ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 2 - [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Rất nhiều người đến tham dự lễ tang, có các diễn viên nổi tiếng, cũng có những đạo diễn trứ danh, rồi cả đám phóng viên và những diễn viên không mấy tiếng tăm theo chân họ đến, buổi tang lễ nhanh chóng bị bọn họ biến thành một bữa tiệc xã giao.

"Việc này thật kỳ quái, không phải sao?" Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng Ninh Ninh,

"Bà ấy lúc còn sống chẳng có mấy bạn bè, sau khi chết tự nhiên lại mọc ra nhiều bạn ghê."

Ninh Ninh không cần quay đầu lại cũng biết người tới là ai.

Trần Quan Triều bước tới sau cô, khom lưng, đặt bó cúc trắng trong tay lên quan tài.

"Cô đã biến bà ấy thành một món đồ triển lãm." Ông ta đứng thẳng dậy, quay đầu cười với cô.

Môi Ninh Ninh mấp máy, nhưng cô không nói nổi lời phản bác. Bởi vì ông ta nói đúng, những người thật lòng tới tham dự lễ tang của bạn mình sẽ không mang theo nhiều phóng viên và gậy tự sướng như thế.

"Đúng rồi." Trần Quan Triều nói, "Gần đây tôi mới nghe được một tin đồn."

🔥 Đọc chưa: Huyền Huyễn: Võ Hồn Của Ta Là Aurelion Sol (Dịch) ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

"Tin đồn gì?" Ninh Ninh hỏi.

"Nghe nói cô muốn bán đấu giá di vật của mẹ cô." Ông ta nhìn cô chằm chằm, "Bao gồm cả những chiếc cúp và nội y của bà ấy."

Ninh Ninh trợn trừng mắt không tin nổi: "Sao tôi có thể làm một việc như thế chứ?"

"Tốt nhất là cô đừng có làm thế." Trần Quan Triều im lặng một chốc như đang cân nhắc điều gì, cuối cùng ông ta nói, "Tuần sau cô có thể tới thử vai, tuy đã chọn được nữ chính rồi, nhưng vai nữ phụ vẫn chưa xác định đâu."

Nếu ông ta nói điều này với Ninh Ninh từ trước tang lễ, nhất định cô sẽ rất mừng rỡ và biết ơn, nhưng giờ này nghe miệng ông ta nói thế, cô lại cảm thấy vừa nhục nhã vừa khổ sở, bởi vì như vậy chẳng khác nào một loại bố thí.

"Đây không phải bố thí." Trần Quan Triều như nhìn thấu tâm tư cô, một nụ cười khinh miệt hiện trên khóe môi ông ta, "Đây là một cuộc giao dịch. Cô giữ lại tôn nghiêm cho mẹ cô, tôi cho cô một cơ hội, chỉ thế mà thôi."

Ninh Ninh trợn mắt, vừa định lên tiếng thì di động vang lên, cô cúi đầu nhìn số điện thoại, nhíu mày, nói một tiếng xin lỗi với Trần Quan Triều, sau đó vội vàng vào phòng nghỉ.

"Bà nói gì?" Trong phòng nghỉ, Ninh Ninh không nén nổi cơn giận, "Mẹ vừa mới đi, bà đã muốn bán đấu giá di vật của mẹ ư?"

Trong một cửa hàng xa xỉ ở Hongkong, một bà già mặc áo khoác lông chồn đang thử nhẫn kim cương, nhân viên bán hàng đứng bên cạnh cầm điện thoại cho bà ta, bà ta vừa ngắm nghía ánh sáng lấp lánh trên ngón tay mình, vừa thờ ơ nói: "Dạo này tôi không đủ tiền chi tiêu."

Ninh Ninh hít sâu vài hơi: "Bà muốn bao nhiêu?"

"Cứ đưa tôi một trăm vạn trước đã." Bà ta nói.

"...... Tháng trước mới đưa bà mười vạn, tháng này bà vừa mở miệng đã đòi trăm vạn?" Ninh Ninh nói.

