ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 11 - [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Nhìn bóng lưng cậu ta, Ninh Ninh khẽ thở phào trong lòng, cuối cùng cũng được nghỉ giải lao rồi.

Làm Khúc Ninh Nhi, đây chỉ là trò chơi thả rùa về hồ. Nhưng làm Ninh Ninh, cô thật lòng hy vọng cậu ta có thể chạy trốn thành công. Ồ? Có chuyện gì vậy? Vì sao cậu ta không đi nữa?

Ninh Ninh nhíu mày, khó khăn lắm mới xua được Khúc lão đại đi, chẳng dễ gì mới gợi ra được “Trò chơi của tiểu thư”, sứt đầu mẻ trán mới giữ được má Vương lại, vất vả lắm mới tạo được cơ hội cho cậu ta chạy trốn…… Mà tất cả những việc này đều phải hoàn thành dưới điều kiện “không được tách khỏi nhân vật” nữa chứ! Lần đầu tiên cô diễn xuất hoàn toàn trùng khớp với đặc thù của nhân vật như thế, nếu bảo phải diễn lại lần nữa, cô thật không biết mình có làm được không!

Nhưng Trần Quân Nghiên lại dừng bước trước cổng lớn.

Rõ ràng chỉ vài bước là có thể ra ngoài, với hắn mà nói lại giống như lạch trời vời vợi.

Từng giây từng phút trôi qua, mỗi một giây đồng hồ trôi qua, khả năng trốn thoát của cậu ta sẽ giảm bớt một chút, Ninh Ninh không biết cậu ta có vội không…… Nhưng cô làm thái giám mà đã cuống muốn chết rồi đây!

🔥 Đọc chưa: Tân phong lưu Đoàn Dự ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Có cơn gió thổi qua, cuốn tung lá rụng dưới đất chưa có người quét, lá rụng cuốn qua đôi giày vải đen trên chân cậu ta, đôi giày vải đen chậm rãi chuyển hướng, nặng nề bước về phía cô.

“Tiểu thư.” Cậu ta từng bước một trở lại trước mặt cô, cười nói, “Tôi về rồi đây.”

Ninh Ninh nhìn chằm chằm cậu ta hồi lâu, nhưng vẫn không thể nhìn thấu ý nghĩa ẩn dưới nụ cười này, cô nghi hoặc hỏi: “Sao cậu đi nhanh quá vậy? Cậu bảo muốn về thăm nhà cơ mà?”

“Tôi làm gì có nhà.” Nụ cười của Trần Quân Nghiên có phần giả tạo, “Nơi này chính là nhà tôi.”

Cậu đang nói dối. Ninh Ninh biết rõ trong lòng, nhưng không nói ra, cô cười, kéo tay cậu ta: “Vậy thì về nhà chơi với tôi nào!”

Trần Quân Nghiên vừa cười vừa theo cô vào phòng, chỉ trừ lúc bước qua cửa phòng, bước chân cậu ta hơi khựng lại một chút, thời gian còn lại cậu ta đều tỏ ra cực kỳ tự nhiên, thậm chí khi cô bắt cậu ta chơi trò tập làm người lớn ngu ngốc, cậu ta cũng không để lộ chút khó chịu nào, giống như một người anh trai tính tình ôn hòa về đến nhà, chơi cùng đứa em gái nhỏ của mình vậy.

Cậu ta biểu hiện đến tốt đến thế, Ninh Ninh là một diễn viên sao có thể chịu thua! Cô chỉ có thể cùng cậu ta chơi tiếp trò chơi có thể kéo thấp chỉ số IQ của nhân loại xuống này……

Rất nhiều lần cô muốn mở miệng hỏi thẳng cậu ta: “Cậu thừa biết ở lại đây sẽ chẳng có kết cục tốt, vì sao còn muốn ở lại?”

Nhưng lời đến bên miệng, lại cắn răng nhịn xuống.

“Không, Khúc Ninh Nhi sẽ không nói như thế.” Ninh Ninh thầm nghĩ, “Cậu ta ngụy trang tốt như vậy, Khúc Ninh Nhi không hiểu sự đời sẽ không thể nhìn ra nỗi khổ của cậu ta, càng sẽ không chủ động giúp cậu ta, cậu ta phải tự mình nói ra.”

Ninh Ninh không tin Trần Quân Nghiên sẽ chịu hạ mình cầu xin, nếu cậu ta dễ dàng khuất phục như vậy thì cậu ta đã chẳng phải là nam diễn viên chính, mà là một trong số vô vàn thành viên trong đoàn xiếc thú, nhìn rõ hiện thực, và khuất phục trước hiện thực.

