Chương 5 - Khai hồn
Lý lão tiến đến, nhìn Tích Dục bằng nửa con mắt. Một con kiến không có tu vi thì làm gì được hắn. Lúc này, ánh mắt lão lại rơi vào người Băng Tuyết và Ngọc Huyền.
Lý lão lập tực ngẩn người, đây là lần đầu tiên lão ta nhìn thấy nữ nhân sở hữu dung mạo tuyệt mỹ đến vậy. Sắc tâm trong lòng hắn đã có dấu hiệu động đậy.
Tích Dục nhìn lão dùng ánh mắt nhìn về phía mẫu thân và muội muội như vậy, đôi mắt bạc tà dị càng ẩn chứa sát khí nhiều hơn. Tích Dục liền đứng trước mặt hai người Ngọc Huyền và Băng Tuyết che chắn cho họ rồi nhìn về Lý lão nói.
"Lão già, cấy cái mắt đi. Bằng không Tích Dục ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây."
Nghe thấy Tích Dục mở lời nói đe dọa mình, Lý lão lập tức giận tím mặt. Ở Ân Cư trấn này đã có ai dám nói vậy với lão bao giờ, điều này khiến lão tức tối vô cùng.
Lý lão nhìn về phía Tích Dục nói.
"Tiểu tử, từ trước đến nay không có ai dám nói ta như vậy. Xem ra hôm nay không cho ngươi một bài học thì ngươi không biết trời cao đất dày là gì."
Tiếng nói vừa dứt, khí thế Khai Hồn Hậu Kỳ lập tức bùng nổ. Nó lan tràn ra bốn phía đè ép toàn bộ con người có mặt tại đây.
Phía sau hắn, hư ảnh một con linh cẩu toàn thân bao bọc hỏa diễm mà liên. Không gian xung quanh lập tức nóng lên vài độ.
Hoặc Thiên trong không giam hệ thống truyền âm ra cho hắn.
"Hảo Linh Cẩu, chiến hồn nhất tinh. Loại chiến hồn này có thiên phú tấn công về lửa, Thiếu Chủ cẩn thận."
Nghe Hoặc Thiên nói như vậy, Tích Dục liền đồng ý. Dù sao hiện tại hắn vẫn chưa có tu vi, cũng chưa có chiến hồn. Đánh nhau với kẻ như Lý lão liền thua chắc một trăm phần trăm.
Bỗng lúc này, một lão giả ngự không mà đến hấp dẫn chú ý toàn bộ tất cả những người xung quanh. Lý lão thấy vậy, chiến hồn liền lập tức thu lại. Dù sao hôm nay chính là ngày khai hồn, hắn cũng khồn thể làm loạn.
Lý lão nhìn về phía Tích Dục mà nói.
"Tiểu tử, hôm nay coi như ngươi may mắn".
Nói rồi hắn liền ẩn vào trong đám người rồi biến mất. Lý Hổ thấy chưa trả thù được cũng bực mình không kém, nhưng nhìn thấy lão giả đang bay kia Lý Hổ chỉ có thể cắn răng chịu đựng.
Nhìn trên bầu trời xanh, lão giả thân mặc trường san vẫn từ từ phi hành mà đến. Khí tức toàn thân thu liễm cực hạn, nhưng chỉ cần người có chút kiến thức liền có thể biết được lão giả này cảnh giới thấp nhất cũng đạt đến Dung Hồn cảnh.
Đi theo sau hắn, là một trung niên nam tử trong bộ hắc sắc trừng bào, trên có đính gắn các viên đá lấp lánh ánh sáng chói mắt vô cùng. Khí tức Nhập Hồn Sơ Kỳ tỏa ra tứ phía, trấn áp toàn trường. Nhiều người không chịu nổi ngã khụy xuống đất, thậm chí có người ngấy ngay tại chỗ.
Hắn không phải ai khác, cha của Lý Hổ, trưởng trấn Ân Cư Trấn, Lý Tiêu.
Hôm nay là ngày khai hồn, được rất nhiều các thế lực lớn quan tâm. Cho nên hằng năm đều thường cử những cường giả Dung Hồn cảnh đến khảo sát.
Mà Ân Cư Trấn nằm trong vùng quản lý Tiêu Dao Tông, một bát cấp thế lực quản lý rất nhiều thành trì xung quanh. Vậy lên hằng năm Tiêu Dao Tông thường cử rất nhiều Dung Hồn cảnh cường giả đến các nơi khảo sát.
Tích Dục một mặt hắn cũng không hề quan tâm ai tới, dù sao thì hắn sẽ không vào những tông môn nhỏ yếu đâu. Nếu muốn ra nhập thế lực, ít nhất Tích Dục phải ra nhập Chiến Thiên Điện.
