Chương 20
Dương Liễu Y Y
“ hô….mệt chết ta!”Diêm Ninh đã trợ giúp Dương Liễu sửa sang lại quán cho thật tốt chuẩn bị đón khách sáng hôm sau,rồi kiệt sức trở lại phòng nghỉ ngơi.
Trong phòng hắn đơn giản chỉ có cái bàn sách cùng với chiếc giường nhỏ, có điều khăn trải giường tự nhiên lại là màu hồng phấn phía trên còn đặt một chú gấu Teddy làm hắn có chút bất đắc dĩ.
Bên cạnh gấu Teddy có một cái cặp hình Cậu bé Bọt Biển, có lẽ là kiệt tác của Y Y. Diêm Ninh cười khổ một cái đem những đồ vật trong balo cũ mang qua nhét vào Cậu bé Bọt Biển, xong ngã lăn ra giường chuẩn bị đi vào giấc ngủ.
“ Giờ thì không phải lo chỗ ăn ở, nhưng đây cũng chỉ tạm thời không thể ở lâu dài được.” Diêm Ninh nằm trên giường bắt đầu suy nghĩ kế hoạch sau này.
Dừng chân ở quán này, bất quá chỉ là hiện tại, hắn không có khả năng an phận ở một góc, vẫn còn có rất nhiều việc chờ hắn giải quyết.
Ví dụ như tìm được Lý Phỉ Phỉ cùng Đậu béo xem bọn hắn hiện giờ sống như thế nào, còn phải tìm tên phụ tá tiểu nhân kia báo thù việc một năm trước. Còn có nội trong hai năm phải tìm ra Đứt quãng nếu không cái mạng nhỏ hắn khó bảo toàn.
Trên hết Diêm Ninh còn có một việc rất là quan trọng phải hoàn thành là mau chóng cứu được sư phụ mình là Phương Sỹ Thiên từ tay Hắc Vô Thường. Hai ngày trước, Phạm Vô Cứu đột nhiên tìm được chỗ ẩn thân của hai thầy trò hắn. Trong một đêm thôn nhỏ của hắn bị bách quỷ thổi quét qua, hai thầy trò Diêm Ninh hai tay khó địch lại bốn chân, cũng may trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Phương Sỹ Thiên đem hắn dấu trong giếng cạn, lúc này mới tránh được cho Diêm Ninh một kiếp.
Nhưng đáng tiếc chính là Phương Sỹ Thiên bị Phạm Vô Cứu đánh trọng thương, hiện giờ sinh tử không rõ, hơn phân nữa là bị Phạm Vô Cứu bắt đi
Trong vòng một năm, tình cảm giữa Diêm Ninh và Phương Sỹ Thiên càng ngày càng tăng, tục ngữ có câu một ngày là thầy cả đời là cha, Diêm Ninh tuyệt đối sẽ không bỏ mặc Phương Sỹ Thiên.
Đúng lúc này một trận đập cửa đánh gãy suy nghĩ của Diêm Ninh, hắn nghi hoặc rời giường mở cửa phòng, lại thấy Y Y đang mặc một bộ đồ ngủ bằng ren đang ôm gối đứng ngoài cửa.
“ Y Y đã trễ thế này? Ngươi có việc gì sao?”
Diêm Ninh trố mắt nhìn. Y Y tuy ở giai đoạn phát dục dáng người có chút thành thục tuy không thể so sánh với Lý Phỉ Phỉ, nhưng cũng đã có hơi thở của nữ nhân. Cái này làm mặt Diêm Ninh đỏ bừng, không nghĩ tới chính mình còn có ý nghĩ bậy bạ đối với tiểu cô nương, thật là quá tà ác đi.
“ Ta ….Ta sợ gặp ác mộng.” Y Y đem phía trước mình cuộn lại, thấp đầu nhỏ giọng nói.
Diêm Ninh lúc này mới nhớ tới Dương Liễu đã kể cho hắn nghe chuyện mơ thấy cô bé mặc váy đỏ vì thế mới nói: “ Vào đi.”
Y Y có chút do dự, nàng lớn như vậy nhưng chưa bao giờ cùng nam nhân ở chung một phòng, hơn nữa là người mà cô chỉ mới quen biết không đến một ngày.
Diêm Ninh thấy dáng vẻ Y Y, cười nói: “ Ngươi sợ cái gì? Sợ ta ăn thịt hay sao? Nếu không ta trói mình lại là được.”
Y Y bật cười: “ Xạo, làm sao ngươi đem mình trói lại được?”
“ Này đơn giản, trước ta dùng tay trái trói tay phải lại rồi sau đó đem tay phải trói luôn tay trái.” Diêm Ninh huơ huơ đôi tay diễn tả, bộ dáng nhìn rất là buồn cười.
“Ngớ ngẩn” Y Y nhìn chằm chằm Diêm Ninh một lát rồi mới yên tâm ôm gối đi vào phòng ngồi ở mép giường.
“Cho nên đêm nay chuẩn bị đồ qua phòng ta ngủ à?” Diêm Ninh ngồi trên ghế xấu hổ nói.
Y Y lắc đầu: “ Ta không dám ngủ, Diêm Ninh ca ca ngươi cùng ta nói chuyện phiếm đi, chờ cho đến sáng ta lại trở về phòng mình ngủ.”
