ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 6 - Tần Thạc Và Con Chó Nhỏ

Chương 06: Tần Thạc Và Con Chó Nhỏ

16 hạt giống Hoa Bỉ Ngạn, chỉ tìm được 15 khỏa.

Còn 1 hạt khác thì Tần Thạc đã lật tung mỗi góc sân cũng không tìm được.

Chẳng lẽ bị mất trong quá trình chuyển phát từ Âm Phủ tới nhân gian?

Hay là nó được chôn sâu hơn?

Tần Thạc gãi đầu một cái.

Thôi được rồi, thiếu một hạt thì thiếu một hạt, hẳn là không có vấn đề nào đâu... nhỉ.

Mang canh Mạnh Bà và hạt giống Hoa Bỉ Ngạn vừa đào lên, hắn trở vào trong phòng, muốn nghiên cứu hai đặc sản mà ông nội gửi cho hắn một chút.

Đầu tiên là canh Mạnh Bà.

Vật chứa canh Mạnh Bà là một bầu rượu cổ.

Khi để im bầu rượu ở một chỗ thì có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách truyền ra từ bên trong bầu rượu.

Khi lấy tay lắc lắc bầu rượu thì tiếng nước chảy bỗng dưng tăng lớn lên, âm thanh ầm ầm, giống như cơn sóng vỗ vào bờ bình thường.

Rất thần kỳ.

Miệng của bầu rượu hơi ấm, bị phong kín lại, không có cách nào nhìn vào bên trong.

Cách lấy canh Mạnh Bà ra rất đơn giản, chỉ cần nghiêng bầu rượu, chờ thêm mười mấy giây đồng hồ, sau đó sẽ có một loại chất lỏng đen thùi lùi chảy dọc theo miệng bình mà ra.

Rất nhanh.

Tần Thạc đã đổ đầy một chén.

Màu đen thui này giống như màu của thuốc Đông y vậy, nhưng nó lại tản ra một làn hương giống như... vị canh gà?

Không sai.

Chính là vị canh gà.

Mùi thơm trong không khí càng lúc càng nồng nặc, gợi lên cơn thèm của Tần Thạc khiến hắn không nhịn được mà nuốt nước miếng một cái.

Đương nhiên, hắn biết rõ cái đồ chơi này không thể uống lung tung được.

Uống xong sẽ xảy ra việc lớn đấy.

Tần Thạc bưng lên cái chén canh gà này, không, là canh Mạnh bà, đi vào trong sân, đổ chầm chậm vào gốc cây liễu già đó.

Nước cốt canh Mạnh Bà đen đen vừa chạm đất đã biến mất ngay lập tức, biến mất không thấy tăm hơi.

"Ông nội bảo mình đổ canh Mạnh Bà này xuống gốc cây liễu già này là có mục đích gì?"

Tần Thạc có cảm giác ông già này đang làm một chuyện gì đó bí mật.

Nhưng cũng chẳng cho hắn biết một chút nào cả, thần thần bí bí...

Được rồi.

Tần Thạc lắc đầu.

Ông nội chắc chắn sẽ không hại hắn, bảo hắn làm như thế hẳn là có thâm ý gì đó.

Mình chỉ cần làm theo ý của ông nội mà thôi, với cả nó cũng không phải việc phí công tốn sức gì.

Quay người, trở về trong phòng.

Tần Thạc vừa rời đi, cây liễu già này đột nhiên rũ xuống vô số cành liễu rồi múa may nhưng không có chút gió nào...

Trong phòng.

Tần Thạc cất bầu canh Mạnh Bà kia, tiếp tục nghiên cứu 15 hạt giống Hoa Bỉ Ngạn.

Mỗi một hạt có kích cỡ tương đương với trứng bồ câu, toàn thân đỏ hồng như máu, sờ vào thì sáng loáng nhưng lại cứng cáp như Ngọc Thạch.

