Chương 3 - Vũ Bá Trụ
Hoặc Thiên ôm Tích Dục vào lòng, áp cái đầu nhỏ của hắn vào bộ ngực hùng vĩ của mình. Nàng khác với các linh trí khác là Hoặc Thiên có bản thể riêng của mình, cho nên mọi cảm giác đều là thật.
Lần đầu Tích Dục gặp Hoặc Thiên, hắn đã ngơ ngác suốt mấy ngày vì dung mạo quá tuyệt mỹ của nàng. Có thể nói nàng là người con gái đẹp nhất hắn từng gặp lúc bấy giờ.
Lúc này, Tích Dục được Hoặc Thiên ôm như vậy, hắn cũng không có ngu mà giãy dụa phản ứng. Trái lại hắn áp đầu vào hai cặp hung khí kia của nàng hít thở hương thơm hoa lan nhàn nhạt, cảm nhận lấy hơi ấm của nàng.
Hai tay ôm chặt lấy eo của Hoặc Thiên nói.
"Hệ thống, ta đã hoàn thành nhiệm vụ"
"Ting! Chúc mừng Thiếu Chủ hoàn thành nhiệm vụ phụ.
Thuyết Phục
Thưởng: x1 vũ kỹ."
"Tinh! Phát động nhiệm vụ chính tuyến.
Tiêu Điểm Toàn Trường.
Trong lần khai hồn ngày mai, Thiếu Chủ hãy trở thành tiêu điểm được toàn bộ những người xung quanh chú ý.
Thưởng: Thăng Cấp Hệ Thống, X1 bộ pháp, một phần thưởng may mắn."
Nghe thấy vậy, Tích Dục cũng không có khẩn trương, 12 năm qua hắn không chỉ làm nhiệm vụ hằng ngày, ngoài thời gian rảnh hắn cũng dựa theo ký ức kiếp trước rèn luyện thân thể. Dù mới 12 tuổi, cơ thể Tích Dục đã có những khối cơ săn chắc tinh tế vô cùng.
Hoặc Thiên lúc này cũng lên tiếng.
"Thiếu Chủ, ngài có muốn bắt đầu tu luyện Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh không?"
Nghe Hoặc Thiên nói vậy, Tích Dục liền nghĩ ngay đến công pháp mà hắn nhận được lúc mở phần quà gặp mặt. Ngày trước hắn không biết dùng như thế nào lên vẫn giữ nguyên không động. Qua mười hai năm hắn được phổ cập rất nhiều kiến thức vậy nên hắn hiểu phần nào tầm quan trọng của công pháp.
Tích Dục không nói nhiều lời lập tức đồng ý.
"Được, bắt đầu sử dụng."
Không chậm chạp, sau câu nói của Tích Dục, một luồng văn tự cố hủ xuất hiện trong đầu hắn, các kinh văn vĩnh hằng liên miên bất tuyệt, từng đạo từng đạo khảm nạm chặt chẽ trên linh hồn của hắn.
Hoặc Thiên nhìn thấy vậy lúc này nói.
"Muốn tu luyện Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh, cần phải có khí dẫn, Thiếu Chủ hãy sử dụng Cực Phẩm Thánh Thạch."
Tích Dục không nói hai lời, Thánh Thạch đã xuất hiện trên cánh tay của hắn. Đây là một viên đá trong suốt như thủy tinh, nhưng từng luồng lãng khí bay xung quanh nó đều có sức mạnh hủy thiên diệt địa khủng bố vô cùng.
Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh như cảm nhận được Thánh Thạch, kinh văn trong linh hồn Tích Dục tự động vận chuyển mà không cần hắn niệm khẩu khuyết.
Từng luồng lãng khí trên viên Thánh Thạch nhanh chóng tiến nhập vào trong cơ thể Tích Dục, tưởng chừng những dòng khí tức đó tiến vào trong cơ thể Tích Dục sẽ hủy diệt đi thân thể của hắn nhưng dị biến phát sinh.
Kinh văn vĩnh hằng bao bọc lấy nguồn thánh khí, dẫn dắt chúng đi khắp toàn bộ cơ thể Tích Dục, sau đó quy tụ lại tại đan điền của hắn.