“Kiên nhẫn nào.” Ninh Ninh tự nói với mình, “Mình phải kiên nhẫn chờ cậu ta đưa ra yêu cầu.”

🔥 Đọc chưa: Tiểu Hồ Phi Của Phúc Hắc Vương Gia ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Đây là một trận đánh giằng co dài hơi, trong lúc Ninh Ninh âm thầm quan sát Trần Quân Nghiên, Trần Quân Nghiên cũng đang âm thầm quan sát cô, cậu ta là một thiếu niên rất thông minh, rất nhanh đã nghiên cứu thấu đáo “Khúc Ninh Nhi” là loại người gì, sau đó đưa ra yêu cầu của mình.

“Tiểu thư……” Cậu ta vừa lên tiếng, đã bị cô cắt ngang.

Ninh Ninh có vẻ mất hứng nói với cậu ta: “Sao cậu lại gọi tôi như má Vương vậy hả, chúng ta là bạn bè cơ mà, cậu phải gọi tôi là Ninh Nhi!”

“Ninh Nhi.” Cậu ta nhanh chóng đổi cách xưng hô, cùng lúc đổi cách xưng hô, giọng điệu của cậu ta cũng thay đổi, âm thanh chính là phương thức truyền đạt nội dung, rất nhiều lúc nó cũng quan trọng không kém gì nội dung cả…… Nếu không trên thế giới đã chẳng có nhiều người bị cuồng giọng nói đến vậy. Khi nãy là cậu ta cố ý, cố ý dùng cái giọng nghiêm nghị xa cách gọi cô là tiểu thư, sau đó lại chuyển sang chất giọng dịu dàng quyến luyến lôi cuốn lòng người, gọi một tiếng: Ninh Nhi.

Ninh Ninh ở sau lớp mặt nạ không nhịn được mà trở nên hưng phấn, cảm giác như cô đã trở lại trường quay, đối mặt với một diễn viên đầy thực lực, để không bị đối phương nghiền thành mảnh nhỏ, mỗi dây thần kinh, mỗi tấc máu thịt của cô đều đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu!

“Ừm.” Cô thong thả đáp một tiếng, cúi đầu chải đầu cho búp bê, chốc lại dùng khóe mắt lén liếc cậu ta, lát lại đổi tư thế ngồi để xoay mặt về phía cậu ta, dùng mọi cách để ra ám thị với cậu ta: Mau nói chuyện với tôi, mau nói chuyện với tôi đi!

“Ninh Nhi.” Trần Quân Nghiên dịu dàng nói, “Tôi muốn tặng cô một món quà.”

Bắt đầu rồi! Ninh Ninh ngẩng đầu nhìn cậu ta, cười hì hì nói: “Cậu muốn tặng tôi cái gì thế?”

“Cô tự tới đoàn xiếc thú mà xem.” Trần Quân Nghiên học dáng vẻ của cô lúc trước, dựng một ngón tay lên, thở dài một tiếng, ra vẻ rất bí mật, “Ngày kia đoàn xiếc thú sẽ có một buổi biểu diễn công khai rất lớn, có rất nhiều thứ bình thường không thấy được, ngày đó đều đem ra triển lãm…… Cũng chỉ có hôm đó mới đem ra thôi, chẳng lẽ cô không muốn xem sao?”

Cậu ta thật lợi hại, mới đó mà đã nghiền ngẫm thấu đáo tính cách của Khúc Ninh Nhi. Nếu cậu ta trực tiếp cầu cứu, chưa chắc cô ta sẽ để ý, cô ta quá tự coi mình là trung tâm, sẽ chỉ làm những việc mà cô ta cảm thấy hứng thú, cho nên cậu ta đi đường vòng, không cầu xin cô ta giúp đỡ, mà là rủ cô ta “chơi cùng”.

Khúc Ninh Nhi chắc chắn sẽ không bỏ qua trò hay thú vị như vậy, Ninh Ninh cũng sẽ không bỏ qua cơ hội để rèn luyện bản thân, cô lập tức nhoẻn miệng cười: “Muốn chứ.”

Nhưng sau đó lại nhanh chóng nhíu mày, khó xử nói: “Nhưng mà cha không chịu cho tôi ra ngoài đâu……”

Thật ra cô chẳng thấy khó xử chút nào, Trần Quân Nghiên đã đưa ra yêu cầu này, thì nhất định cậu ta cũng đã nghĩ ra cách giải quyết, quả nhiên, cậu ta cười nói: “Cô quên rồi ư? Ngày kia là sinh nhật cô.”

