Chương 3 - Nhân Gian Đốt Vàng Mã, Âm Gian Nhận Tiền.
Chương 3: Nhân Gian Đốt Vàng Mã, Âm Gian Nhận Tiền.
"Đốt ít tiền giấy thôi mà lại phiền phức như thế!"
Tần Thạc móc ra [ Âm Dương thông ] , nhìn phù văn tối nghĩa khó hiểu trên màn ảnh, lắc đầu chịu thua.
Những phù văn này tên là [ Âm Dương thông linh phù văn ] , là do ông nội gửi tới từ hôm qua.
Đốt tới Âm phủ tiền giấy, phía trên nhất định phải mang theo những phù văn này.
Nếu không.
Có đốt nhiều tiền giấy hơn đi chăng nữa thì cũng chỉ khiến ô nhiễm không khí thôi, ông nội dưới Âm Phủ một cắc cũng không lấy được.
"Trước tiên cứ luyện tay một chút đi."
Lấy chu sa mài thành mực nước, Tần Thạc một tay nắm chặt bút lông, bắt đầu mô phỏng lại phù văn thông linh nhiều nét đến khó tin này.
May mắn, hắn từng học qua viết chữ bằng bút lông, có một ít kiến thức cơ bản.
Nếu không thì Tần Thạc sẽ điên mất.
Luyện tập nửa giờ đầu, Tần Thạc dần dần vào tay, có thể mô phỏng lại 9 cái phù văn không sai lệch lắm.
Thế là, hắn rút ra một tấm tiền âm phủ mới tinh, bắt đầu vẽ phù văn lên đó.
Tất cả có 9 cái phù văn.
Nhưng khi vừa viết tới cái thứ 7 thì hắn run tay, viết lệch đi một chút.
Nên chỉ có thể bỏ đi viết lại.
Ông nội đã dặn rồi, 9 cái phù văn này không thể viết sai bất cứ cái nào.
Tần Thạc lại lấy ra một tờ tiền âm phủ và viết lại 9 cái phù văn đó.
Lần này, đại công cáo thành.
Sau khi viết xong 9 cái thông linh phù văn thì mặt ngoài của tờ tiền âm phủ sáng lên một ánh sáng vàng nhạt, khiến cho Tần Thạc hiếu kỳ chép miệng một cái.
Chỉ có loại tiền giấy này khi đốt xuống địa phủ ông nội mới nhận được..
Xoẹc xoẹc xoẹc.
Quen tay hay việc, Tần Thạc càng viết càng nhanh, từng tờ tiền âm phủ có thông linh phù văn được hắn “tạo” ra.
Sau một tiếng rưỡi.
Tần Thạc cảm giác tay mình sắp bị phế bỏ thì mới xong hết.
Trên bàn, tiền âm phủ có thông linh phù văn xếp thành chồng, số này phải hơn một trăm tấm.
Tần Thạc cảm thấy như thế là đã đủ rồi.
Tiền hắn mua là tiền âm phủ tốt nhất, mỗi tờ lên đến 10 triệu, theo lý luận thì đốt một tờ tương đương với đốt N ( vô số) tờ tiền âm phủ.
Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của hắn.
Ông nội chỉ nói đốt tiền cho ông, còn đốt loại tiền giấy nào thì hắn không nói, nên hắn chỉ có thể tự động não tự đốt.
Tất cả đã chuẩn bị xong rồi.
Tần Thạc ở trước mộ ông nội thắp lên 2 ngọn nến, sau đó quỳ trên mặt đất, bắt đầu hoá vàng mã xuống cho ông nội.
"Ông nội, lấy tiền nha."
"Tùy tiện tiêu, đừng hà tiện, tôn nhi(cháu trai) của người thứ khác không có chỉ có tiền giấy bao no."
"Lão nhân gia người sang bên đó phải sống thật tốt, cũng đừng quên cháu trai của người, phù hộ con sớm ngày trúng xổ số, đi đến đỉnh phong của nhân sinh. . ."
Vào lúc Tần Thạc nghĩ ngợi linh tinh, từng tờ tiền âm phủ bị thiêu đốt bởi lửa, biến thành những làn khói.
Ở trong quá trình này.
Tần Thạc cảm nhận được một cách rõ ràng rằng trong cơ thể mình bị mất đi thứ gì đó khiến cho toàn thân cả người rét run, giống như ngã bệnh bình thường. . .
Đó chính là đại giới sau khi đốt vàng mã.
Dựa theo lời của ông nội nói.
Đốt tiền giấy thông thường thì chuyện gì cũng không xảy ra.
Nhưng khi đốt loại tiền giấy có thông linh phù văn này cần lấy dương khí trong cơ thể làm môi giới, mở ra thông đạo Âm Dương, như thế thì mới có thể đưa tiền xuống âm phủ.
"Không xong rồi, không xong rồi."
Mới đốt mười mấy tờ tiền âm phủ, Tần Thạc đã có cảm giác gánh không được, toàn thân phát run, mí mắt càng lúc càng nặng.
Thân thể giống như đã bị móc rỗng rồi..
Lại đốt xuống thêm nữa thì chỉ sợ hắn là con quỷ xui xẻo nhất từ trước đến nay, vì đốt vàng mã mà tử hẹo.
Tần Thạc không còn dám đốt thêm nữa, gắng gượng chống đỡ thân thể đã lạnh toát, đi vào trong nhà, ngã phịch lên giường.
