ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - Một Đêm Điên Cuồng (1)

Lãnh Hàn xoay người ánh mắt lạnh lẽo lướt dọc thân người thiếu nữ. Cô gái lộ ra đôi ngực căng đầy dễ dàng được cặp mắt tinh tường của hắn nhìn cặn kẽ. Mái tóc đen mượt của Thường Hi vương tuỳ ý ở bờ vai nhỏ nhắn, dưới ánh sáng mờ ảo của bóng trăng, mọi đường nét trên con người cô như được lột tả một cách sắc sảo.

Lãnh Hàn dù không thích nữ nhân này nhưng với bản năng một người đàn ông, hắn không thể phủ nhận… cô gái này rất đẹp. Mà nét đẹp này vừa ngây ngô lại mị hoặc như một nụ hoa chớm nở muốn hắn mạnh mẽ xé nát từng cánh hoa trên người cô.

Bàn tay hắn trần trụi vuốt ve từng tấc da thịt trên người cô, ánh mắt tràn ngập lửa dục như đang ngắm nhìn con mồi.

Khẽ vuốt ve gương mặt non mịn, Lãnh Hàn bàn tay nóng bỏng chậm rãi đi xuống hướng về cần cổ trắng mịn của cô.

Chiếc cô mảnh khảnh nhỏ nhắn như vậy dường như chỉ cần một nắm tay hắn liền có thể dễ dàng đem cô bóp nát.

“Bề ngoài thì rất sạch sẽ… để tôi xem bên trong cô liệu có sạch như vẻ ngoài của cô hay không?"

Thường Hi cắn chặt bờ môi đỏ mọng, ánh mắt ngấn nước, bị lời nói của hắn trần trụi quét sạch tự tôn của mình.

Lãnh Hàn cúi đầu, biểu tình có một tia cuồng loạn, rất nhanh dùng miệng mút lấy một núm vú của cô, đói khát như trẻ nhỏ thèm sữa.

Tựa hồ còn không cảm thấy đủ, bàn tay còn lại cũng không chịu yên lặng mà nắm chặt bầu vú còn lại của cô xoa nắn. Hai nụ anh đào bị nhào nắn, xé nát đến muôn đủ hình dạng.

“Đau…” Thường Hi không cầm lòng được khẽ nấc lên một tiếng.

Tiếng kêu nỉ non khiến hắn càng trở nên điên cuồng, động tác không hề ngừng lại mà càng mãnh liệt cắn lên ngực cô, như muốn cắt nát nụ anh đào trước ngực.

Lãnh Hàn dùng sức mút núm vú, chỉ cảm thấy đầu lưỡi như có hương thơm, bầu ngực của cô no đủ mềm mại, khiến hắn hận không thể nuốt vào bụng.

Đến khi Thường Hi khóc nức nở, đầu vú đều hằn sâu vết cắn hắn mới thỏa mãn rời đi.

“Kỹ nữ cô qua tay bao nhiêu thằng đàn ông rồi.” Lãnh Hàn con ngươi đục ngầu, bàn tay mạnh mẽ quất lên bờ mông trắng mịn của cô.

Thường Hi đâu thể chịu được hành động xấu hổ như vậy, đôi mắt lập tức liền ngấn lệ điên cuồng gia sức lắc đầu.

“Không có, không có.”

Lời còn chưa dứt, tiếp tục một bàn tay mạnh mẽ quất lên bờ mông còn lại của cô, Thường Hi xấu hổ chỉ hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống.

“Tiện nhân cô còn biết nói dối sao?”

Bàn tay to lớn trượt vào nơi giữa hai chân Thường Hi, mặc cho cô cố khép chân hắn vẫn cho hai ngón tay tìm đường len lỏi đến khe hở tuyệt mỹ, không một chút nhân nhượng, không dạo dầu không ẩm ướt, hắn mạnh tay dùng một lực đâm thẳng vào trong huyệt nhỏ.

Lãnh Hàn kéo xuống chiếc quần, không đợi cô phản ứng mạnh mẽ đem cự vật đâm thẳng vào người cô.

“Đau… đau quá… làm ơn đem nó ra.”