“Ta không làm được đâu nha, hôm nay ta đã rất mệt rồi.”Diêm Ninh trợn tròn mặt, tuy rằng ngoài miệng nói vậy nhưng vẫn đáp ứng Y Y: “ Rồi tâm sự chuyện hai tỷ muội ngươi đi, ta rất tò mò, vì sao ngươi còn nhỏ như vậy mà lại suốt ngày ở quán, ngươi không cần đi học hay sao?”
Nhắc tới chuyện này, sắc mặt Y Y có chút chua xót: “ Ta cùng Dương Liễu tỷ tỷ đều là cô nhi, từ nhỏ chúng ta cùng nhau lớn lên, Dương Liễu lớn hơn ta bốn tuổi, đã ra ngoài làm công được mấy năm. Vốn dĩ cô nhi viện cũng có một ít trợ cấp quốc gia, lo cho ta đi học nhưng mới đây cô nhi viện có thêm nhiều em nhỏ, kinh phí không đủ, chúng ta đã đến tuổi này cũng chỉ có thể bỏ học.”
“Cũng may Dương Liễu tỷ tỷ trở lại, đón ta đi còn mượn tiền mở quán ăn này. Tỷ Tỷ nói chờ đến sang năm nàng kiếm được tiền dành dụm liền cho ta đến trường tiếp tục học lại.
Diêm Ninh không nghĩ Dương Liễu cùng Y Y đã trải qua những chuyện như vậy, nên có chút đau lòng: “có lẽ do kiếp trước ngươi đã tích rất nhiều phúc đức nên bây giờ ngươi có một người tỷ tỷ như Dương Liễu quan tâm .”
Y Y ngọt ngào cười: “ Dương Liễu tỷ tỷ rất tốt.”
"Ta cũng thấy như vậy."
Diêm Ninh cảm thấy Dương Liễu cùng Y Y tuy rằng không có quan hệ máu mủ nhưng lại còn thân hơn chị em ruột thịt.
“Ta nói Diêm Ninh ca ca nghe rồi, có phải ngươi cũng nên kể cho ta chuyện xưa của ngươi đi chứ” Y Y thay đổi bộ dáng khổ sở lúc nãy thành một khuôn mặt tò mò hỏi.
‘Ta? Ta thật ra cũng không có chuyện gì để kể, ta là một học sinh phổ thông bình thường thôi, thi không đậu đại học nên mới ra ngoài lăn lộn.” Diêm Ninh nhún vai nói.
“ ngươi nói dối.” Y Y chu chu cái miệng nhỏ, “ Tỷ tỷ nói cho ta nghe bản lĩnh của ngươi rồi, Diêm Ninh ca ca ngươi biết bắt quỷ đúng không? Ta thường xuyên mơ thấy quỷ, ngươi có thể đem bắt họ đi được không?”
Nếu Dương Liễu đã nói cho Y Y thì Diêm Ninh cũng không cần thiết phải giấu nữa, hắn tự hào nói: “ ta là đại đệ tử đơn truyền của Mao Sơn Ngô Môn, mấy chuyên bắt quỷ vặt vãnh ta không coi là vấn đề.”
“ Vậy ngươi mau đem nữ quỷ kia bắt đi đi, nàng rất đáng sợ, mỗi ngày đều vào trong mộng của ta hù dọa làm ta sợ.” Y Y đau khổ nói
“ bắt quỷ cũng không phải đơn giản, chúng ta phải bàn bạc thật kĩ, ít nhất ta cũng phải thấy hình dạng của quỷ như thế nào, nếu không ta cũng không thể đem bắt vào tay được.”
“Lạch cạch.....”
Diêm Ninh vừa nói xong, ngoài cửa bỗng nhiên phát ra tiếng động quái dị, Y Y tức khắc bị dọa không nhẹ, hét lên thất thanh.
“im” Diêm Ninh nhanh tay che miệng Y Y lại, “ đừng tự hù mình, có thể Dương Liễu tỷ tỷ đi WC thôi.”
Y Y đẩy tay Diêm Ninh ra, thè lưỡi: “ chúng ta ra ngoài xem xét một chút đi? Ta sợ Dương Liễu tỷ tỷ xảy ra chuyện.”
Diêm Ninh đồng ý nhưng mà hắn cũng không an tâm để Y Y một mình trong phòng, liền đem nàng theo: “ ngươi đi phía sau ta, đừng nói lung tung gì cả biết chưa?”
Y Y gật đầu sợ hãi, bắt lấy góc áo Diêm Ninh, núp phía sau hắn.
Diêm Ninh nhạy bén cảm nhận được hơi thở nguy hiểm, lập tức sờ soạng cặp sách Cậu bé Bọt Biển một phen xong mới đẩy cửa ra ngoài.
Hành lang không một bóng người, Diêm Ninh nhìn về phía Y Y, thấy nàng chỉ chỉ về phía cửa phòng Dương Liễu, Diêm Ninh liền cẩn thận đi tới nhẹ giọng gọi: “ Dương Liễu tỷ tỷ ngươi có sao không?”
Dương Liễu cũng không có trả lời, Diêm Ninh đang do dự không biết có phải Dương Liễu đã ngủ rồi không, thì bên trong đột nhiên vang lên tiếng động mạnh, Y Y gấp đến độ cơ hồ nhảy dựng lên, Diêm Ninh cũng không do dự đạp thẳng cửa mà vào.
Cửa phòng vừa văng ra, đập vào mắt cả hai là một mảnh bừa bộn, trong lòng có chút sợ Dương Liễu xảy ra chuyện, hắn liền nhìn lên cửa sổ thì thấy có một bóng người đang đứng đó.
54
0
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
