ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11
Kỹ Năng Loài Người

NGÀY 17

Tôi thức dậy sớm và đi vào sâu trong động. Những người phụ nữ bị bắt đều đã chết. họ vẫn nằm im như thế, giống như đang ngủ say. Từ cái nhìn tồng quan, những cô gái đã uống thuốc độc và chết trong khi ngủ. Nơi mà họ lấy được thuốc độc, tuy nhiên, là một bí ẩn. Quả thực, một bí ẩn.

Sau khi lấy chiếc bình nhỏ trống rỗng nằm kế bên họ và bỏ vào túi treo ở thắt lưng, là người phát hiện ra họ, tôi đi báo cho Gobu-jii.

Gobu-jii vội chạy đến, và đứng trước thai nhi Goblin yếu ớt lòi ra từ tử cung của cô gái xinh đẹp, ông ấy đau khổ khóc tuy nhiên, tôi không thể không quan tâm.

Về phần xác của những cô gái, tôi nhận trách nhiệm xử lí chúng, và nếu như để cho động vật hoang dã ăn thì rất buồn, tôi quyết định hỏa tán họ. Như thù lao làm việc, tôi lấy một quả tim,dạ dày, ngực và dạ non.

Vì kĩ năng [Thuần hỏa] tôi có hôm trước không đủ, tôi nghĩ về những thứ mình thường làm, nên tôi nhặt một bó [Cỏ dầu] cho bắt lửa và một bó cây khô để đảm bảo độ cháy.

Sau khi dùng kĩ năng [Thuần hỏa] để đốt lửa, tôi cầu chúc cho sự hạnh phúc của họ trong thế giới tiếp theo trong khi đang nhìn vào cột lửa đang cháy bùng.

Namu Amida Butsu.

Trong số những cô gái, có vẻ có vài người có những kĩ năng thám hiểm. Thật ra là khá nhiều.

Nhóm công nhân nhập cư này có lẽ mạnh không ngờ. Có lẽ nhìn họ yếu chỉ bởi vì đã bị bắt.

Đã học được [Ngôn ngữ loài người]

Đã học được [Giải mã kí tự lúc địa]

Đã học được [Bản đồ ý thức]

Đã học được [Nghề Pháp sư]

Đã học được [Nghề Kiếm sĩ]

Đã học được [Nghề Giáo sĩ]

Đã học được [Nghề Nghệ nhân]

Thật không bình thường đối với tôi, nhưng tôi chẳng hề cảm thấy một tí mừng rỡ nào khi học được những kĩ năng mới. Sau buổi tập luyện sáng, tôi để cho Gobukichi và Gobumi-chan đi săn vì tôi không có hứng, tôi cố làm khiên, giáp, kiếm bọc vỏ từ những nguyên liệu tích lũy được đến giờ.

Hiện giờ, chế tạo đồ đạc dường như đã trở thành sở thích của tôi.

Ah, có vẻ như kĩ năng mới của tôi [Nghề Nghệ nhân] trở nên hữu dụng ngay lập tức.

Những món hàng mà tôi làm ra trở nên tốt hơn nhiều so với lúc trước. Kĩ năng này, như cái tên có bao hàm, sửa những lỗi sai.

Nói gì thì nói, khiên và giáp được chế tạo thành công, còn thanh kiếm bọc vỏ thì trở nên thất bại.

Còn về phần ăn, Gobukichi và Gobumi-chan chia một phần mà họ săn được cho tôi, cùng với cống phấm đã được tăng lên từ hôm qua.

Ah, có lẽ là hơi trễ, nhưng Gobumi-chan cũng đã trở thành một Hobgoblin vào hôm nay.

Cô ấy trở nên khá dễ thương. Nó đúng thật đáng sợ. (Phần đáng sợ chắc là đang nói về vụ Thăng cấp)

Sự khác biệt khi cô ấy còn là Goblin quả thật rất đáng kể.

Bởi vì trang bị hiện giờ đang trở nên khá nhỏ với cô ấy, nên tôi cho cô ấy mượn phần dư của mình.

