ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 9 - Bá Chủ Phong Lưu Vạn Giới

Chương 9. Cùng nàng cửu tử nhất sinh

Bước ra khỏi Kim Tài Các, Thừa Dục liền đi một mạch ra cổng thành. Hắn biết nơi Bạch Dạ Xoa thường đến mỗi khi có tâm sự hay chuyện gì đó.

Đây cũng không phải nơi bí mật gì, nhưng nơi này lại hoang vắng không một ai xuất hiện. Đơn giản bọn họ thường không có thời gian để chú ý cảnh đẹp quanh mình, bước vào Sơn Tây Thành, lượng linh khí đã nhiều gấp đôi bên ngoài thì ai muốn ra khỏi thành nữa. Họ sẽ cúi đầu trong thành mà tu luyện nếu không có việc làm.

Đi chừng nữa canh giờ, trước mặt hắn là một quả đồi trọc xanh mơn mởn Lục Bích Thảo, loại cỏ thường thấy mọc ở khắp nơi Nam Việt Tinh này. Nó không có tác dụng gì nhiều, chỉ có thể làm đẹp mà thôi.

Hướng ánh mắt nhìn lên trên ngọn đồi, một nữ tử thần trùm hắc y rộng thùng thình ngồi trên đó mà nhìn về hướng xa xăm. Đấy không phải ai khác, nàng là Bạch Dạ Xoa.

Thừa Dục chầm chậm khẽ bước tiến lại bên nàng, hắn từ sau dang rộng vòng tay ấm áp lớn lao của mình ôm lấy nàng vào lòng.

Bị ôm như vậy, Bạch Dạ Xoa lập tức phản ứng lại. Nàng nhanh chóng dãy dụa ra khỏi vòng tay của Thừa Dục, dùng ánh mắt sắc lẹm nhìn vào hắn.

"Ngươi, lưu manh. Ngươi ôm ta làm gì".

"Nàng không thích sao".

Thừa Dục lập tức trở dọng trêu trọc nàng, sau đó bàn tay lại dang rộng tính ôm nàng thêm lần nữa. Lần này hắn trực tiếp ôm trực diện mà không phải từ phía sau.

Nhìn thấy biểu hiện của Thừa Dục như vậy, đôi chân thon dài của nàng bỗng đạp mạnh vào người Thừa Dục.

Thừa Dục không ngờ cô nàng này lại tập kích bất ngờ như vậy, chỉ thấy thân thể của mình bị lùi lại vài mét nhưng phía sau hắn là dốc, Thừa Dục ngã năn xuống như cái bánh xe, mãi đến đoạn trũng thì thân thể hắn mới dừng lại.

Thừa Dục thật không ngờ, cô nàng này lại bạo lực như vậy. Kiếp trước nàng đâu có thế đâu.

Thừa Dục lúc này đã bị tình yêu làm cho lu mờ lý chí, hắn lúc này làm sao có thể nghĩ đến kiếp trước hắn và nàng là đồng đội, chiến hữu. Lúc đó chẳng qua hắn chỉ yêu đơn phương nàng mà thôi, còn Bạch Dạ Xoa thì vẫn trốn trong vỏ bọc xấu xí của mình, không dám mở rộng trái tim mình ra cho bất cứ ai. Bởi vì lúc đó, trước khi nàng gặp Thừa Dục cũng đã có một kẻ tán tỉnh nàng gây ra một tổn thương sâu sắc trong lòng của nàng rồi.

Còn kiếp này, nàng đã gặp được Thừa Dục trước tên đó, nên trái tim thiếu nữ của nàng vẫn còn lành lặn không hề chịu tổn thương. Nàng sẵn sàng chấp nhận bất kỳ một ai có thể mang đến tình yêu thương dù họ có thể nào. Xong mọi thứ vẫn diễn ra, nàng vẫn chưa tìm được cho đến khi nàng gặp được Thừa Dục.

Nhìn Thừa Dục bị lăn xuống dốc như vậy, trái tim thiếu nữ của Bạch Dạ Xoa không khỏi nhảy rộp lên, nàng nhanh chóng phi thân xuống đỡ lấy Thừa Dục.

