ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 10 - [ Edit ] Bộ điện ảnh tôi đã xuyên

Tiểu thư thay đổi rồi.

Nhưng cụ thể là thay đổi chỗ nào chứ?

“Chúng mày có cảm nhận được không?” Trong giờ giải lao, một thằng nhóc dự bị trong đoàn xiếc thú hỏi đứa bạn, “Hình như dạo này tiểu thư thay đổi rồi, trở nên…… có tình người hơn.”

“Nghe mày nói thế mới thấy…… Hình như đúng là thế thật.”

“Tao còn tưởng tiểu thư chỉ độc sủng mỗi tao, hóa ra là mưa móc chia đều à!”

Cả đám đang hừng hực khí thế thảo luận, đột nhiên ngậm miệng thin thít, đôi mắt cùng nhìn về một hướng.

Cửa phòng kẽo kẹt đẩy ra, Trần Quân Nghiên từ phía sau đi ra, đi đến đâu, ánh mắt mọi người nhìn chòng chọc đến đó, trong ánh mắt tràn ngập vẻ xa cách và cảnh giác, cho tới khi hắn xách hộp cơm ra ngoài, đám người mới tiếp tục chuyện trò.

🔥 Đọc chưa: Mỹ Ngọc Thiên Thành ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

“Thằng phản đồ.” Một thiếu niên nhổ toẹt một bãi nước bọt, “Thế mà lúc trước nó còn dám hiên ngang lẫm liệt chỉ trích chúng ta, nó thì sao? Quay đi một cái là bán đứng huynh đệ ngủ cùng giường với nó ngay được, loại khốn nạn, tao nhổ vào!”

“Suỵt, nói nhỏ thôi, người ta còn chưa đi xa đâu, coi chừng nó đi nói xấu mày với bầu gánh giờ……”

Tôi sẽ không làm thế đâu.

Trần Quân Nghiên đứng ngoài cửa lẩm bẩm một câu, sau đó cúi đầu bước đi.

Bán đứng Tiểu Tước Ban là chuyện bất đắc dĩ, hắn bắt buộc phải làm thế, nếu không hắn căn bản không có cách nào gặp được tiểu thư, càng không có cách nào làm được chuyện kế tiếp. Hắn đã thành công, nhưng cùng với thành công, hắn cũng tự đẩy mình vào phía đối lập của tất cả mọi người.

Đám huynh đệ ngủ chung một giường, hiện giờ đều vạch rõ giới hạn với hắn, không ai chịu tin tưởng hắn, không ai chịu nói với hắn một câu, hắn đi đến nơi nào, nơi đó chính là một mảnh lặng ngắt, chỉ có ánh mắt căm ghét từ bốn phương tám hướng phóng tới, đâm xuyên toàn thân hắn.

“Cuối cùng cũng tìm được mày rồi!” Một gã đàn ông cao to cường tráng từ đâu xông tới, “Sao còn cầm hộp cơm? Mau bỏ đấy, đi theo tao ngay!”

Trần Quân Nghiên nhận ra gã, gã là đàn em của Khúc lão đại, cũng là bảo vệ của đoàn xiếc thú, chuyên phụ trách trông chừng đám thành viên dự bị bọn chúng, vào một số thời điểm đặc biệt, gã còn có quyền quyết định sống chết của đám thành viên dự bị. Trần Quân Nghiên không dám thất lễ với gã, vội hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?”

“Trong nhà lão đại xảy ra chuyện rồi, mau mau mau!” Gã đàn ông cao to cường tráng giật lấy hộp cơm trong tay Trần Quân Nghiên ném sang một bên, sau đó gần như là lôi xệch hắn ra khỏi đoàn xiếc.

Lại sắp được gặp tiểu thư rồi chăng? Trần Quân Nghiên bi ai phát hiện ra rằng, cảm xúc đầu tiên trào lên trong lòng hắn lại chính là mừng rỡ.

Sao có thể như vậy!

Hắn rũ mắt xuống, tự nhủ với chính mình: “Đừng có nực cười như vậy, mày đâu phải đám người ngu xuẩn tự lừa mình dối người kia. Ha ha, có tình người ấy à? Bọn chúng đều sai rồi, tiểu thư mới chính là địa ngục, bọn chúng gửi gắm hy vọng ở cô ta, nhưng cô ta căn bản không nhớ nổi tên của bọn chúng, cô ta cũng giống như cha cô ta thôi, đều không coi chúng mày là con người.”

Nhưng chính tiểu thư, lại trở thành chỗ che chở duy nhất của hắn……

Ôm tâm tình phức tạp, Trần Quân Nghiên theo gã đàn ông cao to cường tráng đi vào nhà Khúc lão đại, vừa đến cửa phòng đã nghe thấy tiếng nhốn nháo bên trong, giọng Khúc lão đại truyền ra qua cánh cửa: “Ninh Nhi…… Con cứ buông con dao xuống đã!”

