp chỉ là tiện tay kiếm thêm chút đỉnh, mục đích chân chính là quyển sách cổ trong tay Diêm Ninh thôi.

“ Tiểu tử ta hy vọng ngươi đừng đi quá xa ta không thể cùng chơi với ngươi được.”

42

0

3 tuần trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.