"Ngươi có làm sao không? Có bị thương chỗ nào không?"

Thừa Dục nghe thấy lời nói trong miệng nàng toàn từ ngữ quan tâm đến mình, đôi môi mỏng đỏ rực của hắn khẽ hở nụ cười. Nụ cười ấm áp lại đẹp như nắng ấm mùa xuân lập tức làm con tin thiếu nữ của Bạch Dạ Xoa loạn nhịp liên hồi.

Nhìn thấy Thừa Dục dù ngã lăn xuống cũng nở nụ cười được, Dạ Xoa lúc này mới biết hắn không bị làm sao. Trọng giọng ai oán khẽ nói một câu.

"Đáng ghét".

Nói rồi nàng bước về phía trên đỉnh đồi, tiếp tục ngắm phong cảnh tươi đẹp trước mặt. Thừa Dục cũng đứng dạy mà đi theo sau lưng nàng, trước mặt hắn đã xuất hiện một thảo nguyên hoa đủ mọi loại màu sắc rực rỡ vô cùng.

Thừa Dục không có hành động như lúc trước mà lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn ngắm phong cảnh cùng nàng thỉnh thoáng lại liếc mắt sang phía Dạ Xoa, nhìn ngắm dáng vẻ của nàng.

Nhìn tình thấy Thừa Dục yên lặng cùng mình ngắm cảnh, Bạch Dạ Xoa không khỏi có chút vui vẻ xong lại có cút chút mất mát mà nàng không hiểu.

Hai ngươi yên nặng không nói gì, mãi cho đến khi Bạch Dạ Xoa không chịu nổi không gian yên tĩnh này nữa mới quay sang bắt chuyện với Thừa Dục. Khi quay sang, nàng lại bắt được ngay cái ánh mắt đang liếc nhìn trộm mình của Thừa Dục.

Trong lòng nàng không khỏi vui vẻ vài phần. Tên nam nhân này thật tà dị, đi trong thành, trước toàn thể thiên hạ hắn nhìn nàng không rời một giây, lại còn hôn nàng nữa chứ. Thế mà hiện tại ở không gian chỉ có hai người hắn cũng chỉ dám liếc nhìn nàng mà thôi.

"Thừa Dục, ngươi vì sao biết ta ở nơi này."

Thừa Dục bị nàng phát hiện mìn nhìn trôm nàng, mặt cũng nổi lên chút ửng hồng xong hắn vẫn không nhanh không chậm mà trả lời câu hỏi của nàng.

"Không phải ta đã nói rồi sao, kiếp trước nàng nợ ta một kiếp tình, kiếp này ta bắt nàng bù lại."

Bạch Dạ Xoa nghe câu trả lời của hắn mặt lại không khỏi đỏ lên vài phần.

'Hắn cứ luôn miệng nói ta là người tình kiếp trước của hắn, chả nhẽ thật sao.'

Bạch Dạ Xoa bắt đầu nghi ngờ về lời nói của Thừa Dục là sự thật. Nói như thế nào thì nàng cũng không tin tưởng một người tuấn mỹ như vậy sẽ để ý một ngươi xấu xí như nàng, cũng chỉ còn cái lý do mà Thừa Dục đưa ra mà thôi vì đơn giản nàng cũng không có tài cán gì để hắn lợi dụng nàng.

Bất quá lúc này nàng vẫn hỏi.

"Vậy kiếp trước ta và ngươi yêu nhau như thế nào?"

"Nàng muốn nghe". Thừa Dục hỏi một câu ngược lại.

Bạch Dạ Xoa không trả lời mà chỉ khẽ gật đầu. Nàng thật sự muốn biết xem kiếp trước mình đã làm gì để cho một con người tuấn mỹ như vậy yêu nàng đến tận kiếp sau.

Thừa Dục thấy nàng gật đầu cũng bắt đầu kể, hắn kẻ từ lúc đầu hắn gặp nàng cùng nàng kè vai chiến đấu vào sinh ra tử, cùng nàng có nhưng phút giây trêu đùa ngọt ngào. Sau đó nàng bỏ mặc hắn mà đi để hắn đi tìm nàng suốt 100 năm.