Thánh khí từ Thánh Thạch liên miên bất tuyệt tiến nhập cơ thể hắn, chả mấy chốc viên Thánh Thạch to bằng bàn tay bị Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh hấp thu hết. Chúng tiến vào cơ thể Tích Dục, đi theo con đường vạch sẵn do kinh văn vĩnh hằng tạo nên rồi hội tụ lại đan điền.
Trong đan điền Tích Dục, thánh khí phô thiên cái địa được kinh văn vĩnh hằng dẫn dắt ngưng tụ lại ngày một đặc hơn. Mãi cho đến khi thánh khí nhiêu như mây trời trong đan điền hắn ngưng tụ lại thành một cây kim thì nó mới dùng lại.
Cũng đồng lúc dừng lại, thánh khí như cây kim kia xông thẳng lên tâm mạch của Tích Dục, nó phá bỏ mọi rào chướng, tỏa ta thánh khí phô thiên cái địa trong tâm mạch của hắn. Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh liên tục ngâm tụng, từng đợt kinh văn tiếp tục công việc dẫn dắt của nó.
Chỉ thấy thánh khí nhiều như vân trong trái tim Tích Dục dần dần hóa thành một cái vũ trụ bạch kim, từng tiểu hành tinh nhanh chóng được thánh khí hình thành. Mãi cho đến khi thánh khí trong trái tim hắn hết sạch, cũng là lúc một cái vũ trụ trong tim hắn được hình thành.
Vũ trụ bạch kim này liên kết lại tâm mạch của hắn, theo mỗi nhịp đập của trái tim, chúng liên tục hấp thu linh khí trời đất rồi chuyển hóa thành một dòng lực lượng bàng bạc bá khí vô song. Mà tiểu vũ trụ đó cũng liên tục hấp thu lấy thiên địa linh khí, rồi nhả ra lực lượng bàng bạc đó. Vô biên vô tận không bao giờ cạn.
Mà theo thông tin Tích Dục nhận được từ Vĩnh Hằng Bá Chủ Kinh. Hắn đã thành công tu luyện được công pháp này, lực lượng bàng bạc bá khí vô song kia được gọi là Bá Lực.
Nhìn tiểu vũ trụ liên tục xoay tròn trong tâm mạch, Tích Dục hưng phấn nói.
"Từ giờ gọi ngươi là Vũ Bá Trụ."
Câu nói kết thúc, Vũ Bá Trụ ong ong cộng hưởng, nó như sinh ra linh tính thỏa mãn với cái tên Tích Dục đặt cho nó.
Tích Dục từ từ mở mắt, đập vào mắt hắn, hình ảnh xinh đẹp tuyệt mỹ của Hoặc Thiên đang ngồi ở bên cạnh trông ngóng lấy hắn. Tích Dục thấy vậy trong lòng cũng vui vẻ phần nào, hắn lên tiếng hỏi Hoặc Thiên.
"Hoặc Thiên, ta ở trạng thái tu luyện này đã bao lâu."
Hoặc Thiên nhanh chóng trả lời.
"Thiếu Chủ đã ở trong trạng thái tu luyện được gần 2 ngày rồi."
Nghe thấy vậy, Tích Dục liền giật nảy mình. Hắn thật không ngờ mới nhắm mắt tu luyện một chút là đã qua mấy ngày thời gian. Nhưng cũng may, không gian hệ thống này có thời gian gấp ba lần ở bên ngoài. Tức ba ngày trong đây sẽ bằng một ngày ở Chiến Hồn Đại Lục.
Hắn lập tức thoát ra ngoài, bởi vì hôm nay chính là ngày khai hồn của toàn thể mọi đứa trẻ khi đến 12 tuổi.
Vừa thoát ra, giọng nói êm tai của Ngọc Huyền đã truyền đến.
"Tích Dục, chúng ta chuẩn bị khởi hành rồi."
Tích Dục nhanh chóng đáp lại.
"Dạ, mẫu thân."
Bước ra khỏi cửa, Tích Dục trên thân vẫn khoác bộ quần áo cũ kỹ này thường. Nhìn đến mẹ vào Băng Tuyết, cả hai đều mặc những đồ mới nhất của mình.
Ngọc Huyền trên thân khoác bộ bạch sắc y phục, nhìn nàng hiện tại như tiên nữ dáng trần, xinh đẹp tuyệt mỹ, quyến rũ vô hạn. Đường cong lồi lõm có thừa càng khiến cho con người ta nhìn và là muốn phạm tội.
