Chương 2 - Mua Tiền Giấy, Cứ Mua 10 Tỷ Trước
Chương 02: Mua Tiền Giấy, Cứ Mua 10 Tỷ Trước
Vãi Sh!t!
Âm thanh phát ra đột ngột khiến cho Tần Thạc bị dọa run một cái, suýt chút nữa quăng vật trong tay ra.
Cái quỷ gì thế này?
Thứ đồ chơi này còn có thể nói chuyện!
Mà âm thanh truyền từ bên trong lại chính là âm thanh của ông nội. . .
Móa!
Việc này cũng quá âm phủ rồi.
Trong đầu của Tần Thạc hiện ra hàng loạt tên phim ma trong giây lát. . .
Lúc này, thanh âm tiếp tục truyền ra: "Ha ha, cháu ngoan, nhận được điện thoại của ông nội có ngạc nhiên không, có kinh hỉ không(bất ngờ và vui mừng), có vui mừng không?"
". . ."
"Tại sao không nói chuyện nhỉ? Ta là ông nội cháu Tần Chấn Sơn, cũng không phải người ngoài, cháu sợ cái cái gì? Thứ cháu cầm trong tay chính là Âm Dương thông, tương đương với điện thoại, có thể liên thông âm dương hai giới. . ."
". . ."
Tần Thạc càng nghe càng cảm thấy rùng mình, nhịn không được rùng mình một cái.
Kinh hỉ?
Rõ ràng là kinh hãi mới đúng.
Ông nội qua đời nhiều năm lại gọi từ âm phủ cho hắn.
Chậc chậc.
Phim ma cũng không dám viết kịch bản như thế. . .
Một lúc sau, Tần Thạc cảm thấy không có sợ như trước, thế là, hắn cả gan trả lời một câu.
"Ông nội thật là ông à?"
"Ranh con, mới có mấy năm không gặp, ngay cả giọng của ông nội cháu mà cũng quên mất rồi?"
"Thanh âm tuy giống, nhưng có thể là cái kia. . ."
"Cái kia cái rắm, ta chính là ông nội cháu! Tiểu tử cháu dám không nhận, ông nội sẽ tới tìm cháu. . ."
"Đừng đừng, ông quả thật là ông nội của cháu."
"Ha ha, cháu ngoan, nhiều năm không gặp như vậy, ông nội rất nhớ cháu, ông rất muốn đưa cháu đoàn tụ với gia đình."
". . ."
Tần Thạc nghe xong toát đầy mồ hôi lạnh.
Được lắm, bản thân còn chưa sống đủ lâu, còn xuống âm phủ đoàn tụ á, đợi bản thân chết già rồi hẳn xuống.
Tần Thạc tranh thủ thời gian nói sang chuyện khác: "Ông nội, ông ở dưới đó thời gian qua sinh sống ra sao?"
"Cũng tạm được, ông nội ở dưới lập nghiệp, thủ hạ nhân mã cũng không nhiều, ước chừng hơn mười vạn."
Tần Chấn Sơn nói với vẻ đắc ý.
Bảy năm trước, lúc hắn đi cứu hộ gặp tai nạn thì đã tới Địa Phủ, nhưng vẫn không chuyển thế đầu thai, mà lôi kéo một đám cô hồn dã quỷ, kiếm một góc nào đó chiếm núi làm vua, bây giờ thủ hạ có 28 Quỷ Tướng, âm binh mười vạn, hiệu lệnh một phương, cũng coi là lập nghiệp thành công.
Thứ Tần đại gia không yên tâm nhất là đứa con độc đinh của con trai, cháu nội hắn Tần Thạc.
Nhưng vì cách biệt âm dương nên hắn không thể nào liên lạc được với Tần Thạc.
Thẳng đến không lâu trước đây, Tần đại gia trong lúc vô tình kiếm được được một kỳ vật có thể liên thông Âm Dương, cũng chính là cái này [ Âm Dương thông ] .
[ Âm Dương thông ] có một đôi, một âm một dương.
Cái Tần Thạc giữ tại trên tay, chính một cái trong một đôi đó [ dương khí ] , Tần đại gia thì giữ[ âm khí ] .
Có vật này thì âm dương cách biệt không còn là một vấn đề nữa.
Sau khi làm rõ cách sử dụng vật này, Tần đại gia đem [ dương khí ] truyền tống đến nơi mà mình chôn cất, chính là ở phía dưới cây liễu già.
Tiếp đó, lại không tiếc hao phí pháp lực, không ngừng báo mộng cho Tần Thạc, gọi hắn về nhà. . .
"Thì ra là thế."
Tần Thạc bừng tỉnh đại ngộ.
Chẳng trách nửa tháng liên tục mình gặp ác mộng, thì ra là đều là chuyện tốt ông nội làm…
Trên đời này lại thật sự có Âm phủ Địa Phủ.
Mà ông nội ở bên kia sinh sống cũng không tệ lắm. . .
Lúc này, Tần Thạc đã tiếp nhận được sự thật ông nội gọi hắn từ âm phủ.
Nói chuyện cũng hơn nửa ngày rồi, không tin kiểu gì giờ.
Sự khẩn trương và sợ hãi trong lòng Tần Thạc dần dần tiêu tán, cả người bắt đầu trầm tĩnh lại, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, ông nội không phải người lập nghiệp thành công ở bên kia rồi sao, tại sao lại liên tục báo mộng bảo ta đốt vàng mã?"
"Tiểu tử thúi, cháu cho rằng lập nghiệp dễ dàng như vậy à. Ông nội tuy chiếm được rất nhiều địa bàn, nhưng đều là chốn rừng thiêng nước độc.
Thủ hạ lại nuôi nhiều âm binh Quỷ Tướng như vậy, hao phí rất nhiều. . . Bớt nói nhiều lời, cháu nói đi, có đốt tiền cho ông không?"