Một trăm năm này đi tìm nàng, không phải hắn không muốn tìm tiếp mà là gặp phải tai ương dẫn đến không có thời gian để tiếp tục đi tìm nàng. Sau đó nghe tin nàng đã thiệt mạng trong gia tộc thì Thừa Dục mới dùng lại tìm kiếm, rồi thủ hộ ở trước ngôi mộ của nàng ba năm.

Bạch Dạ Xoa nghe vậy dù không biết có phải thật hay không nhưng trong lòng nàng đã nở hoa như thảo nguyên hoa trước mặt.

Nàng nghe từng cuộc chiến đấu vào sinh ra tử, rồi lại nghe đến dung mạo bị Thừa Dục nhìn thấy mà hắn không hề ghét bỏ nàng vẫn đồng hành cùng nàng đủ thấy hắn là con người trượng nghĩa. Chưa kể đến khi nàng mất tích hắn hắn cũng sẽ đi tìm nàng, tìm đến tận khi biết nàng đã gặp tin dữ mới dừng lại.

"Vậy tiếp theo ngươi sống thế nào". Bạch Dạ Xoa không tự chủ được mà hỏi câu đó với Thừa Dục, nàng cảm thấy tò mò về cuộc sống sau khi nàng biến mất.

Thừa Dục lúc này hơi gãi đầu ái ngại. Cuộc sống sau khi nàng mất chính là sự nhục nhã lớn nhất của hắn trong đời. Nhưng cũng vì cái này mà nó đã giúp hắn quên đi đau buồn vì nàng mà tiếp tục sống tiếp.

"Ta có thể không nói không".

"Ngươi nói xem". Bạch Dạ Xoa bỗng cười hì hì, nhưng trong nụ cười đó là ẩn chứa vô vàn uy hiếp.

Thừa Dục nhìn thấy nụ cười đó của nàng, trong lòng không khỏi run sợ. Thiên Đạo, ngươi có thể trả lại cho ta một Bạch Dạ Xoa của kiếp trước không. Nhưng tất cả đã không thể thay đổi, hắn chỉ có thể đành ngoan ngoãn trả lời câu hỏi của nàng.

"Ta sau khi thủ hộ ba năm cho nàng xong thì bị bắt về làm áp trại phu quân."

Nói tới đây, mặt Thừa Dục đã đỏ như quả cà chua. Bị bắt làm áp trại phu quân nào tưởng chỉ ở trên giường chờ được sủng ái. Còn phải bưng bê cơm nước, tối đến rửa chân... Làm đủ mọi loại việc mà nha hoàn phải làm, lại còn bị bắt mặc đồ nữ rồi đi ra ngoài nữa chứ, nhục nhã vô cùng. Hắn còn nhớ lúc đó hắn là một Địa Tiên cảnh cường giả đấy, bất quá cái này Thừa Dục dù có đánh chết cũng dữ kín nhưng bưng trong lòng.

Bạch Dạ Xoa nghe Thừa Dục nói vậy, nàng lập tức lăn ra mà cười. Đúng là họa quốc ương dân mà, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này của hắn nàng thật sự tin tưởng hắn bị bắt về làm áp trại phu quân, chỉ là không biết tôn phật gia nào chọn trúng hắn mà thôi.

Bỗng lúc này, hàng loạt tiếng bước chân từ dưới đồi chuyền lên. Thừa Dục và Bạch Dạ Xoa quay lại cùng một lúc mà nhìn về người đang tiến đến.

Thừa Dục nhìn cái nhận ra ngay, là nhóm người Đại Hùng sáng nay cướp bàn ăn của hắn, cũng là kẻ thù phiền phức nhất của hắn ở những thời kỳ đầu khi bắt đầu tu luyện.

Chỉ thấy lúc này, đám người Địa Hùng đang đi về hướng Thừa Dục, mồm miệng không biết nói cái gì.

"Mẹ nó, sáng mới cướp được bàn ăn của ả đàn bà xấu xí, còn chưa ngồi được nóng đít đã bị một đám phú nhị đại đuổi ra rồi."