Lúc này, lão giả mặc trường bao đã đứng ở trươc khai hồn thạch. Ánh mắt sâu như thâm uyên nhìn xuống toàn trường, giọng nói già nua vang lên.
"Xin chào tất cả nhứng thiếu niên trẻ tuổi. Ta là Tiêu Cự đệ tử Tiêu Dao Tông, lần này đích thân ta sẽ chủ trì khai hồn cho năm nay. Nếu kẻ nào có được thiên phú nhất định, nhất định sẽ được Tiêu Dao Tông thu làm đệ tử."
Mọi người ở dưới nghe Tiêu Cự nói vậy, cả đám đều hứng phấn vô cùng. Trong lòng ai cũng ao ước lần này sẽ khai mở được chiến hồn cao cấp, trở thành đệ tử Tiêu Dao Tông.
Tích Dục và Băng Tuyết bên cạnh cũng hưng phấn không kém, ánh mắt hai người họ liên tục lườm nhau. Ai nấy cũng đều muốn thiên phú của mình cao hơn, như chứng tỏ họ là lớn trong nhà.
Không chần chờ gì nữa, Tiêu Cự thấy trong mắt ai đều toát lên khát vọng, hắn không câu kéo thời gian nói.
"Được rồi, vậy bắt đầu khai hồn đi."
Theo lệnh của Tiêu Cự, Lý Tiêu ở một bên bước đến gần khai hồn thạch. Đảm nhận trách nhiệm hướng dẫn mọi người. Hắn lớn tiếng hướng phía dưới nói.
"Người lên khai hồn báo cáo danh tính. Bắt đầu đi."
Tiếng nói vừa kết thúc, ở dưới đã có đứa trẻ không chịu nổi vội vã bước lên.
"Tiểu tử Tạ To, nhi tử Tạ Gia ở Ân Cư Trấn xin mạn phép lên trước."
Bước lên đài là một tiểu tử thân hình mập mập trăm cân có hơn. Tạ To đã chờ đợi giây phút này lâu lắm rồi.
Nhìn Tạ To bước lên đài, Lý Tiêu gật đầu một cái nói.
"Đặt tay lên khai hồn thạch, cảm nhận chiến hồn bên trong thân thể. Tập chung ý chí kêu gọi chiến hồn thức tỉnh."
Tạ To lập tức nghe theo, bàn tay mập mạp đặt lên khai hồn thạch. Bỗng, một lực lượng thần bí giúp hắn cảm nhận rõ mọi đường kinh mạch trong cơ thể, hăn nhìn theo nguồn lực lượng đó nhanh chóng tiến vào trong sâu thẳm đan điền của chính mình.
Trong đan điền, một không gian to lớn rộng đến tận cùng không nhìn thấy điểm cuối. Tại giữa trung tâm của nó, một đốm sáng nhỏ như nằm ngủ say ở trong đó. Tạ To tiến đến, bàn tay kẽ chạm vào đóm sáng đó, lập tức tinh thần bị truyền ra ngoài.
Đồng thời cùng lúc đó, sau lưng hắn xuất hiện một con chim lớn như kền kền, toàn thân bao bọc một lớp phong nguyên tố. Khai hồn thạch hiện hữu 2 ngôi sao sáng ở trên đỉnh của nó.
Nhìn thấy vậy, mọi người ở dưới ai cũng đều hưng phấn hô lến.
"Chiến hồn, là chiến hồn."
Vài người có hiểu biết cũng lên tiếng.
"Chiến hồn nhị tinh, Phong Ưng Kền".
Lý Tiêu ở bên cạnh cũng bất ngờ không kém, song là một Nhập Hồn Sơ Kỳ cường giả, hắn cũng không có thất thố với đám trẻ này. Hắn chỉ nhìn về phía Tạ To lên tiếng.
"Tốt lắm, thiên phú đã bằng ta rồi, tương lai sẽ làm lên sự nghiệp."
Tạ To lúc này vui sướng cực độ, đến cả thốt lên một chứ cũng không nói được. Hắn lập tức chạy đi, trên mặt tràn đầy ý cười dù khóc cũng không thể che hết lại được.
Lý Tiêu thấy vậy chỉ hơi lắc đầu nhẹ, sau đó hắn lại tiếp tục công việc của mình.
"Được rồi, người tiếp theo."
Một thiếu nữ từ dưới bước lên, thân hình nhỏ nhắn xin xắn, liền thu hút vô vàn ánh nhìn của mọi đứa trẻ.
"Tiểu nữ Tiểu Hỗng, xin chào Trấn Trưởng."
Giọng nói êm ái làm cho người nghe rất vui vẻ, Lý Tiêu cũng vậy. Hắn nhìn cô bé lại tiếp tục hướng dẫn.
"Được rồi, đặt tay lên khai hồn thạch đi."