Cô ấy làm một biểu cảm tinh tế, vui vẻ trong khi không hài lòng, nên tôi quyết định sẽ làm cho cô ấy một bô mới vào ngày hôm sau. Thật ra thì, tôi sẽ vui vẻ làm chúng trong hôm nay thôi, nhưng mà chẳng còn đủ thời gian đâu mà làm.

NGÀY 18

Sau khi kết thúc buổi tập luyện sáng, ba chúng tôi bắt gặp được vài Kobolds trong khi đi săn.

Lần này có tới 3 con, 2 trong số chúng được trang bị giáp và kiếm giống như con lần trước, con cuối cùng thì có cung và tên.

Trong khi nghĩ “Không lẽ đây là ngày thứ hai liên tiếp giúp cho Gobumi-chan mạnh lên?”, tôi kiểm tra vùng lân cận xem có thêm kẻ địch không, để đưa ra quyết định.

Không có kẻ địch xung quanh, tôi chọn tấn công.

Con Kobold có thể tấn công từ xa với cung và tên mang lại nhiều mối nguy hơn so với bọn còn lại, một đòn đánh lén bằng một viên đá tẩm độc từ cây gậy ná của Gobumi-chan là hành động quyết định.

Với việc hòn đá độc trúng với mắt của con Kobold, bọn tôi đã lấy đi được sự điềm tỉnh và tầm nhìn lúc bình thường của Kobold cầm cung.

Không muốn phí thời gian mà bọn Kobolds kia hoảng loạn, Gobukichi và tôi hạ gục bọn Kobolds cầm những thanh trường kiếm nhìn tốt hơn so với mấy thanh kiếm bọn tôi có được từ lần trước.

Trường kiếm của tôi có lẽ đã cũ, nhưng mà với cơ thể hiện tại của tôi thì nó vừa đủ kích cỡ. Tôi cũng đã quen được với cơ thể mình, nên việc chém đứt đầu bọn Kobolds thì cũng dễ thôi.

Ngay lúc này, chiếc sừng mà lúc trước tôi dùng thì giờ giống như một con dao khiến cho tôi còn cảm thấy lạ hơn nữa.

Gobukichi tàn nhẫn bẻ gãy hết xương của đối thủ, hơi bị tởm để xem.

Gobumi-chan với con dao giả được làm từ Hắc thạch lúc trước tôi trao, chém đứt cổ họng của Kobold cầm cung và tặng cho nó một cú dứt điểm.

Rõ ràng, sự tiến hóa của Gobumi-chan nằm trực tiếp trong não và tốc độ.

Dùng vũ khí một cách thông minh dù sao cũng cần thiết.

Sau đó, bọn tôi chăm chỉ tháo dở những cái xác. Bọn tôi nhặt giáp, Gobumi-chan thì lấy cung và tên, và tôi lấy thanh trường kiếm nhìn có vẻ tốt hơn cho bản thân.

Bởi vì không có hàng thích hợp cho Gobukichi nên cậu ta đành phải chờ lần kế vậy.

Tuy là hơi buồn khi bọn Kobolds này không có lấy một viên Hỏa hồn thạch, nhưng mà bộ sưu tập túi của tôi được tăng lên thêm 3 cái.

Một cái tôi giữ cho bản thân, và còn hai cái kia thì tôi đưa cho những Goblins khác để bỏ dược liệu vào. Giờ thì, nếu như có chuyện gì xảy ra, tôi chắc rằng chúng sẽ rất hữu dụng. Mỗi Goblin có một cái xác để ăn.

Tôi không hề có kĩ năng mới. Tôi cảm thấy rằng chỉ một chút nữa thôi thì tôi đã có được gì đó mới và kĩ năng mà hiện đang sở hữu, [Dự đoán], mạnh lên được một tí. [Dự đoán] cho tôi biết được đòn tấn công của đối thủ như những đường chỉ đỏ, nên trong thực chiến thì nó cực kì tiện dụng. Sau khi bọn tôi săn hết những gì mà mình bắt gặp, bọn tôi quay trở về hang để ngủ.

50

0

3 tuần trước

3 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.