"Lúc mẹ cô còn trẻ, tôi có đòi bao nhiêu nó cũng cho tôi mà không nói một lời." Bà già lạnh lùng nói,

"Nó cái gì cũng tốt, chỉ mỗi tội sinh ra cái loại vô lương tâm nhà cô, xin cô có tí tiền chu cấp mà cô cũng phải cò kè mặc cả với tôi, muốn chọc cho bà ngoại cô tức chết có phải không?"

Trên đời còn có người tráo trở như thế đấy!

Người trong giới hay ngoài giới ai mà chẳng biết, Ninh Ngọc Nhân cái gì cũng tốt, điểm duy nhất không tốt chính là có một bà mẹ như quỷ hút máu, Thôi Hồng Mai. Một ảnh hậu như Ninh Ngọc Nhân, tới lúc tuổi già nghèo túng ngay cả tiền chữa bệnh cũng không có, tiền đi đâu hết rồi? Tiền đều vào hết áo lông chồn, nhẫn kim cương với biệt thự của Thôi Hồng Mai chứ đâu.

🔥 Đọc chưa: Công Lược Nam Chủ Hắc Hóa ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

"Tôi không có tiền!" Ninh Ninh không nhịn nhục được như mẹ cô, "Tiền tôi còn phải giữ lại mua mộ cho mẹ tôi nữa chứ!"

"Được thôi." Thôi Hồng Mai tỉnh bơ nói, "Chúng ta gặp nhau ở buổi đấu giá vậy nhé."

Nói xong, bà ta ngắt điện thoại, nhìn vào di động cười khẩy một tiếng: "Hừ, đòi đấu với tao à."

Di động lại vang lên, nhân viên phục vụ nhìn về phía Thôi Hồng Mai, Thôi Hồng Mai lại xua tay nói: "Đừng để ý đến nó, cứ để cho nó gọi, mấy người còn kiểu mẫu nào mang hết ra đây cho tôi thử đi."

Bên kia, Ninh Ninh gọi liên tục hơn mười cuộc điện thoại, cuối cùng không nhịn nổi ngẩng mặt lên trời mắng: "Quân cướp bóc!"

Nghĩ Thôi Hồng Mai dám nói dám làm, Ninh Ninh không thể không nhanh chóng liên hệ với nhà tang lễ, bảo bọn họ mau chóng kết thúc lễ tang, đồng thời lên Ctrip đặt vé máy bay, chuẩn bị tới tận nơi ngăn bà ta lại.

Một tang lễ hoành tráng đã kết thúc qua loa như thế.

Khách khứa lục tục ra về, rất nhiều người phàn nàn trách cứ. Trong một chiếc Bentley, một anh chàng cao lớn điển trai chợt mở miệng: "Ba, hình như ba hơi quá đáng rồi thì phải?"

"Ý con là sao?" Trần Quan Triều ngồi vào bên cạnh hắn, tài xế giúp ông ta đóng cửa xe lại.

Anh chàng điển trai —Trần Song Hạc, con trai của Trần Quan Triều lạnh nhạt nói: "Ba căn bản đâu có định cho cô ta đóng phim của ba, ba gọi cô ta tới thử vai chỉ là để cô ta hiểu rõ sự chênh lệch giữa cô ta với con và với những người khác, sau đó dùng những lần "cut" liên hồi nghiền nát cô ta."

"Con thấy như thế là quá đáng à?" Trần Quan Triều cười nói, "Dung túng cho nó tiếp tục ở lại cái ngành này mới là quá đáng, là vô trách nhiệm với khán giả, cũng là sự sỉ nhục đối với nghề diễn viên này."

"Vậy sao?" Trần Song Hạc liếc xéo ông ta một cái, không hề nể nang mà vạch trần ông ta, "Con chỉ thấy một fan thiếu não đang vô cớ gây rối thôi."

Trần Quan Triều ngây ra một lúc, sau đó luống cuống phản bác: "Ba mà là fan thiếu não à!"