Ninh Ninh ngẩn người, đúng là cô quên thật…… Không, căn bản là cô không biết ngày kia là sinh nhật của Khúc Ninh Nhi!

“Nếu là khi khác, bầu gánh chắc chắn không đồng ý, nhưng ngày kia thì khác.” Trần Quân Nghiên đưa khuôn mặt tuấn tú trời sinh kia tới trước mặt cô, nói đầy mê hoặc, “Ngày kia là sinh nhật cô, cô muốn gì ông ấy cũng sẽ cho cô, cô đòi hỏi gì ông ấy cũng sẽ đồng ý……”

“Cha.”

Đêm đó Khúc lão đại về đến nhà, Ninh Ninh kéo tay áo ông ta làm nũng: “Ngày kia là sinh nhật con, cha dẫn con ra ngoài chơi đi mà.”

Đúng như Trần Quân Nghiên quả quyết, ông ta quả nhiên lưỡng lự, lưỡng lự xong, ông ta vỗ vỗ tay cô, dịu dàng hỏi: “Con muốn đi đâu?”

🔥 Đọc chưa: Cảnh sát hình sự toàn năng ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Ninh Ninh hơi bất ngờ: “Cha đồng ý thật hả cha? Cha vẫn không cho phép con ra ngoài mà?”

“Nhưng ngày kia là sinh nhật con.” Khúc lão đại cười bảo cô, “Ngày mà ông trời ban con xuống cho cha, làm sao mà cha nỡ từ chối yêu cầu của con chứ?”

Ninh Ninh bất chợt cảm động, không ít người đã từng nói với cô những lời như vậy, nhưng chỉ có lời nói của mẹ cô là thật, còn lại đều là lời thoại trong kịch bản. Nếu Khúc lão đại không phải người ác thì thật tốt, cô nhất định có thể ôm chầm lấy ông ta mà không có khúc mắc trong lòng.

Mặt khác, cô còn cảm thấy hơi chán nản, lần phối hợp diễn này cô thua rồi, Trần Quân Nghiên chẳng những nghiên cứu thấu đáo tính cách cùng hành vi của cô, mà còn nhìn thấu cả tính cách và hành vi của Khúc lão đại, từ đó kiểm soát toàn bộ tiết tấu của bộ phim, cô không thể không bước đi theo nhịp độ của cậu ta, giống như lần trước, cậu ta không thể không đi theo nhịp độ “Trò chơi của tiểu thư” của cô vậy.

“Rốt cuộc là cậu ta muốn cho mình xem cái gì?” Nghẹn một hơi trong lòng, Ninh Ninh nhức đầu tự hỏi, “Rốt cuộc cậu ta muốn làm gì?”

Hắn đang lên công tác chuẩn bị.

Đêm khuya tĩnh lặng, dưới cùng một khoảng trời sao, trong nhà Ninh Ninh là ánh đèn màu vàng cam ấm áp, lửa than sưởi cả gian phòng ấm áp như mùa xuân, hai cha con ngồi quây quần trước một bàn đồ ngon, nói nói cười cười, mà trong đoàn xiếc thú lại lạnh lẽo tối tăm, gián chuột bò loạt xoạt trong phòng, có đứa đói quá không chịu nổi, sờ phải một con gián, trực tiếp bốc lên nhét vào miệng, nhai rồn rột……

“Dậy đi.” Trần Quân Nghiên đánh thức thằng nhóc nằm bên, đối phương lơ mơ mở mắt, thấy là hắn, vốn định làm lơ, Trần Quân Nghiên vội lên tiếng trước khi đối phương xoay người, “Tao có chuyện muốn nói, có liên quan đến tiểu thư.”

Vậy là cả đám đều ngồi dậy, quấn chăn nhìn hắn.

“Ngày kia là sinh nhật tiểu thư.” Trần Quân Nghiên biết bọn chúng không có kiên nhẫn nghe hắn dài dòng, vì thế đi thẳng vào vấn đề, “Cô ta sẽ tới xem đoàn xiếc thú biểu diễn.”

Cả đám liếc nhau, đều thấy trong mắt đối phương khấp khởi vui mừng, có đứa đã tính toán, dù trời này tắm nước lạnh sẽ bị ốm cũng phải tắm rửa thật sạch sẽ, ngày đó phải nổi bật hơn mọi người, phải thu hết ánh mắt của tiểu thư về phía mình.

