Chương 10
Mạnh Được Yếu Thua
NGÀY 15
Chuyến đi săn đầu tiên từ khi trở thành Hobgoblin. Vì đây là lần đầu tiên thể hiện sức mạnh của cơ thể mới, nên bọn tôi có hơi hồi hộp.
Hôm nay, con mồi đầu tiên bọn tôi bắt gặp là một sinh vật hình người với đầu chó và lông mọc đầy cơ thể. Tôi không biết nó lấy chúng từ đâu, nhưng nó đang mặc một bộ giáp với một thanh kiếm, cả 2 thứ đều gỉ sét. Tôi quyết định gọi con quái này là “Kobold”. Từ những gì quan sát được, xem ra Kobold có hạng cao hơn Goblin và cũng khoảng bằng với Orc.
Nếu tính luôn cả trang bị, rồi đem so sánh với con Orc mà bọn tôi đã ăn, nó có thể còn cao hơn một bậc. Tính theo sức mạnh vật lí, Orc sẽ mạnh hơn, như Kobold sẽ hơn cao hơn trong khoảng tốc độ và linh hoạt.
Hai nét trên chính là đặc điểm của Kobold.
Nếu mà là “bọn tôi” của trước kia, thì có lẽ là đã rút lui ngay lập tức, hoặc có khả năng, dùng những kĩ năng của mình để tránh giao đấu.
Dùng tài thiện xạ của Gobumi-chan, những hòn đá tẩm độc để hổ trợ, Gobukichi và tôi đối mặt với Kobold ở phía trước.
Ngoại trừ tôi, người đã tiến hóa thành phân loài, khá năng chiến đấu của Gobukichi tăng đáng kể nhờ vào trang bị của cậu ta. Chiếc chùy của cậu ta được gia cố bởi những mảnh vỏ xung quanh trong khi khiên thì được làm từ vỏ. Kobold chỉ có mỗi bộ giáp rỉ sét trong khi Gobukichi có nhiều loại giáp vỏ giúp cậu ta. Gobukichi tấn công chính diện Kobold.
Thăng cấp thật đáng sợ đúng không?
Một kẻ hôm qua yếu như sên thì hôm nay lại trở thành một chiến binh dũng mãnh.
Gobukichi có vài vết thương nhỏ và được Gobumi-chan chữa bằng dược liệu của bọn tôi. Lúc trước Goblin trưởng lão có dạy cho chúng tôi về dược liệu.
Trong khi họ đang bận, tôi nhân cơ hội để lột đồ con Kobold. Ở thắt lưng của nó có treo 3 hòn đá. Dùng kĩ năng [Giám định] của mình, tôi biết rằng chúng là “Hỏa hồn thạch”. Rõ ràng những hỏa hồn vô tri đang cư ngụ trong những hòn đá. Tôi bỏ chúng vào túi và lột giáp hắn ra. Tôi treo thanh kiếm rỉ sét cùng với 2 quyển sách vào thắt lưng của mình.
Từ cái xác, tôi lấy não, tim và tay phải. Gobukichi và Gobumi-chan quyết định chia phần còn lại ra bằng nhau.
Chúng để lại ấn tưởng như có kết cấu lạ. Mặc dù hương vị hơi nhẹ, nhưng chúng vẫn ngon.
Đã học kĩ năng [Ngôn ngữ Kobold].
Đã học kĩ năng [Dự đoán].
Như tôi nghĩ, Kobolds mạnh hơn những Hobgoblin trung bình. Lý do mà Gobukichi có thể thắng được là do sự khác biệt quá lớn về trang bị. Mặt khác, tôi có thể thắng là do vô số kĩ năng của mình cũng như kinh nghiệm thực chiến.
Thêm nữa, sau khi ăn 3 Hỏa hồn thạch,
Đã học kĩ năng [Thuần hỏa].
Tôi đã có kĩ năng tạo ra lửa. Trong thế giới tự nhiên, khó có thể vượt qua được sự khác biệt này. Với thứ này cuối cùng tôi cũng có thể làm được yakiniku, tôi nghĩ thế…
Và đó là thành quả của cuộc chiến.
Sau đó, bọn tôi săn vài con Thỏ sừng, rồi trở về.
Hôm nay, cống vật mà bọn Goblins tôm tép nộp cho tôi là vài con Thỏ sừng trộn với Tanuki vỏ giáp khiến tôi ngạc nhiên. “Bọn này, cuối cùng chúng cũng trưởng thành…” tôi tự nói với bản thân. Tôi nghĩ tôi sẽ đưa vài chiếc khiên vỏ cho những đứa được cử đi săn Tanuki vỏ giáp trong tương lai. Còn bữa ăn tối, tôi nướng thịt mà những kẻ khác đem đến, và bọn tôi có một bữa tiệc yakiniku.
NGÀY 16
Hôm nay, những Goblins cùng thế hệ tôi van xin tôi vài thứ thế này: “Hãy dạy cho chúng tôi cách để giết” trong khi đang quỳ. Những Goblins trong động xếp thành hàng nối tiếp nhau phủ phục. Cảnh tượng này hơi bị lạ để xem.