Tình huống gì thế này? Hai người liếc nhau, vội đẩy cửa bước vào.

🔥 Đọc chưa: Ta Có Thần Cấp Vô Địch Hệ Thống ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Trong phòng, bàn ghế cái nghiêng cái đổ, đồ đạc ngổn ngang khắp phòng, Khúc lão đại thở hổn hển đứng sau cái bàn tròn, nửa bên ria mép không thấy đâu, nửa bên còn lại thì lung lay sắp rụng, ông ta vươn một bàn tay về phía trước tỏ vẻ trấn an: “Con cứ để dao xuống đã, có chuyện gì từ từ rồi nói!”

Ninh Ninh đứng chặn trước cái bàn, trong tay giơ một cái… dao cạo râu sáng loáng.

“Việc này không có gì phải thương lượng hết!” Một tay cô chống bên hông, tay kia cầm dao cạo râu chỉ vào ông ta, “Chỉ chừa nửa bên ria mép thì xấu lắm, để con cạo nốt đi!”

Mất một bên ria mép đã đủ khổ sở, ông ta không thể mất nốt nửa bên kia được! Thấy có người tới, Khúc lão đại lập tức giơ tay chỉ sang, “Con lấy nó luyện tay nghề trước đã!”

Gã đàn ông cao to cường tráng giật bắn mình, gần như là phản xạ có điều kiện giơ tay che vội bộ râu quai nón gợi cảm của mình.

Ninh Ninh quay mặt sang, tiếng cười nhẹ nhàng vang lên sau lớp mặt nạ: “Được thôi, chú lại đây!”

Gã đàn ông cao to cường tráng bắn một ánh mắt cầu xin về phía Khúc lão đại, nhưng Khúc lão đại làm như không thấy, cuối cùng cánh tay không đấu lại được cẳng chân, làm công không cưỡng lại được kẻ phát tiền lương, gã đàn ông cao to cường tráng đành phải nhịn đau dựng một cái ghế lên, ngồi xuống, vẻ mặt khẳng khái hy sinh, nhắm mắt lại: “Đến đây đi!”

Tay nghề của Ninh Ninh thật sự quá tệ, cuối cùng chẳng những bộ râu quai nón gợi cảm lìa gã mà đi, đến cả nửa bên lông mày cũng từ giã gã!

Khúc lão đại ở bên cạnh nhìn mà mí mắt giật liên hồi, không đợi cô cạo xong đã duỗi tay đẩy Trần Quân Nghiên lên trước: “Ừm, không tệ, nhưng mà vẫn còn tiến bộ được, con lại dùng thằng này luyện tay nghề đi.”

Ninh Ninh đang bận rộn tranh thủ quay đầu lại liếc một cái, trợn mắt: “Cậu ta làm gì có râu!”

“Tóc với râu cũng giống nhau cả mà!” Khúc lão đại nói như đinh đóng cột.

Không, không có giống chút nào hết!

Trần Quân Nghiên trăm chiều không muốn, lại bị Khúc lão đại đè chặt xuống ghế.

Hắn không thể động đậy, chỉ có thể nhìn Ninh Ninh cạo xong cho gã kia, sau đó cười hì hì đi về phía hắn, con dao cạo râu còn hoen máu khua khua trước mặt hắn, giống như đang tìm chỗ đặt dao.

Ánh mắt Trần Quân Nghiên chuyển động theo con dao nhỏ, Ninh Ninh gọi hai lần, hắn mới phản ứng lại.

Hắn quay đầu, thấy cô khom lưng nhìn hắn chằm chằm, hỏi: “Cậu sợ lắm à?”

“Tôi không sợ.” Trần Quân Nghiên nghĩ một đằng nói một nẻo.

Miệng nói dối được nhưng cơ thể thì không, lúc Ninh Ninh dí con dao cạo râu về phía hắn, hắn không nhịn được mà siết chặt hai bên tay vịn, vì dùng sức quá mức mà gân xanh nổi đầy trên mu bàn tay.

Ninh Ninh buông dao cạo râu, nói với Khúc lão đại đang đứng sau lưng hắn: “Hay là thôi đi, cậu ta sợ thế này, lát nữa con cạo được một nửa thể nào cậu ta cũng chạy cho coi.”

“Không có chuyện đó đâu.” Khúc lão đại cười gằn một tiếng, giơ cao sợi dây thừng trong tay.

Một phút đồng hồ sau, Trần Quân Nghiên đã bị cố định hoàn toàn trên ghế.