"Người diễn xuất kém có đầy ra đấy, ba lại chỉ nhắm vào mỗi cô ta." Trần Song Hạc lạnh nhạt nói, "Còn chẳng phải vì trong mắt ba, cô ta là vết nhơ trên người Ninh Ngọc Nhân hay sao?"

Nói xong, hắn lạnh lùng nhìn ông ta. Sau khi nhận được tin Ninh Ngọc Nhân qua đời, người đàn ông này ru rú trong nhà khóc gần ba ngày, thật chẳng khác nào người chết là vợ ông ta. Không, lúc vợ ông ta chết, ông ta còn chẳng nhỏ được một giọt nước mắt, thậm chí không tới dự lễ tang của bà, hắn khóc lóc gọi điện thoại cho ông ta, ông ta chỉ dửng dưng đáp: "Chờ ba quay phim xong đã." Kết quả đợi ông ta về, mẹ đã sớm thành một hũ tro tàn.

Nghĩ đến đây, Trần Song Hạc quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ xe, cách đó không xa, Ninh Ninh ôm hũ tro cốt, sắc mặt u buồn, bước chân vội vã, bóng dáng lẻ loi kia cực kỳ giống hắn năm đó. Trần Song Hạc nhìn cô, tâm tình rất phức tạp, trong chốc lát cảm thấy khuôn mặt cô thật đáng ghét, trong chốc lát lại cảm thấy đồng cảm với cô.

Lúc này, xe khởi động.

Chiếc Bentley màu xám bạc chạy sượt qua Ninh Ninh, không biết vì sao cô chợt ngừng bước, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt hai người thoáng chốc giao nhau trong buổi lễ tang rả rích mưa dầm, lại nhanh chóng chuyển đi, cảm xúc xốn xang dần dịu lại, cuối cùng vẫn là nỗi căm hận nhiều hơn, Trần Song Hạc quay mặt đi, nghĩ thầm: Lần sau gặp mặt, nhất định phải nghiền nát cô ta.

Ninh Ninh không để tâm ánh mắt thoáng qua khi nãy, sau khi lễ tang kết thúc, lẽ ra cô phải bận bịu lo chuyện mồ mả, nhưng bà Thôi đã phá vỡ toàn bộ kế hoạch của cô, cô chỉ đành tạm thời để hũ tro của mẹ ở nhà, sau đó vội vàng chạy tới Hongkong......

Nghênh đón cô là một bản hợp đồng.

Hợp đồng đặt giữa bàn trà, Ninh Ninh cùng Thôi Hồng Mai ngồi mặt đối mặt, bầu không khí giương cung bạt kiếm.

"Bà biết bà đang làm gì không?" Ninh Ninh lạnh lùng nói, "Bà đang bán rẻ cháu gái của bà đấy!"

"Không, tôi cảm thấy cái giá này rất công bằng đấy chứ." Thôi Hồng Mai vắt chéo chân ngồi trên chiếc sô pha kiểu Âu, so với tháng trước, trên ngón tay bà ta nay có thêm một chiếc nhẫn kim cương cỡ bự,

"Không chỉ đầu tư cho cô đóng phim và quay quảng cáo, ông Dương còn đồng ý mỗi tháng chu cấp cho tôi năm mươi vạn phí sinh hoạt, chuyện này tốt cho cả tôi và cô đấy thôi."

Ninh Ninh hơi khom người nhìn thẳng vào bà ta: "Trong lòng bà, tôi cũng chỉ đáng giá năm mươi vạn một tháng thôi à?"

🔥 Đọc chưa: Dã Tính Thời Đại ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

"Nếu cô có tài được như mẹ cô thì đương nhiên tôi chẳng tội gì giết gà lấy trứng." Thôi Hồng Mai rít một hơi thuốc, khóe miệng phun ra một làn khói trắng, "Nhưng cô có không? Được mỗi cái mặt mới mẻ xinh đẹp, liệu mới mẻ được bao lâu?"

Ninh Ninh cuộn lại nắm tay trên đầu gối, xưa nay luôn có người phủ nhận cô, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị tổn thương như vậy, bởi vì đây là người thân ruột thịt của cô, bà ta phủ nhận tất cả của cô, ngoại trừ vẻ bề ngoài.

