ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 7 - Khuyển Sủng

Đợi lâu mà không thấy Hệ Thống trả lời, cứ như thể nó chưa từng tồn tại trong đầu mình, Chu Tiểu Dịch tắm rửa qua một lượt rồi đi về phòng.

Hiện tại hắn bị cuốn vào một trò chơi 18+, mặc dù phải tận 100 năm mới hết  thời hạn nhưng Chu Tiểu Dịch cảm thấy vô cùng bức bách, đây chính là một cái gông đeo lên trên cổ hắn.

100 năm với một người phàm là quá nhiều, đối với tu sĩ lại khác, đơn giản trôi qua trong nháy mắt hoặc dài hơn là một giấc ngủ trưa, một lần bế quan.

Chu Tiểu Dịch vừa đi vừa suy nghĩ, làm thế nào để thoát khỏi trò chơi này, hắn không muốn chết cũng không muốn trở thành thú vui tiêu khiển cho kẻ khác.

Vị tiền bối kia đang chơi Giải Cứu Công Chúa tu vi chắc chắn thuộc một tầng thứ mà Chu Tiểu Dịch không thể tưởng tượng, hắn trong mắt người ta chỉ là cá nằm trên thớt, mặc người xử lý.

Chu Tiểu Dịch ngay từ nhỏ đã là kẻ ngông cuồng luôn thích đi cửa trên làm sao có thể cam chịu trở thành con khỉ diễn trò mua vui cho kẻ khác, nếu bắt buộc trở thành con khỉ vậy thì dứt khoát cắn luôn người xem, tìm đường về rừng.

Một đêm nhanh chóng trôi qua, sáng hôm qua Chu Tiểu Dịch dậy từ lúc 5 giờ, một mình giữa sân làm vài đường quyền.

Lát sau, cả Hạ Tiểu Linh và Hạ Quân Uyển thức dậy, Hạ Quân Uyển thì chui xuống bếp làm đồ ăn sáng, khi bê đồ ăn lên đi ngang qua Chu Tiểu Dịch, cô nàng xuýt té ngã, thằng này hôm nay cắn nhầm phải thuốc gì mà dậy sớm dữ vậy?

Chu Tiểu Dịch khẽ lau mồ hôi, khẽ nở một nụ cười chào Hạ Quân Uyển, cô vợ xinh đẹp ghét hắn như hủi nhưng không có nghĩa hắn làm mặt lạnh, mỹ nữ mà ai mà chẳng thích. Bất quá, nụ cười của hắn rơi vào mắt Hạ Quân Uyển làm nàng không khỏi ớn lạnh, cái điệu cười này y hệt mấy gã sở khanh nơi công sở vẫn nhìn nàng, thật ghê tởm a.

- Anh rể vào dùng bữa sáng.

Thanh âm Hạ Tiểu Linh, cô nhóc 17 tuổi tựa như tiếng hót vàng oanh trong nắng sớm.

- Đợi anh xíu, anh vào ngay.

Chu Tiểu Dịch đáp, sau đó hắn vạch quần  kéo khóa, hai chân dạng trước bãi cỏ.

- Ấy, nhà vệ sinh ở bên này.

Hạ Tiểu Linh không khỏi đỏ mặt quay đi.

Chu Tiểu Dịch nghe vậy, mặt nặn ra vẻ mắc cỡ, quên mất đây không phải Hợp Hoan Tông nơi mà hắn tùy tiện vạch quần đái bậy.

3 phút sau, Chu Tiểu Dịch ngồi vào bàn, trên bàn đã đặt sẵn tô thịt lợn cùng thịt cá, rau quả tráng miệng có đủ. Hạ Quân Uyển dường như không để ý hắn ngồi vào bàn, nàng đã ăn từ khi nào, có vẻ như nàng không muốn ngồi lâu giáp mặt Chu Tiểu Dịch.

- Thê tử, nàng ăn từ từ thôi không nghẹn.

Chu Tiểu Dịch quan tâm nói, xưa nay phụ nữ càng lạnh lùng càng kích thích đối với hắn.

Hạ Quân Uyển nghe vậy, bụng dâng lên sự chán ghét, tên này ngày hôm nay thật nhiều lời ha, muốn ăn đập hả? Nàng đẩy ghế ngồi lệch sang phía Hạ Tiểu Linh. Chu Tiểu Dịch bật cười, nàng muốn chơi hắn sẽ chơi tới cùng, Chu Tiểu Dịch đá chiếc ghế sang ngồi ngay bên cạnh, hắn hành động như tình cờ, không hiểu ý tứ.

Hạ Quân Uyển hừ lạnh, nàng đẩy ghế ra xa, Chu Tiểu Dịch lại nhích lại gần.

- Chu Tiểu Dịch?

Hạ Quân Uyển mắng.

- Sao vậy? Ta còn không có điếc.

Chu Tiểu Dịch gãi đầu gãi tai.

- Anh rể?

Hạ Tiểu Linh khẽ mắng, nàng đành phải ngồi ở giữa ngăn cách hai bên.

Dùng bữa song, Hạ Quân Uyển cắp cặp đi làm, Hạ Tiểu Linh còn đang là học sinh trung học nên phải đến lớp, ở nhà chỉ còn lại một mình Chu Tiểu Dịch.