Hai mắt nhắm lại, cứ như vậy đã ngủ.
. . .
Âm phủ Địa Phủ.
Tần Chấn Sơn dẫn đầu bảy tên Quỷ Tướng và ba ngàn âm binh, đánh tan một đám Quỷ Sai dám tới đây xâm lấn, chém đầu vô số, đại thắng mà về.
Ở trên đường về đại bản doanh.
Tần Chấn Sơn bỗng dưng có cảm giác được phúc âm lâm chí (trong lòng cảm nhận được phúc âm) nên dừng lại.
"Chúa công, vì sao lại dừng bước?"
Nhìn thấy chủ thượng đột nhiên dừng bước, thân là quân sư đầu chó, Gia Cát Tam Pháo vội vàng tiến tới trước mặt, đứng ở một bên phe phẩy quạt.
Gia Cát Tam Pháo, tự xưng là hậu nhân dòng họ Gia Cát, khi còn sống từng phụ tá một tên đầu lĩnh của tạo phản, ba ngày sau binh bại, bị quan phủ bắt lấy chém đầu.
Sau khi chết ở Địa phủ rồi du đãng nhiều năm, bảy năm trước gặp Tần Chấn Sơn mới vào địa phủ.
Lúc đó, Tần Chấn Sơn chân đạp tường vân(loại mây đại biểu cho người tốt), toàn thân bao phủ các loại tường thụy(điềm tốt), nhìn sơ qua cũng không phải là phàm quỷ.
Gia Cát Tam Pháo tranh thủ thời gian xông lên phía trước, hô lớn một tiếng 'Gặp được minh chủ', sau đó liền dập đầu bái, như vậy là trở thành quân sư đầu cẩu của Tần Chấn Sơn.
Đúng, Tần Chấn Sơn sở dĩ ăn no không có chuyện làm, ở Âm phủ lôi kéo một đám cô hồn dã quỷ chiếm núi làm vua cũng là do tên này xúi giục rồi chiếm ngọn núi làm vua trong âm phủ.
Nói cái gì mà đầu thai chuyển thế không có tương lai.
Làm công cho Diêm Vương gia, làm quỷ súc, càng không có tiền đồ hơn.
Tần Chấn Sơn mới vào Địa Phủ thì làm sao hiểu mấy cái này, bị tên Gia Cát Tam Pháo lừa lọc một phen sau đó quyết định!
Kiếm quân đội, lập nghiệp!
Thân là người đứng thứ hai trong đội ngũ, mặc dù Gia Cát Tam Pháo tự xưng là hậu nhân dòng họ Gia Cát, nhưng kém xa với tiên tổ, liên tục nghĩ ra mấy chủ ý ngu ngốc, nhiều lần hại Tần Chấn Sơn suýt chút nữa là đại quân toàn diệt.
Dọa đến mức Tần Chấn Sơn không dám sử dụng cái “ Cẩm Nang Diệu Kế” của hắn một lần nào nữa.
Mặc dù cái thằng này không đáng tin cậy chút nào, Tần Chấn Sơn cũng không có đuổi hắn đi, dù sao thì so với đảm Quỷ Tướng khác của mình, Gia Cát Tam Pháo còn được tính là bình thường.
"Nhìn đi, tiền đến rồi."
Đối mặt với lời hỏi thăm của quân sư, người khoác chiến giáp là Tần Chấn Sơn, sau khi cười to một tiếng rồi chỉ tay lên trời.
"Tiền đến rồi?"
Gia Cát Tam Pháo tranh thủ ngẩng đầu nhìn lên trên.
Chỉ thấy, từng tờ tiền giấy loé lên kim quang, đang chậm rãi bay từ bầu trời xuống
"Đây là. . . Thiếu chủ thành công rồi sao?"
Gia Cát Tam Pháo lộ ra vẻ kinh hỉ, tay cầm cây quạt run lên.
"Đúng vậy!"
Tần Chấn Sơn cười ha ha một tiếng, vung tay lên, những tờ tiền giấy lơ lửng trên không trung bị hắn gom lại.
Không nhiều, chỉ một xấp nhỏ tiền giấy đó thôi.
Gia Cát Tam Pháo nhìn bầu trời bình thường không còn tiền giấy phấp phới, gương mặt lộ ra vẻ thất vọng thì thầm
"Đáng tiếc, hơi ít một chút."
Vốn cho rằng, thiếu chủ sẽ được một đống tiền giấy lớn, có tiền thì có thể chiêu binh mãi mã, mời được đội ngũ mạnh mẽ.
Nào nghĩ tới, thiếu chủ chỉ đốt một ít tiền như vậy.
Chẳng lẽ là thiếu chủ không đủ hiếu thuận. . .
"Không ít, dù sao thì Thạc nhi cũng chỉ là người bình thường, một lần không thể đốt quá nhiều tiền giấy, nếu không sẽ xói mòn lượng lớn dương khí, tổn hại tới thân thể. . ."
Tần Chấn Sơn cười một cách lơ đễnh.
Tiền giấy có ít hơn nữa thì đó cũng là tiền do cháu trai bảo bối của mình đốt được, mỗi một tờ đều rất đáng quý.
Tần Chấn Sơn cúi đầu đánh giá tiền giấy trên tay.
Một giây sau, hắn cảm thấy đầu óc chấn động, hoảng sợ nói: "Hả, tiền này. . ."
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
101
0
1 tháng trước
21 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
