Chương 1 - Kết thúc của sai lầm
Một không gian màu trắng huyền ảo, mang lại một cảm giác mông lung, như thể không hề có biên giới. Tôi đi trong vô định để hướng tới mục tiêu của mình, đó là một cánh cửa gỗ lơ lửng giữa tầng không.
" Két" " két" " két"
Nắm chặt lấy nắm cửa, tôi khẽ hít một hơi để cho tâm hồn mình bình tĩnh lại, hơi dùng lực kéo chiếc cửa ra. Một thứ ánh sáng chói loà khiến đôi mắt nheo lại, chưa kịp thích ứng thì một thành âm ma mị của nữ nhân vang lên trong tai:
- Chào mừng khách nhân tới với hậu thế, khách nhân Lâm Tới.
- Ta rất tiếc phải thông báo rằng anh đã trút hơi thở cuối cùng ở tiền thế.
Tôi đưa tay lên dụi mắt để nhìn rõ quang cảnh nơi đây, nhận ra bản thân đang ở trong một căn phòng rộng lớn được hoàng đẹp đẽ, nhưng điều kỳ quái ở đây là nó lại trống trơn, chỉ có một chiếc kim toạ ở trên cao giữa trung tâm, và đó cũng là nơi phát ra thanh âm đang ở trong tai tôi.
Đó là một đại mỹ nữ, đúng chuẩn mỹ nữ thường thấy trên top người đẹp thế giới, mái tóc nàng buông dài với ngũ quan thanh tú, tâm hồn cao đẫy đà chuyển động rung rinh theo từng nhịp thở. Nàng dựa lưng vào ghế, cặp chân thon dài mịn màng vắt chéo lên trong chiếc váy xẻ tà cao, làm xuất hiện một vùng tối hút mắt.
Dường như chẳng chú ý đến ánh mắt dâm tà đang săm soi, nàng hạ chân thành hai hàng dường như còn hơi nới rộng ra, làm xuất hiện màu tím huyền bí phía trong đó.
Không khí trở nên yên lặng đến đáng sợ, tôi phát hiện bàn tay ngọc của nàng hơi nắm chặt và run nhẹ, dường như phản ứng của tôi lộ ra khiến nàng đã để ý, ngước mắt nhìn đôi gò má hơi phớt hồng trên cao. Tôi biết mình phải phá vỡ không khí này, cũng như tôi có nhiều khúc mắc trong lòng cần phải hỏi rõ :
- Cô là ai ?? Đây là đâu ?? Tôi biết mình đã chết vì khi linh hồn rời khỏi cơ thể thì đã nhận ra, nhưng tôi không phải người theo Đạo nên đây không thể nào là thiên đường, hậu thế theo tôi biết thì phải có Diêm Vương và đi qua cầu Nại Hà, canh Mạnh Bà, bánh xe Luân Hồi hay mười tám tầng địa ngục gì đó mới phải ?
Đôi mày cong khẽ nhíu lại, nàng đưa đôi mắt có có nhãn đồng kỳ dị như thể xoay chuyển nhìn tôi, một hồi rồi nàng mới cất lời:
- Ta là Bắc Đẩu Tính Quân, còn đây chính là nơi làm việc của ta. Những điều ngươi nói về hậu thế cơ bản là chính xác, đó là những điều chúng ta tiết lộ cho phàm nhân, chỉ khác dù là theo đạo hay không thì ngươi vẫn phải trải qua xét xử, trước khi được chuyển giao cho zesu bởi đơn giản chỉ cần ngươi là người Việt.
- Bắc Đẩu Tính Quân ? Người chưởng quản sổ sách sinh tử sao ??
Bắc Đẩu vốn là danh tự không hề xa lạ nhưng hình dáng này khác hoàn toàn so với tưởng tượng trước kia, hình ảnh vốn lưu truyền trên show truyền hình tết nguyên đán.
- Đích thị chính là bản quân, nhưng đừng gán ghép ta với hình tượng của diễn viên hài Công Lý. Ta là bản thẩn không phải hàng face.
Một vị thần tối thượng khiến lòng tôi không khỏi xuất hiện áp lực vô hình, nhưng điều này nói lên sự có mặt của tôi ở đây càng trở nên không hợp lý. Người chưởng quản khác với người tiếp dẫn và xét xử linh hồn, linh hồn không thể nào có mặt tại Thiên Đình như vậy ??
- Tại sao tôi ở đây ?? Thiết nghĩ tôi còn trẻ, mới chỉ 17 tuổi vẫn còn vị thành niên, tuy thích chơi game và cưỡi nữ nhân, nhưng biết ăn uống điều độ và nghỉ ngơi hợp lý nên sức khoẻ dồi dào, cũng chẳng mắc bệnh hạn gì hay cúm corona ??