“Chúng mày không thấy đây là một cơ hội tốt à?” Trần Quân Nghiên nhìn quanh đám người, nói ra lời khiến cả lũ hoảng sợ, “Là cơ hội tốt để tiểu thư biết được chân tướng.”

🔥 Đọc chưa: Siêu Cấp Tư Nguyên Đế Quốc ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Cả đám nghe mà hoảng hồn, những đứa nhát gan trên mặt đã lộ vẻ sợ hãi, sau một hồi im lặng, một đứa trong đó hạ giọng nói: “Bầu gánh sẽ giết chúng ta mất!”

“Đương nhiên không thể làm chuyện này một cách lộ liễu được.” Trần Quân Nghiên nói chậm lại, từng tiếng trầm ổn mạnh mẽ, tràn đầy tự tin, “Mỗi người làm một việc, mày.”

Hắn nhìn về phía thằng nhóc vừa mới lên tiếng: “Mày nói mày bị đau bụng, bảo vệ sẽ không để mày ra ngoài một mình, mày vào nhà xí ngồi lâu vào, giữ chân gã ta ở bên ngoài, câu giờ cho những người còn lại.”

Lại nhìn về phía một thằng nhóc khác: “Mày đi cà kheo nhìn được xa, làm nhiệm vụ canh gác là hợp nhất, mày dùng tay làm mấy ám hiệu đi, không cần quá phức tạp, chỉ cần ba điều: An toàn, không an toàn, hành động!”

Hắn bố trí nhiệm vụ cho từng đứa, việc nào việc nấy đối phương đều có thể làm được, thậm chí còn có thể làm rất tốt. Hắn không chỉ nghiên cứu thấu đáo tính cách và hành vi của Ninh Ninh cùng Khúc lão đại, hắn nhìn thấu tính cách và hành vi của tất cả mọi người.

Có khả năng làm được hay không là một chuyện, có muốn làm hay không lại là chuyện khác, có đứa hừ lạnh một tiếng, khoanh tay trừng mắt nói với hắn: “Nói thì hay lắm, nhưng việc gì bọn tao phải giúp mày? Làm thế có ích gì?”

“Đương nhiên là có ích.” Trần Quân Nghiên nhận ra cậu ta, là thằng nhóc lần trước khen tiểu thư trở nên có tình người hơn, hắn nở nụ cười, hắn biết phải nói thế nào để thuyết phục cậu ta, “Hơn nữa không phải là giúp tao, mà là giúp chúng ta. Không phải mày vẫn luôn muốn được ở gần tiểu thư à? Nếu không để cô ấy biết mày sống khổ thế nào, thì sao cô ấy thương hại mày, sao cô ấy giữ mày lại được? Mày suy nghĩ kỹ đi.”

Cậu ta có vẻ hơi xiêu lòng, nhưng vẫn còn do dự, nhíu mày nói: “Việc này nếu thành công thì tốt, nhưng nếu thất bại thì chúng ta sẽ mất hết, có khi còn bị phạt……”

“Chỉ cần không bị phát hiện thì không lo bị phạt.” Trần Quân Nghiên tỉnh bơ bỏ qua vấn đề này, sau đó đột ngột đứng dậy, chờ mọi người đều tập trung ánh mắt vào mình, hắn mới lạnh nhạt nói, “Huống chi, chuyện nguy hiểm nhất tao sẽ phụ trách… Tao sẽ dẫn tiểu thư đến xem bộ mặt thật của ‘đoàn xiếc thú’.”

Cả đám quay sang nhìn nhau, rồi những tiếng tranh luận rộ lên, cho tới khi bảo vệ chạy tới, dùng gậy gõ mạnh vào cửa phòng bọn chúng, cả đám mới an tĩnh lại, chui vào trong chăn.

Người tuy ngủ, nhưng mắt đều mở thao láo.

“Này.”

🔥 Đọc chưa: Cúc Trắng Trong Mưa ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Trần Quân Nghiên trở mình, thấy một thằng nhóc chậm rãi vươn một nắm đấm về phía hắn.

Bảo vệ đi qua đi lại bên ngoài, bọn chúng không thể phát ra tiếng động quá lớn, càng không thể lớn tiếng bàn bạc chuyện này, nhưng những gì cậu ta muốn nói đã nằm cả trong cái nắm tay này, Trần Quân Nghiên hơi hơi mỉm cười, vươn nắm đấm cụng vào tay cậu ta.

Bên cạnh hắn, từng nắm đấm lần lượt vươn ra từ trong chăn

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.