Trước khi đi, Hạ Tiểu Linh nán lại đôi chút dặn dò anh rể, dường như chuyện hôm qua chưa từng xảy ra, Chu Tiểu Dịch suy nghĩ nàng còn là trẻ con vô tim vô phổi nên không để bụng. Thế nhưng đây chỉ là suy nghĩ của riêng Chu Tiểu Dịch mà thôi, thực tế trong suy nghĩ của Hạ Tiểu Linh, người anh rể này vừa hâm vừa dở, hành động không giống người bình thường, nàng chấp nhặt hắn, khác gì cũng điên như hắn.

Chu Tiểu Dịch nằm dài suy ngẫm, phải làm sao để tu vi khôi phục lại, hắn đường đường là tông chủ lại rơi vào hoàn cảnh ăn nhờ ở đậu nhà người khác, thậm chí còn đánh không lại một nữ tử. Hắn thử liên lạc với tàn hồn thế nhưng đê tiện tàn hồn cứ như bốc hơi gọi mãi không thấy bó trả lời như thể nó chưa từng tồn tại.

Nằm dài hồi lâu, Chu Tiểu Dịch ngồi dậy vận nội công thi triển một vài chiêu thức, lần lượt sử dụng võ học của cả đời mình hy vọng có thể thức tỉnh cỗ thân thể yếu ớt này, biết đâu có thể cải tạo nó cho tu luyện thì sao.

- Bá Hổ Quyền.

- Dưỡng tâm quyền.

- Mãnh hổ quyền.

- Hợp Hoan Pháp.

-...

Múa may quay cuồng như thằng điên, lúc thì chỉ lên trần nhà, sau đó cởi quần chạy vòng vòng xung quanh, đôi lúc phao câu mở rộng, chân giữa chỉ thiên... Bất quá tất cả như muối bỏ biển.

Nằm trên giường thở dốc, Chu Tiểu Dịch bắt đầu thấy nản rồi, đây đâu phải tuyệt thế võ học cả đời của hắn, rõ ràng là thằng điên đánh bậy. Linh khí của tinh cầu này vô cùng mỏng manh, không phù hợp cho tu luyện, chỉ có điều tuyệt thế võ học của hắn xuyên việt đến đây không ngờ vẫn còn chút linh nghiệm đó là thi triển ra nó cần tinh lực rất lớn, thấy rồi đấy, Chu Tiểu Dịch mệt đến không dậy nổi.

Và thế là Chu Tiểu Dịch làm một giấc đến tận chiều.

Gần 4 giờ chiều, Chu Tiểu Dịch không chịu nổi đi ra ngoài chơi.

Ngoằng, Ngoằng...

Vừa bước khỏi cổng, bỗng một con chó đen lao tới.

- Oái!

Chu Tiểu Dịch thốt lên, hắn vội né tránh.

Con chó đen không vì Chu Tiểu Dịch lùi bước mà bỏ qua xông tới cắn cắn, rất may là nó bị xích, chỉ lao được một đoạn rồi thôi.

- A, Tiểu Hắc, sao mày cũng tới đây?

Chu Tiểu Dịch đứng dậy phủi bụi, nhìn con chó đen không khỏi mừng rỡ, con chó này y hệt con chó hắn nuôi ở trong tông, nhất là cái tai to bè chụp xuống tận miệng thì không thể lẫn đâu được, ánh mắt, vị trí đốm lưỡi trong miệng nó cũng y hệt.

- Gâu...Gâu...

Con chó thấy Chu Tiểu Dịch đến gần tưởng khiêu khích nó, nó lồng lên miệng há răng nanh muốn đớp cái kẻ đáng ghét này.

- Thôi mà, mày quên tao rồi sao, không nhớ khi xưa mày xuýt bị người ta đạp chết vì ăn trộm thịt là tao đã cứu mày...

Chu Tiểu Dịch ngồi xuống kể lể chuyện xưa hòng lay động con chó, bất quá càng nói nó càng sủa mạnh hơn, như thể nó đang bị Chu Tiểu Dịch xỉ nhục.

- Điếc tai quá, tao biết mày muốn ăn cứt, đợi tí lát nữa tao đi kiếm cho.

Chu Tiểu Dịch có chút đau đầu, con chó đen này với Tiểu Hắc giống nhau y hệt không lẽ Tiểu Hắc vì cứu mình cũng bị Hàn Phong đánh chết tươi?

Bỗng con chó ngừng sủa.

- Này, đừng nói với tao, mày muốn ăn c*t đấy nhé?

Chu Tiểu Dịch dở khóc dở cười, đúng là Tiểu Hắc rồi.

Con chó đen nghe vậy dường như nó hiểu tiếng người, khẽ vẫy đuôi làm bộ thân thiện.

- Mày đợi tao một xíu.

Chu Tiểu Dịch chỉ tay cho nó đứng yên, hắn chạy về nhà, một lát sau mang ra một tô, dĩ nhiên hắn còn không điên đến nỗi cho Tiểu Hắc ăn c*t thật, từ khi nhận nuôi Tiểu Hắc, Chu Tiểu Dịch đã cấm triệt để nó ăn thứ này.

Ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức, con chó đen vội lao tới, ăn ngấu nghiến thoáng chốc nó đã chén sạch nửa con gà.

216

4

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.