Đại Hùng liên miệng chửi lớn, hắn hôm nay cảm thấy vô cùng bực bội lên dẫn đoàn người ra ngoài tiêu khiển. Hằng ngày hắn đi theo Chiến Thụ đều phải cung cung kính kính gọi dạ bảo vâng. Mấy tháng nay Chiến Thụ bế quan tu luyện nên Đại Hùng mới mượn cơ hội này liên tục ra oai.

Chỉ là lúc này, hắn nhìn thấy phía trên đồi có hai bóng người. Lập tức một tên đi theo nảy ra ý tưởng tàn bạo, hắn hướng chỉ tay về phía hai bóng người trên ngọn đồi mà nói.

"Hay là chúng ta hành hạ hai người kia thế nào, ta cảm nhận được một tên Nhân Cảnh Ngũ Tinh, còn người con gái bên cạnh chỉ có Siêu Nhân Nhất Tinh cảnh mà thôi. Đủ để cho chúng ta tiêu khiển."

Người nói là Hầu Chấn Hàm, tên này cũng là một trong những cánh tay đắc lực nhất của Chiến Thụ. Luôn nảy ra ý tưởng tàn bạo điên cuồng, cũng vì hắn mà Chiến gia kiếp trước bị diệt tộc dẫn đến vạn kiếp bất phục.

"Hà hà, nếu nữ nhân kia có chút nhan sắc, không bằng ta hành hạ nàng, thế nào?"

Lời nói của một trên nam tử gày trơ xương, sắc mặt trắng bệch chứng tỏ dục túng quá độ tên này là Tiểu Bách, một kẻ trong đầu chỉ có chơi gái. Hắn dựa hơi của Chiến Thụ mà hại không biết bao nhiêu đời con gái trong Sơn Tây Thành này.

Cả đám Đại Hùng nghe thấy Tiểu Bách nói vậy, đều đồng thanh một tiếng.

"Được".

Thừa Dục dù không biết bọn chúng nói gì với nhau, nhưng hắn cũng đoán được họ không có ý tốt lành gì. Hắn quay qua nhìn Dạ Xoa, sắc mặt nàng tối sầm lại chứng tỏ nàng cũng đã đoán được một hai.

"Có muốn chứng kiến cảnh tượng ta cùng nàng vào sinh ra tử không?"

Bạch Dạ Xoa ngơ ngác một lúc sau đó mới nghĩ ra cái gì, chẳng phải hắn bảo hắn từng cùng nàng vào sinh ra tử giết chết hơn mười người vượt cảnh giới sao. Bây giờ nhóm người Đại Hùng ai nấy đều cao hơn nàng hai đến ba cảnh giới, có người còn lên đến tận bốn cảnh giới.

Đây không phải là công cụ để chứng minh lời nói của Thừa Dục không phải sai sao.

"Được, đồng sinh cộng tử."

Thừa Dục thấy nàng sảng khoái như vậy, đôi môi hắn khẽ mỉm cười, Dạ Xoa ngày xưa của hắn đã trở lại. Bàn tay hắn đưa cho nàng hai bình đan dược, một bình là Tinh Huyết Đan, một bình là Phục Thương Đan, đều là đan dược hoàn mỹ nhất.

"Ta mong nàng không phải phục dụng bất kỳ viên nào trong chúng nó."

Nói rồi, Viêm Diễm vàng rực bao phủ cơ thể của Thừa Dục, chiến ý vụt tăng nhưng trong ánh mắt của hắn lại lạnh lẽo vô cảm xem cái chết và sự sống đều như hư vô không gì đáng quý.

Bạch Dạ Xoa bên này cũng không yếu thế, Hỏa Linh Lực cùng Phong Linh Lực bao phủ hai bàn tay, chúng lập tức ong ong cộng hưởng lại với nhau như anh em ruột thịt tạo ra một linh lực vô cùng khủng bố. Đôi mắt nhanh chóng phủ lấy một tầng sát ý kinh thiên.

Hai người không họp đều cùng nhau hô lên một tiếng.

"GIẾT".