"Bây giờ...... tôi không bằng mẹ." Ninh Ninh mím môi nói, "Nhưng tôi vẫn đang nỗ lực......"

"Thôi bỏ đi." Thôi Hồng Mai ngắt lời cô, "Ngọc Nhân chỉ cần hai năm đã nổi khắp trời nam biển bắc, còn cô? Cô đóng phim bao nhiêu năm rồi?"

Ninh Ninh vừa phẫn nộ vừa hổ thẹn, cô định lấy lý do là thời đại khác nhau, có quá nhiều người cạnh tranh, khán giả ngắm mặt là chính chứ mấy ai chịu xem diễn xuất......

Nhưng tất cả đều là lấy cớ, nói đi nói lại, vẫn là bản thân cô kém cỏi, nếu cô không chỉ có vẻ đẹp của mẹ mà còn có được diễn xuất của bà, thì bây giờ cô căn bản sẽ không rơi vào cảnh ngộ này.

Ít nhất Thôi Hồng Mai sẽ không đưa cho cô một bản hợp đồng nhục nhã như vậy.

Việc này chẳng khác nào cầm dao khắc từng chữ trên ngực cô, mày là đồ vô dụng, diễn xuất chẳng ra gì, mày trả giá nhiều như vậy cũng chỉ đáng làm bồ nhí cho tổng giám đốc thôi.

"Nếu tôi nói không thì sao?" Ninh Ninh lạnh lùng hỏi.

Thôi Hồng Mai ngả người ra sau dựa vào chiếc sô pha, môi đỏ như máu, ngón tay kẹp điếu thuốc, nói:

"Biết trước là cô vô lương tâm rồi mà, nhưng mà không sao, tôi đã liên hệ với một hội đấu giá rồi, theo ước tính ban đầu, đống cúp với váy dạ hội và nội y của mẹ cô, tổng cộng có thể bán được chừng bảy tám trăm vạn, cũng tạm đủ để bà già này sống nốt nửa đời sau đấy nhỉ."

...... Có lẽ sẽ có người mắng cô bất hiếu, nhưng nếu bây giờ thiên đường mà cho chiết khấu, một bà ngoại có thể đổi lấy một người mẹ, Ninh Ninh sẽ lập tức đem thiêu bà già này ngay!

"Bản hợp đồng này, tôi không ký được." Trước vẻ mặt xanh mét của Thôi Hồng Mai, Ninh Ninh nhấc bản hợp đồng trên bàn, xé thành từng mảnh nhỏ, "Bà cũng khỏi phải dọa dẫm tôi, bà có một phần thừa kế, tôi cũng có một phần, phần của bà làm sao bán được đến tám trăm vạn."

"Mày muốn chọc tao tức chết phải không, khụ khụ khụ!" Thôi Hồng Mai lập tức đấm ngực ho khan.

Ninh Ninh chẳng tin bà ta sẽ chết được. Hôm qua bà ta mới hẹn hò với một gã cơ bắp, còn đăng cả ảnh khóa môi lên blog nữa cơ mà.

"Bây giờ tôi cho bà một lựa chọn khác." Ninh Ninh rút một chiếc bút và một quyển sổ từ trong túi, ném lên bàn, "Liệt kê hết di vật ra, bà một nửa tôi một nửa, phần của bà, bà hãy ra một cái giá hợp lý, chờ tôi kiếm được tiền, tôi sẽ mua lại từ tay bà."

🔥 Đọc chưa: Võ Hiệp: Bắt Đầu Yêu Sư Nương ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Thôi Hồng Mai lập tức ngừng ho, nhấc cây bút trên bàn, nhanh chóng viết hí hoáy vào quyển sổ.

Danh sách liệt kê xong, Ninh Ninh cầm lên xem thử, một con số thiên văn. Đặc biệt là những vật dụng cá nhân như nội y, cái nào cũng ra giá ngất ngưởng đến trăm vạn.

Thiên văn: những con số rất lớn từ hàng trăm triệu trở lên.