"Cái đồ chơi này có thể ăn được sao?"

Tần Thạc nhìn chằm chằm 15 hạt giống Hoa Bỉ Ngạn ở trên bàn, gương mặt lộ ra vẻ hoài nghi.

Mặc dù ông nội hắn liên tục cam đoan rằng hạt giống Hoa Bỉ Ngạn này không có độc tố đối với con người, khi ăn nó khiến tình trạng thân thể tốt lên.

Nhưng.

Cái đồ chơi này lại chưa từng có người nào thử qua.

Sau khi ăn xong chẳng biết sẽ xảy ra chuyện gì.

Tần Thạc rất trân trọng cái mạng nhỏ này của hắn, hắn chưa muốn đi đoàn tụ với ông nội hắn sớm như thế nên...

Phải làm thí nghiệm!

Tần Thạc sờ cằm, trong lòng nghĩ ra một ý tưởng điên rồ.

Trước khi ăn phải tìm động vật để làm thí nghiệm, nếu như động vật nhỏ ăn vào không sao thì mới được ăn.

Dù sao thì thứ đồ chơi này còn rất nhiều.

Này chỉ là nhóm hàng đầu tiên ông nội gửi tới, đợi hắn ăn xong sẽ gửi lên tiếp.

Cầm một hạt giống Hoa Bỉ Ngạn để thử nghiệm, hắn không tiếc của một chút nào.

"Cứ quyết định như vậy đi."

Tần Thạc lập tức bắt đầu hành động, đi ra cửa tìm kiếm đối tượng thí nghiệm.

Đầu tiên.

Phải là loại động vật có vú.

Tiếp theo.

Hình thể không thể quá lớn, cũng không thể quá nhỏ, tốt nhất là không lệch với hắn lắm...

Vừa đi ra cửa nhà không bao xa.

Tần Thạc ở ven đường gặp được một con chó lang thang màu vàng đất, cơ thể cực kỳ bẩn thỉu đang phơi nắng.

"Gâu Gâu!"

Nhìn thấy Tần Thạc xuất hiện, con chó lang thang này lập tức bật dậy, sủa hai tiếng cực kỳ hung hãn đối với hắn.

"Chậc."

Tần Thạc dừng bước lại, nhìn chằm chằm con chó lang thang đang nhe nanh với mình.( toang rồi, thịt cầy tơ 7 món)

Lúc đầu, hắn không tính dùng con chó này để thí nghiệm.

Bởi vì con chó này quá gầy yếu rồi cả thân chỉ còn da bọc xương, một cái chân cũng què rồi nên hiển nhiên nó không phải là đối tượng thí nghiệm lý tưởng.

Nhưng bây giờ, hắn thay đổi chủ ý rồi.

Tần Thạc vẫy tay với con chó lang thang nói :” Chó nhỏ, tới đây, tao mang mày về nhà hưởng phúc, ăn đồ ăn ngon."

"Gâu Gâu!"

Chó lang thang ngay cả một chút mặt mũi cũng không nể hắn, còn nhe nanh dữ tợn hơn.

Mà con chó lang thang này lại có sự cảnh giác rất cao, Tần Thạc đến gần một cách qua loa thì con chó này lại lùi lại liên tục, không để hắn đến gần.

Dưới sự bất đắc dĩ.

Tần Thạc đành phải trở về nhà, cầm mấy cây lạp xưởng hun khói, chuẩn bị lấy bả dụ chó.

"Gâu gâu gâu!"

Nhìn thấy Tần Thạc xuất hiện một lần nửa, con chó lang thang vừa nằm xuống không lâu lại bật dậy một lần nữa.

"Chó nhỏ, đây chính là lạp xưởng hun khói mà mày thích nhất, vừa dài vừa to nha..."

Tần Thạc lấy ra một cây rồi bóc vỏ ngoài, rồi để gần xuống đất phẩy phẩy.

