Chương 24 - Trả nợ
Khung cảnh căng thẳng được đẩy lên một tầm cao mới khi giọng nói lạnh lùng của nam nhân vang lên, phá tan ảo tưởng ngọt ngào của Khổng Thiên Linh: “Cửa phòng ăn làm bằng gỗ Hắc Tiêu ngàn năm, bát đũa cao cấp từ Bách Niên tiệm bị vỡ 15 cái, gạch sàn Hắc Diện Thạch vỡ nát tổng 20 cái, cộng thêm phí nhân công và sửa chữa. Tổng cộng là hai trăm vạn linh nguyên. Ba vị muốn trả ngay hay ghi nợ?”
Người lên tiếng là Lương Bá Ngọc, tổng quản quản lý các cửa tiệm dưới danh nghĩa của Vạn Dặm Lâu tại Lăng Vân hoàng triều. Với ánh mắt nghiêm nghị, tay trái cầm sổ ghi chép, tay phải cầm bút, hắn điềm nhiên liệt kê thiệt hại, ánh mắt lạnh như băng không hề lay động. Diệp Nhàn nghe thấy thế, máu nóng bốc lên, lập tức túm lấy cổ áo Lương Bá Ngọc. Nhưng chưa kịp mở lời, Diệp Nhàn đã cảm thấy toàn thân nặng trĩu như có một ngọn núi đè lên, chân hắn khụy xuống, quỳ gối trước Lương Bá Ngọc. Đó là linh áp, khiến không chỉ Diệp Nhàn mà cả quần chúng xung quanh đều câm lặng. Lương Bá Ngọc chậm rãi chỉnh lại áo mình, ánh mắt sắc bén như dao nhìn xuống Diệp Nhàn cùng Khổng Thiên Linh và Tần Thế An: “Tứ thiếu gia Diệp gia, thái tử phi Khổng nhị tiểu thư và Tần thế tử. Ta không quan tâm các ngươi là ai, hay bối phận đằng sau các ngươi như thế nào? Bước vào cửa tiệm thuộc quản lý của Vạn Dặm Lâu, tất cả đều phải tuân thủ quy tắc cơ bản của Vạn Dặm Lâu, cho dù hoàng đế hay quốc sư đến, cũng không ngoại lệ. Bây giờ các ngươi hoặc trả tiền, hoặc ghi nợ. Nếu không, kể từ hôm nay, Diệp gia, Khổng gia và Tần gia sẽ bị cấm vĩnh viễn đến bất kỳ cửa tiệm nào đang hoạt động dưới danh nghĩa Vạn Dặm Lâu trong Lăng Vân hoàng triều.”
Vạn Dặm Lâu, là một trong những thế lực trọng yếu ở Đông Vực, nổi tiếng với mối giao hảo sâu rộng cùng bốn đại hoàng triều và Tây Vực. Với hoạt động đa lĩnh vực, đặc biệt dẫn đầu ngành thương nghiệp, Vạn Dặm Lâu giữ vai trò quan trọng trong sự phát triển của Đông Vực và chưa từng suy yếu dù chỉ một lần. Khổng Thiên Linh thầm rủa Diệp Nhàn là đồ ngu, nhưng vẫn cố nặn ra nụ cười tươi, định bước tới dùng khả năng mê hoặc của mình để cứu nguy. Nhưng khi vừa tiến gần, Lương Bá Ngọc lạnh giọng, giọng nói như búa tạ: “Đến gần ta một bước, ta lập tức bẻ gãy tay ngươi.”
Khổng Thiên Linh lập tức khựng lại, sợ hãi lùi về, không dám nhúc nhích. Lương Bá Ngọc thu lại linh áp, lần nữa lặp lại câu hỏi: “Trả tiền hay ghi nợ?”
Trước áp lực khủng khiếp, cả ba người Khổng Thiên Linh, Diệp Nhàn và Tần Thế An không thể không cúi đầu nhận thua. Cuối cùng, ba người buộc phải đồng ý ghi nợ. Lương Bá Ngọc viết giấy nợ gửi về ba gia tộc, đồng thời nhấn mạnh hạn chót là ba ngày sau. Tin tức lan ra nhanh chóng, trở thành câu chuyện mà mọi người trong Túc Ngọc Quán lẫn cả khu vực lân cận đều bàn tán sôi nổi. Cả ba gia tộc Diệp, Khổng và Tần đều phải ngậm ngùi chi trả số tiền bồi thường, kết thúc sự kiện "trả nợ" đầy nhục nhã này.
2
0
5 ngày trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