Bắc Đẩu nghệ vậy khẽ thở dài:
- Thực ra việc này là lỗi của ta, ngươi vẫn chưa tới hạn sớm như vậy, theo như ghi chép từ trước kia, ngươi sẽ hưởng thọ 69 tuổi.
- Vậy thì tại sao chứ ?? Tôi còn đang đánh dở trận rank nào có thời gian ở đây nói chuyện phiếm ?? Ngài nên cho tôi trở về ah.
Khẽ thở phào trong lòng và ôm hy vọng trở lại nhân gian, tôi nhìn vị thần xinh đẹp với ánh mắt đầy cầu khẩn, tôi còn yêu cuộc sống này lắm, mặc dù ở đó có nhiều điều phi lí và bất công.
- Rất tiếc tuy ta chưởng quản sinh tử nhưng không thể làm được điều ngươi muốn, bởi giấy sinh tử của Lâm Tới ngươi đã bị ly trà sữa của ta làm đổ lên, nó đã nhoè hết mực. Nói cách khác hiện tại, ngươi đã không còn tồn tại nơi nhân thế, muốn trở lại đó ngươi chỉ còn cách quá bánh xe luân hồi, 17 năm sau ngươi sẽ trở lại thành một trang nam tử hoặc một thứ gì khác.
- Ngài, ngài...không thể nào... Không thể nào như vậy được..tại sao chứ ? ta nào có tội tình gì ??
Đôi chân trở nên bủn rủn vì tâm trí từ hy vọng rơi xuống vực thẳm, tôi không thể quay lại nhân thế nữa, như vậy sẽ mất đi 52 năm quất ngựa truy phong ? Qua bánh xe luân hồi thì chưa biết sẽ là người hay là thú vật.
- Ta sẽ kiện ngươi lên Ngọc Hoàng đại đế... Ta không phục...Ta muốn đè ngươi xuống.
Sự giận dữ bùng phát trong lồng ngực, tôi chẳng thể kiểm soát được mình nữa, ngay lúc này tâm niệm chỉ muốn đè thân hình tuyệt mỹ đó xuống cho hả giận.
- Haizz... Bro là ta có lỗi, nhưng xin bro hãy bình tĩnh nghe ta nói.
Bắc Đẩu gò má chợt đỏ ửng, thân thể nàng ta khẽ run nhẹ, ánh mắt trở nên long lanh và nhịp thở trở nên nhanh hơn khiến lớp y phục trước ngực chuyển động, nàng rất nhanh lấy lại bình tĩnh nhẹ giọng khuyên nhủ.
Thấy tôi im lặng không nói nhưng nét mặt đã dịu đi, nàng mới tiếp lời:
- Tiểu ca dù cho huynh có kiện ta với Ngọc Hoàng đi chăng nữa thì ta cũng chỉ bị khiển trách nhỏ nhỏ, dù tiểu ca có ý định làm điều huynh nói ... thì sau đó huynh vẫn phải đạp nhập luân hồi, nhưng ta có một nơi rất hay dành cho tiểu ca.
- Hử ?? Đó là nơi nào ??
Sự tò mò của tôi được thức tỉnh bởi câu nói của nàng, nhưng nơi rất hay theo ý nàng là nơi nào ?? Mà không phải qua luân hồi ??
- Nó không phải kiếp sau phía bên kia luân hồi, ở nơi đó tiểu ca vẫn là Lâm Tới, vẫn 17 xuân xanh vẫn là nam tử với cây nhục côn 21cm, tiểu ca có đồng ý với phương án này không ??
Bắc Đẩu nhìn tôi một lượt rồi truy cầu ý kiến, không biết cố ý hay vô tình, nàng lướt ánh xuống đũng quần jean lúc này hơi trỗi dậy của tôi.
- Được, chỉ cần đó không phải là địa ngục, chỉ cần ta vẫn là ta thì ta đồng ý.
- Tốt, vậy chúc tiểu ca may mắn rồi !
Bắc Đẩu cười nhẹ, những ngón tay cử động trên không trung một chút liền có một cuốn sổ dày xuất hiện. Từng trang giấy ngả màu ố vàng lật mở, nàng chọn một trang rồi hơi ngước nhìn tôi chấp bút.
Theo đường bút của nàng ta, thân thể tôi dần trở nên mờ ảo, trước khi hoàn toàn biến mất trước căn phòng, tôi chỉ kịp chỉ tay về phía nàng nói lớn:
- Nếu mọi thứ không như nàng nói, thì lần sau gặp lại ta nhất định đè nàng xuống. Ta hứa, ta thề, ta bảo đảm.
- Tiểu ca, ta cũng rất mong chờ điều đó ah.
Thanh âm ma mị đó là điều cuối cùng tôi nghe thấy khi tan vào hư vô, nàng nở nụ cười nhẹ nhàng và bàn tay dường như luồn vào trong mép áo phập phồng, nhưng còn một thứ khác nữa cũng biến mất cùng tôi.
33
2
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