Lần này.

Con chó lang thang không sủa ngay lập tức nữa, mà lấy ánh mắt chờ mong nhìn cây lạp xưởng hun khói, nước miếng chảy ròng ròng.

Nhưng nó vẫn không lại gần mà vẫn đứng yên tại chỗ.

Cho dù lạp xưởng rất thơm ngon mê hoặc nhưng nó vẫn không buông bỏ lòng cảnh giác.

Thế là.

Tần Thạc bẻ một đoạn lạp xưởng hun khói ngắn, rồi chủ động ném đến trước mặt con chó nhỏ.

Con chó lang thang nhìn Tần Thạc, lại nhìn miếng lạp xưởng hun khói cách đó không xa, qua mấy giây sau, đột nhiên tiến lên, gặm khúc lạp xưởng đó rồi bỏ chạy ra một đoạn.

Tần Thạc mỉm cười, chờ con chó nhỏ ăn như hổ đói xong lại bắt đầu ném một khúc ngắn ở gần chỗ hắn vừa ném hơn.

Cứ không ngừng lặp lại như thế.

Con chó nhỏ dường như đã ăn lạp xưởng hun khói đến nghiện rồi, dần dần bỏ đi sự cảnh giác đối với Tần Thạc.

Khi Tần Thạc ném thêm một khúc lạp xưởng hun khói một lần nữa nó còn vẫy vẫy đuôi.

Phảng phất đang nói, cậu chính là người tốt.

"Ngao ô..."

Sau khi con chó nhỏ vừa ăn xong miếng lạp xưởng hun khói, ngẩng đầu lên chuẩn bị đợi khúc tiếp theo thì.

Hả?

Người hảo tâm cho mình ăn lạp xưởng đâu rồi, sao tự dưng lại biến mất rồi.

Cẩu tử sững sờ ngơ ra một hồi.

Một giây sau, cẩu tử hình như đã cảm nhận được chuyện gì không lành, quay đầu lại thì.

Chỉ thấy.

Người hảo tâm kia, không biết từ khi nào đã đứng ở phía sau nó, trên tay cầm theo bao tải...

Không được!

Con chó nhỏ đã chịu đủ sự đánh đập của xã hội đã hiểu chuyện không lành, muốn bỏ chạy ngay lập tức.

Đáng tiếc đã chậm rồi.

Chiếc kia bao tải kia lồng xuống dưới, bao phủ cả người con chó nhỏ.

"Đừng giãy dụa."

Nhìn qua bao tải có con chó nhỏ đang giãy dụa không ngừng, Tần Thạc cười đê tiện: "Cùng ca về nhà, ngoan ngoãn làm chuột bạch, sau đó thức ăn cho chó ăn bao no."

Cứ như vậy.

Người trẻ tuổi tên Tần Thạc này đã thành công trộm được một con chó lang thang và đi về nhà một cách đắc ý.

Không nói võ đức.(ý chỉ việc đánh lén đê tiện, khi đấu võ đài không có đánh lén)

...

Sau một tiếng.

Tần Thạc nhét hạt giống hoa bỉ ngạn này vào trong miệng con chó nhỏ, sau đó để nó nuốt xuống.

Vừa mới bắt đầu nuốt xuống.

Con chó nhỏ không xảy ra chuyện gì, chỉ là hơi khát nước, uống nước rất nhiều.

Ước chừng khoảng ba mươi phút sau.

Trên thân thể con chó nhỏ toả ra một vòng hồng quang.

Ngay sau đó, con chó nhỏ đang bình thường thì bắt đầu giật đứt sợi dây.

Phanh!

Con chó nhỏ chạy ra ngoài giống như một ngọn gió, đẩy bay cửa lớn và cửa nhà ra.

"..."

Tần Thạc giật nảy mình, đuổi theo đi ra kiểm tra.

Con chó nhỏ biến mất rồi.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần

94

1

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.