Băng Tuyết trên thân mặc lấy một bộ váy công chúa xanh thẳm như trời, gương mặt tuyệt mỹ lạnh lẽo vô hạn người lạ ngàn dặm chớ gần. Bất quá mái tóc và đôi mắt của nàng không thể che đi sự cao quý. Ấn đường hình bông tuyết trước trán như ẩn như hiện một con phượng hoàng băng kiêu ngạo giữa thiên địa.
Quả thật hai người đều xinh đẹp vô cùng, dù xuất hiện ở đâu cũng đều là tâm điểm.
Băng Tuyết thấy đệ đệ của mình nhìn nàng như vậy, không khỏi có chút đỏ mặt nói.
"Tiểu Dục, ngươi đừng nhìn ta như vậy. Tỷ tỷ sợ."
Nghe thấy Băng Tuyết gọi mình là tiểu, Tích Dục lập tức không còn cảm hứng ngắm nhìn, hắn liền lớn tiếng cãi lại nàng.
"Muội mới là tiểu, ta là lớn".
Băng Tuyết không chịu liền cãi lại."Không, tỷ mới là lớn. Tỷ sinh ra trước."
"Ta mới sinh ra trước."
Hai ngươi liên tục cãi cọ về vấn lớn bé, đây là vấn đề từ lúc họ biết nói chuyện vẫn không thể nào giải thích. Ngọc Huyền cũng không giải thích cho hai người ai sinh ra trước. Cho nên Tích Dục và Băng Tuyết suốt ngày cãi nhau chỉ vì vấn đề này mà thôi.
Nhìn hai bảo bối của mình cãi nhau, Ngọc Huyền cũng không có ý định ngăn cản. Nàng biết nhìn bề ngoài Tích Dục và Băng Tuyết hay gây gổ như vậy nhưng hai đứa trẻ đó lại thương yêu nhau hết mực.
Có một lần, Băng Tuyết bị những đứa nhỏ trong thôn bắt nạt. Tích Dục đã ra tay trừng trị bảo vệ lấy nàng, cái này cũng là Ngọc Huyền vô tình nhìn được. Hai bảo bối của nàng biết nàng chịu khổ nên thường không bao giờ kể những phiền muộn trong lòng với nàng, chỉ có âm thầm chịu đựng tự giải quyết mà thôi.
Nhìn hai đứa cứ cãi nhau như vậy, Ngọc Huyền chỉ nói.
"Bây giờ chúng ta lên đường thôi."
Nói rồi nàng cất bước dẫn đường. Để có thể khai hồn, thì cần phải vào trị trấn, mà thị trấn gần ngôi nàng này nhất là Ân Cư Trấn. Một trấn nhỏ thuộc địa phận Tiêu Diêu Thành, nằm ở phía Nam Chiến Hồn Đại Lục.
Chiến Hồn Đại Lục được chia làm 5 khu vực, dựa theo bốn hướng Đông, Tây, Nam, Bắc và một khu vực trung tâm. Khu vực trung tâm là nơi rộng lớn nhất, có nhiều tông môn san sát lại với nhau cho nên nơi đây được coi là thiên đường của chiến hồn sư.
Phía Nam Chiến Hồn Đại Lục được cai quản bởi Chiến Thiên Điện, siêu cấp thế lực. Xung quanh Chiến Thiên Điện là những thế lực nhỏ lẻ tạo thành một quần thể. Mà trong đó Tiêu Diêu Thành là một thành nhỏ bé nằm trong quản hạt của Thú Hồn Tông, tông môn phụ thuộc vào Chiến Thiên Điện.
Trên đường đi đến Ân Cư trấn, Tích Dục và Băng Tuyết cứ liên tiếp cãi nhau không ngừng. Mãi cho đến khi hai người tiến vào trấn mới dừng lại.
Tích Dục nhìn Băng Tuyết nói.
"Ta với muội cá cược, hôm nay ai khai mở được chiến hồn cao cấp nhất người đó là lớn."
Băng Tuyết liền lập tức đồng ý.
"Được, vậy Tiểu Dục ngươi chuẩn bị gọi ta một tiếng Tuyết tỷ đi. Khanh khách."
147
4
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
