Chương 7
Quỷ hút dương khí
“Diêm Ninh… ngươi tỉnh rồi?”
Lý Phỉ Phỉ bị Diêm Ninh làm cho bừng tỉnh, quên mất hình tượng mà hô lên.
Diêm Ninh còn đang đắm chìm ở việc mất hồn của chính mình nên có chút thất thần trả lời: “ Hả? Ừ đã tỉnh.”
Trong vòng bảy ngày ngắn ngủn, muốn lấy lại hồn phách của mình trong tay Phạm Vô Cứu, lại phải luôn đề phòng các quỷ hồn xung quanh có ý đồ đối với mình, chuyện này đối với Diêm Ninh đã đủ đau đầu còn đâu tâm tư mà phản ứng lại Lý Phỉ Phỉ.
“ Ngày hôm qua ngươi đột nhiên té xỉu, làm chúng ta một phen sợ hãi đó.”
“ cũng không phải là ta, chỉ có Lý mỹ nhân hôm qua lo lắng thôi.”
Đậu béo đẩy cửa bước vào, trong tay còn bưng ly nước ấm. Lý Phỉ Phỉ nghe mập mạp nói, khuôn mặt đỏ lên, luống cuống giải thích: “ Chúng ta tốt xấu cũng là bạn học, ta lại là lớp trưởng….”
Diêm Ninh vẫy vẫy tay, cắt đứt lời nói của Lý Phỉ Phỉ. Hắn biết Lý Phỉ Phỉ yêu cầu rất cao, không có khả năng tùy tiện thích hắn. Hiện giờ nàng như vậy chỉ vì cầu cho phụ thân nàng con đường sống mà thôi.
“ À, vết thương trên lưng tiểu tử ngươi là bị sao vậy? Ai đánh ngươi, nói cho ta biết, là huynh đệ thấy ngươi bị khi dễ ta không thể nào để yên được.” Đậu béo đem ly nước trong tay đưa cho Diêm Ninh phẫn nộ nói.
Diêm Ninh đặt ly nước sang một bên, dùng di động chụp lại sau lưng, xem xét một chút, phát hiện sau lưng lại có một vết hằn đen thật dài, rõ ràng đó là vết roi đêm đó Phạm Vô Cứu đã lưu lại, Diêm Ninh thở dài: “ Đừng nhắc nữa, bị xui xẻo thôi.”
Cũng không biết Phương Sỹ Thiên cùng Phạm Vô Cứu đêm đó đã phát sinh kết quả như thế nào, hai ngày qua Phương Sỹ Thiên không tới tìm hắn, chẳng lẽ đã bị Phạm Vô Cứu bắt đi?
Phương Sỹ Thiên trước mắt chính là chỗ dựa duy nhất của Diêm Ninh, nếu hắn cũng bị Phạm Vô Cứu đánh bại, lúc Diêm Ninh gặp lại Phạm Vô Cứu chắc chắn sẽ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay của y.
Đến bây giờ Diêm Ninh vẫn không biết lý do Phạm Vô Cứu muốn bắt hắn đi, cái này làm cho hắn rất nghẹn khuất. Lại nghĩ đến quyển sách Ngô Môn, Diêm Ninh nhanh chóng hỏi: “Cặp sách ta đâu?”
Đậu béo chỉ chỉ đầu giường: “ ở đó đó.”
Diêm Ninh lật đật mở cặp sách ra cũng may quyển sách với Toán châu không bị mất. Có quyến sách cổ Ngô Môn ở đây hắn mới cảm thấy có một tia sống sót.
“ Đây là y thư sao? Có thể cho mượn xem không?” Lý Phỉ Phỉ đột nhiên lên tiếng, ở trên xe Phương Kiệt nàng đã thấy Diêm Ninh lật quyển sách này, có lẽ mọi việc đều có liên quan đến nó.