Đám người Đại Hùng nhìn thấy hai người kia không nói năng câu gì mà lao về phía hắn, một người sát ý kinh thiên, một người lại lạnh lẽo vô cảm không một chút gợn sóng khi ra tay giết người lại làm cho đám người Đại Hùng không kìm chế được lùi lại một bước.

Xong nghĩ đến mình quân số đông lại tu vi cao hơn, đám người nay lập tức lấy lại bình tĩnh. Sau đó cũng ngay lập tức lao về phía Thừa Dục và Bạch Dạ Xoa.

Nắm Viêm Diễm trong tay, Thừa Dục không ngần ngại đấm thắng một quyền về tên gần nhất.

"Địa Chấn"

Tên kia thấy Thừa Dục đấm một quyền về phía mình hắn cũng không yếu thế mà lập tức hét lớn.

"Nhân Cấp Trung Phẩm vũ kỹ Trấn Sơn Thiết Quyền"

Thổ linh lực cuồn cuộn trong tay, nắm đấm của tên này lập tức đấm thẳng về quyền pháp mà Thừa Dục vừa tung ra.

Quyền pháp giao nhau, kình khí bắn tung tóe tứ phía. Mấy người kia cũng không yếu thế, họ nhanh chóng vận chuyển linh lực bắt đầu đánh về phía Thừa Dục.

"Nhân Cấp Trung Phẩm vũ kỹ, Mộc Đằng Trói Buộc."

"Nhân Cấp Trung Phẩm vũ kỹ Thập Tam Hồng Thủy Cước".

Nhóm người này chiến đấu rất thành thục, không cần hội ý cũng có thể nắm giữ nhịp điệu hợp tác với nhau lại phân chia rất hợp lý. Thừa Dục ba người, Bạch Dạ Xoa bảy người chứng tỏ đã từng luyện tập nhiều lại khi dễ rất nhiều người nữa.

Xong bất quá bọn chúng lần này đã chọn nhầm đối thủ. Chỉ thấy hai quyền vừa va nhau, Trấn Sơn Thiết Quyền lập tức biến thành bùn nhão trước Địa Trấn nóng lực của Thừa Dục.

Đứng trước Viêm Diễm mạnh mẽ, vũ kỹ cao hơn hai đại đẳng cấp và một thể tu, nam tư đấm ra Trấn Sơn Thiết Quyền lập tức lộ ra sự yếu thế của mình. Xương cốt từ cánh tay tung ra Trấn Sơn Thiết Quyền lập tức vỡ vụn, da thịt bị Viêm Diễm đốt cháy xem lộ cả xương trắng bên trong.

"AAAAA"

Một tiếng kêu gào thảm khốc vâng lên, tê tấm phế liệt làm rợn lòng người.

Mộc Đằng Trói Buộc nhân lúc Thừa Dục không chú ý đến đã quấn quanh cơ thể của Thừa Dục. Thập Tam Hồng Thủy Cước nhanh chóng đã vọt đến đầu của Thừa Dục chuẩn bị nện xuống.

Hai ngươi kia cảm nhận, Thừa Dục dính phải đòn này nặng thì đầu lâu bạo tạc, nhẹ thì mất đi sức lực phản kháng.

Bất quá không như mong đợi của bọn chúng, Viêm Diễm từ màu vàng óng dần pha lẫn màu bạc, bá đạo vô song. Bá Viêm Lực bao phủ toàn bộ thân thể Thừa Dục, nó lập tức đốt cháy hết thảy các dây trói xung quanh người hắn, nắm tay Thừa Dục lại cuồn cuộn Bá Viêm Lực như núi lửa phun trào.

"Dục Thanh Thần Quyền đệ nhị thức Động Thiên".

Quyền pháp đấm ra, không gian rung động kịch liệt, Thập Tâm Hồng Thủy Cước lập tức bị nó ngắt quãng, chưa dừng lại ở đó không gian xung quanh liên tục rung động như có hàng vạn đấm đấm về hướng tên nam nhân đang bay đến đá Thừa Dục.

Cơ thể hắn bị không gian chấn đến thịt nát sương tan, như diều đứt dây mà ngã xuông mặt đật, không rõ sống chết.

Bá Lực chính thức chứng tỏ sự khủng bố của nó khi có linh căn.

218

8

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.