Hai tay của hắn bị trói vào tay vịn của ghế, hai chân bị trói vào chân ghế, làm xong mọi việc, Khúc lão đại cười ha ha tâng công với Ninh Ninh, Ninh Ninh cảm động bảo ông ta: “Cha yên tâm, con sẽ nhanh chóng luyện tay nghề thật giỏi rồi đến tìm cha.”

🔥 Đọc chưa: Võ Giả Ở Hồng Hoang ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

“…… Không cần vội thế đâu con, kỹ thuật dùng dao không phải chỉ qua một ngày hai ngày, thử qua một người hai người mà đã giỏi được đâu.” Khúc lão đại xoay người đi ra cửa, “Con chờ ở đây nhé, cha đi tìm tư liệu sống cho con luyện tập!”

“Lão đại! Em đi giúp anh!” Gã đàn ông cao to cường tráng cũng hớt hải chạy theo, gã phải chạy mau! Chạy ngay lập tức! Gã đã mất cả râu cả lông mày rồi, nếu ở lại thì tóc cũng chẳng còn! Mà gã lại không có cách nào ngăn được tiểu thư mới khốn! Thậm chí nói cô một câu cũng không được, bởi vì ngay sau đó Khúc lão đại sẽ chĩa súng vào đầu gã, lạnh lùng nói: “Muốn đầu hay muốn tóc!”

Trong phòng chỉ còn lại Ninh Ninh, Trần Quân Nghiên, cùng với má Vương.

Bởi vì má Vương phần lớn thời gian đều lặng lẽ như cái phông nền, cho nên đối với Ninh Ninh mà nói, đây chính là lúc để cô phối hợp diễn với Trần Quân Nghiên.

Quãng thời gian sau đó, trong phòng này sẽ không có “Ninh Ninh” , mà chỉ có “Khúc Ninh Nhi”, cô phải quên hẳn chính mình, hoàn toàn biến thành Khúc Ninh Nhi.

“Cha tôi đi rồi, giờ thì cậu nói thật với tôi đi.” Ninh Ninh tựa như tìm được một trò chơi mới, lật ngược con dao cạo râu, lưỡi dao hướng về phía dưới, đung đưa trước mặt hắn, cười ha ha, “Cậu sợ cắt tóc đến thế thật hả?”

Trần Quân Nghiên biết mình không thể lừa gạt cô, hắn có thể khống chế miệng mình, nhưng không thể khống chế da gà nổi trên cổ và mồ hôi rịn ra trên trán, thật ra không phải hắn sợ cắt tóc, mà là sợ tiểu thư, Khúc lão đại tàn nhẫn đến mấy vẫn có thể đoán trước được, nhưng sự tàn nhẫn của tiểu thư lại giống như một đứa con nít, không biết đâu mà lần, không ai biết bước tiếp theo cô sẽ làm gì.

Nhưng hắn lại không thể nói thật, vì thế hắn nhanh trí tìm cho mình một cái cớ không thể bắt bẻ.

“Tiểu thư.” Trần Quân Nghiên nói giọng khô khốc, “Không phải là tôi sợ cắt tóc, mà là sợ nếu ở gần tiểu thư quá… Tôi sẽ trở thành một Tiểu Tước Ban thứ hai.”

“Tiểu Tước Ban?” Ninh Ninh nghiêng đầu, “Là ai vậy?”

“Là thằng nhóc lần trước biểu diễn tung hứng cho tiểu thư xem.” Sợ cô không nhớ ra, Trần Quân Nghiên im lặng một lát, thay đổi cách nói, “… Thằng nhóc dám xốc mặt nạ của tiểu thư ấy.”

“Cậu đang nói cậu ta hả.” Ninh Ninh ra vẻ giật mình hiểu ra, sau đó khoanh tay đi tới đi lui vòng quanh hắn, “Sao hả, hai người thân nhau lắm à?”

Khúc lão đại hận không thể đào xác cậu ta lên mà quất roi đấy! Ai dám nhận mình thân với cậu ta? Trần Quân Nghiên liếc nhìn má Vương đang đứng trong góc tường, tuy bà ta tự ngụy trang chính mình thành một chậu hoa, nhưng hắn biết mỗi một lời nói, mỗi một việc làm của mình, đều sẽ bị bà ta báo cáo lại cho Khúc lão đại.

Vì thế hắn quả quyết lắc đầu: “Quen biết sơ thôi.”

🔥 Đọc chưa: Bộ Bộ Kinh Tâm ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

“Hỏi đến Lý Tú Lan cậu cũng nói thế.” Ninh Ninh đột ngột dừng bước, cười hì hì bên cạnh hắn, nói, “Ai cũng chỉ quen biết qua loa, chẳng lẽ cậu không có bạn bè gì à?”