Diêm Ninh do dự một chút, vẫn là lắc đầu, không có đáp ứng yêu cầu mỹ nhân: “ đây là vật tổ tiên truyền lại, không thể tùy tiện cho người ngoài xem.”
Lý Phỉ Phỉ có chút thất vọng gật đầu, im lặng.
Diêm Ninh cảm thấy ngại ngại, nội dung quyển sách quá mức huyền diệu, Lý Phỉ Phỉ vẫn không nên xem tốt hơn. Cho nên hắn chỉ có thể nhẫn tâm cự tuyệt nàng.
“ ai nha, tiểu ninh ninh sao nói Lý Phỉ Phỉ là người ngoài” Đậu béo trêu đùa Lý Phỉ Phỉ : “ hoa hậu giảng đường, cho ta kêu ngươi một tiếng đệ muội, ta bảo tiểu ninh ninh đem sách cho ngươi xem.”
Lý Phỉ Phỉ bị trêu đùa đến mức mặt đỏ bừng lên, tay vân vê góc áo không biết nên nói gì. Diêm Ninh thấy thế liền mắng Đậu béo: “ Tên mập chết tiệt, đừng chiếm tiện nghi của người ta, muốn kêu cũng phải kêu là tẩu tử mới đúng.”
Lý Phỉ Phỉ lúc này thật đúng là đứng ngồi k yên: Hai người các ngươi đừng đem ta ra đùa giỡn.”
Diêm Ninh khoát tay, ý bảo mình không hề nói gì, Lý Phỉ Phỉ mới nói: “ ngươi thân thể ổn chưa, phụ thân ta cũng nằm ở bệnh viện này, ngươi có tiện qua xem một chút hay không?”
Diêm Ninh cười khổ một tiếng, nhìn Lý Phỉ Phỉ nóng vội như thế, tuy cơ thể có chút uể oải, tinh thần không được thoải mái, hơn nữa có thể ngất xỉu bất cứ lúc nào, nhưng cơ bản vẫn có thể hoạt động được, vì thế miễn cưỡng gật gật đầu: “ ngươi dẫn ta đi xem đi”
Đậu béo ngẩn người: “ đừng nói hai người dẫn nhau đi ra mắt người lớn nhé!”
“ tiểu tử ngươi về trước đi, lát nữa ta về nhà rồi chậm rãi giải thích cho ngươi.” Diêm Ninh trừng mắt nói.
Đậu béo có chút bất mãn: “hai ngày này ta cứ cảm giác ngươi khác thường, ngươi đừng xem ta không phải là huynh đệ là được rồi.”
Diêm Ninh cười cười, tuy rằng hắn thường xuyên khi dễ Đậu béo, nhưng hắn biết Đậu béo thật tình xem hắn là huynh đệ thân thiết, nên an ủi: “yên tâm gần đây ta có chút lo lắng, chờ sự việc xong ta sẽ giải thích cho ngươi.”
Đậu béo lúc này mới cười nham nhở rồi đi về.
Diêm Ninh chính mình còn không xác định được mình có thể sống quá bảy ngày hay không, nếu không thì tốt nhất vẫn là không nên kể cho Đậu béo nghe tránh hắn bị rắc rối.
Đậu béo rời đi, lúc này Diêm Ninh mới đứng dậy vơ lấy cặp sách; “ Đi thôi, ta đến thăm phụ thân ngươi, lời khó nghe nói trước tránh ngươi hi vọng quá nhiều, ta cũng chưa chắc có thể chữa được cho lão ba ngươi a.”
Ngô Môn y thuật bác đại tinh thâm, hiện giờ hắn dùng tới đâu học tới đó nên không thể sánh được bằng các bác sỹ chân chính. Đối với trị liệu của phụ thân Phỉ Phỉ, Diêm Ninh tùy ý xem qua chứ chẳng đem để vào lòng.