Động tác càng nhanh, tựa hồ muốn đâm chết cô gái nhỏ bé dưới thân mình. Cánh tay lại lần nữa giơ lên, mạnh mẽ giáng xuống mông cô.

“Đau! Giờ mới biết đau sao? Tại sao lúc cô hạ dược tôi lại không nghĩ đến sẽ có một giờ khắc này.”

Hai mắt Thường Hi khóc đến khô rát, hàng mi dài đen cong vút bây giờ đã nặng nề ướt đẫm. Cả gương mặt của cô nóng bừng, đỏ như say rượu.

Nếu biết người này biến thái như vậy cho dù có chết cô nhất định cũng không thể tìm đến hắn ta. Nhưng trên đời làm gì có thuốc hối hận, cô đành bất lực nén nhịn cơn đau truyền đến từ hạ thể.

Theo từng đợt ra vào, mơ hồ có thể nhìn thấy tia máu cùng chất lỏng trắng đục, lúc này Lãnh Hàn mới cười nhạt, đáy mắt lóe lên một tia sáng.

Thường Hi kêu gào một lúc cũng phát mệt, sức lực nơi cô dường như cũng bị rút cạn sau một thời gian vật vã kháng cự. Hai cánh tay cự tuyệt cơ thể hắn bây giờ đã mặc nhiên buông xuôi. Cô nằm nghiêng mặt sang một bên, khép mắt cắn chặt môi mà bật khóc.

"Đừng...lấy nó ra khỏi người tôi, rất đau...." Thường Hi cựa quậy thân người mà kêu khóc, bầu vú đầy đặn kịch liệt nhấp nhô như đang gọi mời.

Lãnh Hàn không buồn đáp trả, hắn cúi người ngậm vào khoan miệng ẩm ướt một bên đầu vú đã sớm bị hắn làm cho sưng tấy. Đầu lưỡi hết liếm quanh rồi mút mạnh làm Thường Hi không kiềm được mà hé môi kêu ra một tiếng nhỏ xíu.

Lãnh Hàn đột nhiên đem cự vật rút ra, hắn bóp chặt cằm cơ lạnh giọng nói.

“Nhìn xem bên dưới cô kêu gào muốn tôi như nào, thật đúng là kỹ nữ dù có bị cường bạo cũng vẫn luôn luôn thèm khát.”

Nhục nhã khi chính bản thân lại bị động tác của Lãnh Hàn làm cô bị kích thích, ngoài mặt thì không hề chấp nhận nhưng hạ thân, hoa huyệt lại chẳng khác gì đang hưởng ứng không ngừng. Thường Hi muốn quay mặt sang nơi khác, nhưng khuôn mặt vẫn bị một tay Lãnh Hàn giữ chặt.

"Aaaa...." cổ họng Thường Hi cố kêu lên một tiếng thật dài, thật nặng trong miệng, toàn thân phiếm hồng giật giật từng cơn rồi mất dần sức lực, cô khuỵ lấy hai chân xuống, nhưng chưa gì lại bị Lãnh Hàn nắm lấy eo mà ghì chặt.

Cự vật được hắn ấn mạnh giữ sâu trong trong người, Thường Hi vừa bị hắn làm cho trải qua một lần khoái cảm cực độ, cả cơ thể lẫn tinh thần đều trở nên mơ hồ vô định. Bị hắn tiếp tục cắm sâu tận cùng thế này, khiến cô khó chịu lại phải bật khóc.

Nhìn cô nằm mệt mỏi khóc nấc, Lãnh Hàn nhếch môi cười gian trá, hắn ghé vào tai cô mà lạnh nhạt nói: "Cảm giác thế nào khi bị tôi làm cho ra đến tay chân run rẫy? Tiếc rằng cô không thể tự nhìn thấy, tấm nệm bên dưới đã bị cô làm bẩn đến cỡ nào..."

Dứt lời, Lãnh Hàn lần nữa mang theo cự vật tiến công nhưng lần này không phải hoa huyệt non mềm mà là cắm thẳng vào cúc huyệt của cô.

Nơi nhạy cảm bất ngờ bị xâm nhập, Thường Hi siết chặt ga giường, trong miệng liên tục chửi hắn đồ súc vật.

“Cầm thú… anh không phải là người… ô ô…”

41

1

1 tháng trước

1 giờ trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.