Bạn thấy đó, những Goblins mang thức ăn đến cho tôi có thể sống bằng cách giết Thỏ sừng, như dự đoán. Tuy nhiên, vẫn còn Rắn đêm để xem là đối thủ để chiến đấu. Vì bọn tôi có thể giết chúng, bọn Goblins muốn chúng tôi, hoặc có thể nói là tôi, dạy họ cách sống sót trước Rắn đêm.
“Bọn này được lợi gì?” Bọn tôi hỏi, và khi bọn tôi bảo họ thế thì họ trả lời rằng sẽ nộp cống vật cho bọn tôi.
Ờ thì, cũng chẳng bị lổ gì cả, nên trước khi Mặt trời lên tới đỉnh, hầu hết bọn Goblins sống sót, cùng với Gobukichi và Gobumi-chan, có một buổi tập kết hợp.
Đây là thế giới mà mạnh được yếu thua. Nên, ngay từ đầu, tôi sẽ kĩ lưỡng cho chúng biết được rằng ai là bề trên ở đây. Không cần biết kẻ đó nam hay nữ. Thêm nữa, vì đối phó với bọn nổi loàn rất phiền phức, tôi sẽ làm chúng tuân lệnh mình như một bản năng, bằng cách lặp đi lặp lại nếu cần thiết.
Mục đích dừng cuộc tập luyện vào khúc cuối của tôi là để đảm bảo rằng họ không còn năng lượng dư, đồng thời ngăn không cho cơ thể và tâm hồn họ bị vỡ vụn.
Kết quả là tất cả, bao gồm cả Gobumi-chan và Gobukichi, không còn sức để di chuyển.
Với bọn Goblins tập luyện và làm việc đến mức ngất xỉu, tôi định lấy số cống phẩm mà họ nộp để làm món gì đó cho họ.
Tôi đã có động lực để làm gì đó, nhưng nó rõ ràng tốt hơn nếu tôi không làm gì đó vô lý. Nhưng mà chết là hết.
Gobumi-chan nằm kiệt sức và run rẩy giữa bọn con gái, tự hào khoe bộ giáp và chiếc vòng cổ, nhưng hãy giả vờ rằng tôi không thấy. Vào buổi chiều, tôi đi săn một mình lần đầu tiên sau khi đầu thai.
Lúc đầu thì tôi không biết nó thế nào, nhưng giờ tôi có thể di chuyển tự do trong rừng như thể nó là vườn nhà mình. Khi tôi bằng cách nào đó tìm đủ những kẻ không thể di chuyển nữa, tôi khép lại buổi đi săn.
Chiều tối hôm đó, tôi đi vào phần trong của hang, nơi mà những phụ nữ loài người bị bắt giam. Vì tôi đã trở thành Hobgoblin, diện mạo tôi trở nên gần giống với con người, nên tôi nghĩ rằng mình có thể nói chuyện được với họ.
Rồi kết quả là – tôi chẳng thể nói chuyện với họ được. Họ đã hoàn toàn đổ vỡ. Đôi mắt đã chết hoàn toàn, và họ không thể kiềm chế được nước dãi của mình. Có mùi của những xác chết xung quanh họ.
So với lần cuối tôi gặp họ, lần này họ trông tệ hơn rất nhiều., thêm nữa là chỉ trong một khoảng thời gian ngắn thôi mà cô gái trẻ nhất đã có thai. Đó là việc không thể tránh khỏi, tôi chỉ có thể cảm thấy tội nghiệp cho cô ấy. Tôi không thể ngừng nghĩ rằng cô gái dễ thương đó sẽ được gả vào một gia đình tốt, nhưng rốt cuộc cô ấy lại phải ở chốn này và tiếp tục bị hãm hiếp.
Tôi không muốn chuyện thế này tiếp tục nữa, nên tôi hỏi,
“Cô có muốn được chết không?”
Nếu đó là tôi trước kia, tôi đã chắp tay lại và cầu nguyện rồi, nhưng giờ tôi đã Thăng cấp trở thành một Hobgoblin, nên tôi hỏi. Tôi có thể giúp hoặc giết những cô gái này nếu họ nhờ tôi. Kể cả khi tôi có bị phát hiện, sự an toàn của tôi vẫn được đảm bào. Tuy nhiên, câu hỏi của tôi vẫn không hề được đáp lại. Có vài cử động, đôi môi nhỏ, yếu đuối của cô ấy di chuyển nhẹ, và cứ như thể cô ấy vừa mới lại cách làm thế, lệ chảy từ mắt cô ấy. Đã hiểu được ý định của những người phụ nữ, tôi lấy trong túi một chiếc bình nhỏ chứa chất lỏng mà tôi thu được khi đi săn Kobolds, rôi bỏ lại. Sau khi tôi đưa nó cho họ, tôi quay lại chỗ ngủ. Tôi không hề nhìn lại.
62
1
3 tuần trước
3 tuần trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
