Chương 1 - Trọng Sinh
Trong sảnh lớn, ánh đèn nhấp nháy chiếu lên khuôn mặt nam thanh nữ tú của đám phú nhị đại, tiếng nhạc ầm ĩ cùng với âm thanh cười đùa của mọi người, xa xa khuất trong góc tối còn mơ hồ nghe thấy âm thanh rên rỉ phóng đãng của nữ tử.
Trong hộp đêm hầu hết đều là hành động về đêm, những con người nơi thành thị sau một ngày mệt mỏi ai cũng muốn tìm đến nơi hỗn loạn này để tự do trút xả những cảm xúc.
Người đàn ông dựa lưng vào sofa, đôi mắt nhíu chặt như cảm nhận thống khổ.
Gương mặt tuấn mĩ, từng đường nét như được thượng đế tỉ mỉ điêu khắc cho dù lúc này thần sắc có tái nhợt cũng không hề làm thuyên giảm vẻ đẹp của hắn.
Người đàn ông như vậy hiển nhiên thu hút được rất nhiều ánh mắt của mọi người, đặc biệt là nữ nhân chỉ hận không thể cùng người thanh niên này phát sinh một đêm mê hồn. Nhưng nghĩ là vậy, cho dù có si mê đến mức nào đám người nơi đây cũng không có ai can đảm lại gần trêu chọc hắn.
Bởi vì người thanh niên tuấn mĩ này không ai khác chính là Lãnh Hàn, đại thiếu gia nhà họ Lãnh người cầm đầu trong giới hắc đạo. Tại thành phố này một bàn tay của hắn cũng có thể tùy tiện che trời. Đám người ở trên cũng phải kiêng dè hắn ba phần.
Người như vậy nếu không mở miệng ai dám chủ động đi tìm hắn ta gây sự.
Lúc này, Lãnh Hàn đột nhiên mở hai mắt, trong đáy mắt tràn ngập vẻ kinh sợ.
Sống! Hắn vậy mà không chết!
Lãnh Hãn ngây người mở ra điện thoại, chậm rãi mở miệng: “Năm 2040, ngày năm tháng sáu vừa vặn mười hai giờ đêm… mình vậy mà không chết, hơn nữa nhìn tình hình trước mặt dường như còn trở lại hai mươi năm trước.”
Có trời mới biết suốt hai mươi năm qua hắn đã trải qua sự thống khổ nào.
Ngày hôm ấy, bầu trời đột nhiên đỏ rực, một trận mưa rơi xuống, chỉ là nước mưa đỏ như máu người dính phải đều trở nên quái dị, gân xanh nổi lên cơ thể thối rữa không khác bao nhiêu so với xác sống trên phim.
Thế giới chỉ sau một đêm liền biến đổi hoàn toàn, so với địa ngục hẳn không kém đi là mấy.
Nghĩ đến đây đáy mắt Lãnh Hàn khẽ bốc lên một mảnh sát khí.
Phản bội! Bị đàn em mình tin tưởng phản bội cảm giác này không hề dễ chịu hơn nữa lại còn gián tiếp hại chết em gái mình.
Càng nghĩ Lãnh Hàn càng tức giận, nắm tay siết chặt thành quyền.
Cha mẹ mất sớm để lại một gia sản khổng lồ, một cậu nhóc mới học trung học thì có thể đi xa đến đâu. Nếu không phải vì cô em gái duy nhất của mình chỉ sợ hắn đã sớm mất mạng trước những tên cáo già kia.
Vậy mà chỗ dựa duy nhất lại bị chính tay mình gián tiếp hại chết…
Nếu không phải bản thân nhu nhược, sau khi bị đám người kia hạ bệ hắn làm sao có thể luân lạc đến mức đi ăn xin đầu đường xó chợ, nha đầu cũng đâu cần phải vì bản thân mình mà gia sức làm việc cuối cùng bị đám người không bằng súc sinh kia hại chết.
Rắc!