Ninh Ninh hiểu rõ trong lòng, muốn lấy được những di vật này, phương pháp thực dụng nhất chính là cứ để bà ta mở hội đấu giá, dù sao Ninh Ngọc Nhân cũng không phải minh tinh đang hot, những thứ nội y này dù thế nào cũng không thể bán được giá trăm vạn. Nhưng cô không thể làm như vậy, danh dự của mẹ cô không thể ném đi như thế được.

Cô chỉ có thể khẽ cắn môi, nói: "Được rồi."

Thôi Hồng Mai giờ mới cảm thấy mỹ mãn, hướng về bóng lưng Ninh Ninh thúc giục: "Vậy cô phải nhanh lên đấy nhé, tháng sau tôi có hẹn đi du lịch Hawaii với người ta rồi, không có tiền là không được đâu."

Tôi biết! Bà nói trên blog cả rồi, bà muốn đi hưởng tuần trăng mật với gã trai cơ bắp của bà!

Bước chân Ninh Ninh thoáng chững lại, sau đó nhanh chóng hướng ra ngoài.

Vội vàng lên máy bay, lại vội vàng xuống máy bay, trên taxi, Ninh Ninh liên tục gọi điện nhắn tin xin việc, bất cứ công việc gì cũng được, bất cứ nhân vật nào cũng xong, cô muốn kiếm tiền.

Nhưng vì ảnh hưởng từ bộ phim rác tệ hại kia, giờ ai nấy đều coi cô là hung thần của phòng vé, người nào người nấy khéo léo từ chối. Người quản lý biết được tin tức liền gọi điện cho cô, cảnh cáo: "Nếu cô còn muốn làm cái nghề này, thì thôi ngay cái giọng 'việc gì cũng nhận, nhân vật gì cũng diễn' đi, biết điều thì ngậm miệng lại, để qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp."

Tuy quản lý nói rất nghiêm khắc, nhưng thuốc đắng dã tật lời thật mất lòng, đó hoàn toàn là vì muốn tốt cho Ninh Ninh, trong lòng Ninh Ninh cũng hiểu. Nhưng giờ phút này, cái cô cần không chỉ là lời khuyên, cô cần một lời an ủi, cho dù là một câu "Cô có khỏe không" đều được. Nhưng mà Lý Bác Nguyệt là một quản lý vừa tài giỏi vừa có tiếng tăm, hắn luôn bận tối mắt tối mũi, nghệ sĩ dưới tay hắn ta không ít, Ninh Ninh là một trong số đó, nhưng không phải người quan trọng nhất.

Ngắt điện thoại, Ninh Ninh cố tìm trong di động một người bạn có thể tâm sự, kết quả lật tới lật lui, phát hiện bên trong chỉ có số điện thoại của đồng nghiệp, không có một ai có thể cho cô mượn bờ vai để khóc một trận.

Để trở thành một diễn viên đủ tiêu chuẩn, cô gần như đã hy sinh tất cả.

Không có bạn bè, không có giải trí, không có sở thích nào khác, chỉ có tập luyện, tập luyện, tập luyện hết năm này sang năm khác.

Trả giá nhiều như vậy, nhưng hoàn toàn không có kết quả gì.

Nước mắt dồn nén nhiều ngày tuôn ra, Ninh Ninh nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trên màn hình điện thoại, không nén nổi nghẹn ngào: "Không có một ưu điểm gì, sao mày còn sinh ra trên đời này làm gì......"

Cô che miệng không ngừng nức nở, ngoài cửa sổ xe, mưa đã đổ xuống từ bao giờ, một bảng hiệu cũ kỹ chợt lóe lên trong màn mưa.

🔥 Đọc chưa: Chí Cao Nhân Giang ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

"Dừng xe!"

Xe đỗ lại ven đường, Ninh Ninh mở cửa xe bước xuống, không có ô, cô cứ đứng như thế trong cơn mưa tầm tã, nhìn rạp chiếu phim trước mặt.

Rạp chiếu phim Nhân Sinh.

6

0

1 tháng trước

1 tháng trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.