…… Trần Quân Nghiên cảm thấy chính mình vừa rơi vào một cái bẫy ngôn từ, ai mà không có bạn bè chứ? Đến cả thủ phạm giết người cùng lũ bố đời* còn có bạn, chỉ những kẻ hoàn toàn không đáng tin mới không có bạn bè thôi……

  • Đoạn này nguyên văn là 直男癌, ai hay đọc truyenyy thì sẽ quen với cụm từ này, là thẳng nam ung thư đó =)) Cụm từ này dùng để gọi loại người luôn tự cho mình là đúng, nhìn ai cũng thấy sai, có thái độ coi thường người khác, đặc biệt là kiểu đàn ông coi thường phụ nữ.

“Ôi chao, đáng thương ghê.” Khi hắn đang toát mồ hôi nghĩ cách để trèo ra khỏi cái bẫy này, Ninh Ninh chợt cười nũng nịu, “Thôi thì tôi đành làm bạn của cậu vậy.”

Trần Quân Nghiên ngây ra một lúc, cảm thấy chính mình nghe nhầm rồi thì phải: “Cái gì?”

Ninh Ninh lập tức thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: “Sao hả, chẳng lẽ cậu không thích?”

“Làm gì có chuyện đó?” Trần Quân Nghiên vội vàng nói, “Việc này tôi cầu còn chẳng được.”

Ninh Ninh lại trở nên vui vẻ, cô kéo ghế dựa đến trước mặt hắn rồi ngồi xuống, con dao cạo râu trong tay tùy tiện ném sang một bên, hai tay ôm mặt nhìn hắn, hai chân bởi vì hưng phấn mà không ngừng đu đưa giậm giậm xuống đất.

“Cậu là người bạn đầu tiên của tôi.” Cô dựng ngón tay suỵt một tiếng, ra vẻ bí mật nói với hắn, “Tôi cũng là người bạn đầu tiên của cậu, hai chúng ta nói thử xem, giữa bạn bè thì nên làm những gì?”

Trần Quân Nghiên im lặng một lát, nghĩ cứ thử một lần xem sao, hắn e dè bảo cô: “Bạn bè thì không nên trói nhau.”

Ninh Ninh đứng dậy đi mất, đến lúc quay lại, tay cô đã cầm một cái kéo nhỏ sắc nhọn, cô cười hì hì cắt dây thừng trên tay và chân hắn, sau đó nhìn hắn đầy mong chờ: “Sau đó thì sao?”

Trần Quân Nghiên tranh thủ lúc xoay cổ tay, vội vàng đánh giá xung quanh một chút, má Vương đã im hơi lặng tiếng tới gần, dùng ánh mắt và con dao trong tay cảnh cáo hắn đừng có làm gì ngu ngốc, hắn cúi đầu, vì căng thẳng mà tim đập thình thịch, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Sau đó cô nên thả tôi đi, tôi cũng có nhà, tôi muốn về thăm nhà.”

“Không được.” Má Vương chỉ một câu đã chọc thủng tâm tư hắn, “Tiểu thư, nó muốn chạy trốn đấy.”

Thời gian cấp bách, Trần Quân Nghiên không muốn đánh nhau với bà ta, lúc này chỉ có một người có thể ngăn bà ta lại…… Hắn ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Ninh, hỏi: “Tiểu thư, không, Ninh Nhi, cô sẽ giúp tôi hay giúp bà ta?”

“Tôi giúp cậu tôi giúp cậu!!!” Ninh Ninh hưng phấn hẳn lên, như một đứa trẻ đang mê mẩn một món đồ chơi, không cho phép bất kỳ ai đến quấy rầy lúc cô chơi, thấy má Vương vẫn chen giữa hai người không chịu đi, cô chủ động đẩy bà ta đi, còn không quên quay đầu hô lên với Trần Quân Nghiên, “Được rồi, tôi giữ được bà ấy rồi, cậu mau đi đi! Nhớ quay lại sớm nha!”

Trần Quân Nghiên lặng im ngồi trên ghế một lát mới chậm rãi đứng dậy, hắn đi ra phía cửa, đi được vài bước, rồi đột nhiên guồng chân chạy như điên.

🔥 Đọc chưa: Nương Tử Vi Phu Bị Người Bắt Nạt ? U là trời, bỏ lỡ siêu phẩm rồi đó! 🔥

Chạy đến nửa đường, hắn đột ngột ngừng chân, quay đầu lại nhìn.

Ninh Ninh đứng ở cửa phòng phía xa, má Vương muốn đi ra khỏi phòng, nhưng bị cô dùng tay cản lại như diều hâu quắp gà con, thấy hắn quay đầu lại nhìn mình, cô vui vẻ vung một cánh tay lên khua khua, giống như đang chào tạm biệt hắn.

Trần Quân Nghiên quay đầu lại, cửa ở ngay trước mắt, bên ngoài cánh cửa kia…… là tự do thật ư?

3

0

1 tháng trước

2 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.