Một tiếng vỡ vang lên, chiếc bàn trước mặt nát vụn, mảnh kính vỡ nát đâm thẳng vào bàn tay Lãnh Hàn. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống nhưng hắn lại không hề cảm thấy đau đớn có lẽ những thống khổ hắn phải chịu đựng trước kia đã sớm xa xa vượt qua những đau đớn về thể xác.
Cảm giác nóng rực trên người càng ngày càng lợi hại, hắn nhíu chặt mày, sắc mặt khẽ thay đổi… cư nhiên là xuân dược!
Hơn nữa là xuân dược có dược tính cực kì lợi hại!
Đáy mắt lạnh lẽo không giấu được một tia lửa nóng.
Chết tiệt! Mới trọng sinh liền bị người hạ dược, kiếp trước mình đâu có bị người ám hại... Chẳng lẽ lần này trọng sinh nên có một số việc thay đổi.
Hơi hơi nhíu mi.
Lãnh Hàn đứng dậy, thân hình cao lớn mang theo lửa nóng đi về một căn phòng nhỏ.
Vừa muốn sai người gọi đến một nữ nhân để hạ hỏa thì đột nhiên cánh cửa mở ra.
Một bóng người thon dài bước vào, bóng đêm làm khuôn mặt nữ nhân trở nên mông lung, nhưng có thể mơ hồ nhìn ra dáng người đầy đặn của cô.
Lãnh Hàn ngồi trên giường lẳng lặng nhìn cô gái lớn mật bước vào.
“Thuốc là do cô hạ?” Lãnh Hàn mở miệng, âm thanh khàn khàn tràn ngập dục vọng mãnh liệt.
Nữ nhân nghe vậy trầm mặc không lên tiếng, hiển nhiên ngoài cô ra chắc hẳn không còn người thứ hai.
“Cút!” Lãnh Hàn cười nhạt, nén nhịn dục vọng phun ra một chữ.
Hắn cũng không phải chưa từng nếm qua mùi vị nữ nhân, hơn nữa đối với dục vọng bản thân trước nay hắn chưa từng khống chế, hành động đều dựa theo bản tính mà làm.
Nhưng hắn ghét nhất là bị người ám hại, nữ nhân này vậy mà dám cả gan hạ dược mình quả nhiên là ăn phải gan hùm.
Trong bóng tối, cô gái sợ sệt lui lại vài bước, thân hình mảnh mai kịch liệt run rẩy nhưng không vì vậy mà quay đầu bỏ chạy, chỉ vài giây sau đã cố gắng trấn tĩnh bản thân.
Cô mạnh dạn trút bỏ chiếc khăn trên người chậm rãi hướng về Lãnh Hàn.
Nhìn nữ nhân trước mặt, làn da trắng mịn như bạch ngọc, hai bầu ngực tuy không phải quá to lớn nhưng lại rất vừa vặn, trước ngực còn hai nụ anh đào màu hồng nhạt cũng vì thân hình run rẩy mà khẽ đung đưa như trêu chọc mời gọi nam nhân tới hái.
Đặc biệt hạ thể trơn bóng, không lấy một sợi lông mao càng khiến hạ thân Lãnh Hàn mãnh liệt sưng to.
Cô bước tới gần hắn, cả người không mảnh vải ôm lấy thân hình rắn chắc của nam nhân, hai bầu ngực mềm mại không chút phòng bị áp mạnh vào bờ lưng của hắn.
Cảm nhận thứ mềm mại, nóng bỏng sau lưng còn có xuân dược mãnh liệt kích động, lúc này chỉ sợ là nam nhân không ai là không có phản ứng.
“Đừng đuổi tôi ra ngoài, xin anh... Chỉ một đêm thôi.”
Cô thật không ngờ có ngày mình có thể nói ra lời lẽ không biết xấu hổ như vậy.
Ngày thưởng đều là bộ dáng cao cao tại thường, nhưng không ngờ tiểu thư Thường gia cũng phải có ngày luân lạc đến mức hèn mòn cầu xin nam nhân sủng hạnh mình. Lại còn kém chút liền bị người ta đuổi ra ngoài.
Uỷ khuất như vậy kém chút liền khiến cô không chịu được mà bỏ đi.
35
1
1 tháng trước
18 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