Tiểu Hồng lập tức nghe theo, tay nhỏ đặt lên khái hồn thạch. Cũng như Tạ To, có một lực lượng dẫn dắt tinh thần nàng tiến sâu vào trong đan điền. Ở đây lúc này, đốn sáng còn to hơn cả Tạ To. Bàn tay nàng đặt lên trên đó.
Ở phía ngoài, từ phía sau nàng lại xuất hiện hư ảnh một con cáo lớn. Thân hình bao bọc hỏa diễm khiến không gian xung quanh nóng lên vài độ.
Lý Tiêu bên cạnh thấy vậy kinh ngạc khôn cùng. Không ngờ cô bé này thiên phú còn tốt hơn cả hắn, tương lai nhất định không thể đo lường.
"Diệm Hỏa Cáo, tam tinh chiến hồn."
Nghe Lý Tiêu nhắc vậy, Tiểu Hồng vô cùng hứng phấn bước xuống. Khuôn mặt nhỏ không che nổi kiêu ngạo mà nhìn về phía lũ trẻ kia.
"Người tiếp theo."
Khai hồn lại được tiếp tục theo tiếng nói của Lý Tiêu, bất quá chỉ được hai người đầu. Còn lại hầu như toàn bộ đều không có chiến hồn, thỉnh thoảng lác đác lại xuất hiện một chiến hồn nhất tinh. Bất quá số lượng quá ít ỏi.
1002 người khai hồn, mà đến người 999 mới có được chín người trở thành chiến hồn sư. Trong đó có một người chiến hồn nhị tinh, một người chiến hồn tam tinh, bảy người còn lại toàn nhất tinh. Đủ thấy việc có chiến khó khăn đến mức nào.
Dù vậy Lý Tiêu cũng không thấy phiền, dù sao hiện tượng như vậy mọi năm đều xuất hiện. Khu vực quanh Ân Cư Trấn này mới hầu hết toàn là người thường.
Tiêu Cự ở bên cạnh đã chán ngán, lão gần như không còn tâm trạng để xem xét nữa rồi. Qua bao nhiêu năm, Ân Cư trấn có tỷ lệ khai hồn rất thấp khiến cho ai nấy ở Tiêu Dao Tông đều không muốn đến nơi này chủ trì. Tiêu Cự lần này là lần đầu tiên đến, lão thật không ngờ lại nhàm chán như vậy.
Phía dưới khán đài lúc này, Lý Hổ hùng dũng bước lên. Nhưng khuôn mặt của hắn có một vết bầm to tướng ai cũng có thể nhìn thấy. Nhiều người còn thi nhau ôm miệng để không cười thành tiếng. Dù sao cha hắn vẫn đang ở trên đài chủ trì khai hồn.
Thấy khuôn mặt con trai của mình bị bầm tím như vậy, ánh mắt Lý Tiêu đã hiện lên một tầng sát khí. Hắn chỉ có duy nhất đứa con trai này, đến đánh hắn một cái lão còn không dám. Lần này lại nhìn thấy khuôn mặt của con trai biến dạng làm sao không tức giận cho được.
Song hắn vẫn cố gắng kiềm chế lại, dù sao hiện tại vẫn còn Tiêu Cự đang ở bên cạnh, hắn không thể loạn động cho được.
Lý Hổ bước lên đài, dù ai cũng biết hắn nhưng theo thông lệ vẫn phải lên tiếng.
"Tiểu tử, Lý Hổ, bái kiến Tiêu Cự tiền bối."
Tiêu Cự nhìn hắn một cái rồi chỉ nhàn nhạt mở miệng một câu.
"Được rồi, khai hồn đi."
"Được".
Lý Hổ liền bước đến khai hồn thạch, bàn tay hắn đặt lên viên thạch. Bỗng, một nguồn Linh Lực từ cơ thể hắn bạo phát mà ra. Nó mạnh hơn so với tất cả những ai vừa khai mở ra chiến hồn.
Linh Lực nhanh chóng hóa thành một hư ảnh một con hổ sau lưng hắn. Một con hổ với chiếc răng lanh dài và nhọn, toàn thân tím rực ẩn ẩn còn có lôi điện bao quanh nó.
Tiêu Cự ở bên cạnh nhìn thấy vậy, trái tim không khỏi rung động nói lên.
"Tử Lôi Hổ, chiến hồn tứ tinh."
"Thật không ngờ ở đây gặp được một kẻ có thiên phú mạnh mẽ như vậy. Đi đến nơi này một chuyến quả không uổng công mà."
Mọi người ở dưới ai cũng kinh ngạc hâm mộ, Lý Tiêu bên cạnh nụ cười đã không che khỏi miệng. Hắn thật không ngờ tiểu tử này thiên phú mạnh mẽ đến vậy, đến hắn chỉ là chiến hồn nhị tinh Ngân Lang Thú mà thôi.
Đúng thật hậu sinh khả úy.
103
10
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