Lý Phỉ Phỉ mang Diêm Ninh đến thang máy đi đến khu VIP của bệnh viện. Diêm Ninh có chút giật mình, phòng VIP như thế này rất đắt tiền, mỗi người một phòng, các thiết bị, máy móc chữa bệnh, bác sĩ y tá đều riêng biệt, tất cả đồ dùng đều tốt nhất thâm chí còn có bảo vệ tuần tra liên tục hai mươi bốn giờ. Nghĩ cũng không nghĩ đến nhà của Lý Phỉ Phỉ lại có điều kiện đến thế. Bất quá với điệu kiện như này mà người nhà Lý Phỉ Phỉ lại tìm mình thì có chút xem thường bệnh viện quá.
Lý Phỉ Phỉ để Diêm Ninh đứng bên ngoài phòng bệnh, trước cửa cũng không có bảo vệ, nàng đẩy cửa bước vào đem y tá bên trong đuổi hết ra ngoài.
Diêm Ninh đứng bên ngoài phòng bệnh, cảm giác có chút âm hàn nhưng khi bước vào bên trong tức khắc không khí trở nên rét căm căm. Sắc mặt Diêm Ninh trở nên âm trầm, nằm trên giường là một vị trung niên diện mạo nhìn có chút tương tự như Lý Phỉ Phỉ, nhưng lúc này sắc mặt xanh xao, hai mắt nhắm nghiền khuôn mặt có chút vặn vẹo chút chút hai đầu chân mày lại nhíu lại như đang chịu đau đớn.
Làm Diêm Ninh khẩn trương là trên người phụ thân của Lý Phỉ Phỉ lại có một người nằm lên, đúng ra là một nữ quỷ hồn mặt áo bệnh nhân, tóc xõa dài che hết mặt tư thế vặn vẹo ghé sát người phụ thân Lý Phỉ Phỉ mà hút dương khí, biểu tình rất là hưởng thụ.
“ Đây là ba ta, hắn tên là Lý Lập Quốc” Lý Phỉ Phỉ giới thiệu nói.
Không chờ Lý Phỉ Phỉ giới thiệu bệnh tình, Diêm Ninh liền ngắt lời: “ ngươi ra ngoài trước đi, để ta một mình xem xét bệnh tình ba ngươi một lát.”
“ Nhưng….”
“Không nhưng nhị gì hết, mau đi ra.” Diêm Ninh không muốn giải thích trực tiếp đem Lý Phỉ Phỉ đẩy ra ngoài gắt gao khóa chặt cửa lại.
Nữ quỷ còn đang đắm chìm trong khoái cảm hưởng thụ dương khí, cũng không cảm thấy điểm kỳ lạ của Diêm Ninh. Diêm Ninh làm bộ không có việc gì tiến lại gần giường bệnh, giả bộ khóc nói: “ Nhạc phụ a, tại sao ngươi lại trở nên như vậy?”
Nữ quỷ nghe được lời Diêm Ninh nói, cười khinh thường, tiếp tục hút dương khí. Diêm Ninh thấy nữ quỷ thả lỏng cảnh giác, đột nhiên cầm lấy cây châm hung hăng cắm ở cổ nữ quỷ, nữ quỷ tức khắc vô pháp nhúc nhích., hoảng sợ la lên: “ngươi là ai?”
Diêm Ninh nhẹ nhàng thở ra định hồn châm đúng thật linh nghiệm, lần nào cũng hiệu quả.
“ Ai cho ngươi hút dương khí của hắn? Lăn xuống đây.”
Trúng định hồn châm, quỷ hồn sẽ bị hiện ra chân thân, hơn nữa còn có thể đánh trúng. Diêm Ninh nhấc chân đem nữ quỷ trên giường đạp xuống, nữ quỷ lăn mấy vòng trên mặt đất, vội vàng xin tha: “Đại sư tha mạng! Ta chỉ qua là mới chết không lâu làm cô hồn dã quỷ, đi ngang qua đây thấy gia hỏa này dương khí tiêu tán, nên mới nổi lên tà niệm thôi……”
70
1
3 tuần trước
36 phút trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