"Đốt! Nhất định phải đốt! Tôn nhi cái gì không có chứ tiền giấy bao xài."
"Hừ, đốt vàng mã cũng cần phải chú ý, đốt loạn lên thì một xu tiền ông nội cũng không thu dược."
"A."
Tần Thạc ngạc nhiên: "Ý của ông nội là, lúc trước cháu đốt nhiều tiền giấy như thế đều vô ích cả sao?"
"Không sai."
"Vậy cháu phải làm thế nào mới tới tay ông nội được?"
"Để ông nội dạy cháu. . ."
Kết thúc trò chuyện thì trời đã tối.
Vừa mệt vừa bị doạ khiến Tần Thạc kiệt sức, ngay cả cơm tối cũng chưa ăn, tắm nhanh một chút rồi hắn đi ngủ.
Đêm nay, ông nội cũng không tìm hắn nữa, Tần Thạc cuối cùng cũng có thể ngủ một giấc an ổn.
Sáng sớm hôm sau.
Tần Thạc cưỡi lên phương tiện di chuyển duy nhất ở trong nhà… một chiếc xe đạo hiệu Phi Phượng, dọc theo đường cái tiến thẳng đến huyện Hoa Sơn cách đây 30 dặm.
Sau khi đi dạo một vòng ở huyện.
Tần Thạc tìm tới cửa hàng dịch vụ tang lễ, đi vào xem qua thì ôi, đồ vật bên trong quả thật là đầy đủ.
Nào là các loại vòng hoa.
Biệt thự làm bằng giấy, xe thể thao, mỹ nữ, còn có các vật dụng như tủ lạnh, TV. . .
Tần Thạc thậm chí còn thấy một chiếc xe tank.
Khá lắm.
Tần Thạc hô khẽ khá lắm.
"Muốn thứ gì?"
Lúc Tần Thạc đang đánh giá các loại đồ vật dùng cho cúng tế bày ở trên đất, một tên mập đầu nhuộm tóc xanh đi tới phía trước, lộ ra vẻ nhiệt tình nói nói: "Nhà tôi là cửa hàng vật dụng tang lễ số một huyệt Hoa Sơn, danh tiếng lâu năm tới hàng trăm năm, đồ trên mặt đất đều là đồ mà các sư phụ tự mình làm, dùng tài liệu vững chắc, giá cả vừa phải, ai dùng qua cũng phải khen là hàng tốt. . ."
Tần Thạc quay đầu nhìn lại, phát hiện người này khá quen, "Cậu, cậu là Hoàng. . ."
"Tô là Hoàng Đào."
Tên mập hơi kinh ngạc, nhìn kỹ Tần Thạc một chút, sau đó thốt lên: "Tần Thạc, là cậu sao, trở về lúc nào vậy?"
"Vừa trở về."
Tần Thạc cười cười, không nghĩ tới lại gặp bạn học cũ ở nơi này.
Lúc trước, hắn học trung học ở thành phố Linh Sơn, Hoàng Đào học cùng một lớp với hắn, bởi vì đều là người của huyện Hoa Sơn nên quan hệ giữa hai người họ khá tốt.
Sau khi tốt nghiệp trung học thì Tần Thạc vào đại học ở phương nam.
Hoàng Đào không có học không tốt, đi học trường nghề ở tỉnh, từ đó hai người cắt đứt liên lạc.
"Nhiều năm không thấy, Tần ca, hiện tại phát tài ở chỗ nào?"
Hoàng Đào đưa qua một điếu thuốc.
"Ở phương nam kiếm miếng cơm ăn."
Tần Thạc nhận lấy điếu thuốc, thuận miệng hỏi: "Tiệm này là nhà cậu mở?"
"Đúng vậy đấy. "
Hoàng Đào lộ ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi học không tốt, không đậu được trường đại học tốt, vì vậy nên không tìm được công việc nào tốt cả nên chỉ đành trở về kế thừa tổ nghiệp."
"Tổ nghiệp tốt."
Tần Thạc âm thầm thở dài một hơi, mở một cửa hàng bán đồ vật tiền bạc mai táng cho người chết, so với việc đi làm thực tập viên của hắn tốt hơn nhiều
Sau một lúc tán dóc.
Tần Thạc đi thẳng vào vấn đề: "Đào tử, tôi chuẩn bị mua một chút hương nến tiền giấy, đúng, nhà cậu có bán chu sa hay không?"
"Chu sa?"
Hoàng Đào sửng sốt một chút: "Có chứ có chứ, nhưng mà cậu mua thứ này làm gì?"
Lúc làm các vật dụng mai táng, có đôi khi sẽ dùng đến chu sa, vì thế nên nhà hắn tồn kho không ít chu sa
"Chơi thôi."
Tần Thạc cười nhẹ, không giải thích nhiều.
Hoàng Đào gật gật đầu, cũng không có hỏi nhiều, đầu tiên là dẫn Tần Thạc lựa tiền giấy.
Từ tiền giấy vàng giá rẻ cho tới tiền vàng nhà minh chế tạo tinh mỹ, mọi thứ đều có cả.
"Cái này bán thế nào?"
Tần Thạc chỉ vào một bó tiền âm phủ trị giá 10 triệu tệ hỏi.(mỗi tờ 10 triệu tệ)
Tiền giấy cho ông nội dùng, không thể qua loa được, phải mua loại tốt nhất.
"Một bó một trăm tấm, mỗi cọc 25 tệ."
"Tốt, lấy cho tôi mười bó."
Một bó 1 tỷ, chỉ cần mười bó này là đã có 10 tỷ cho ông nội .
Cứ đốt trước cho ông nội.
Không đủ thì mua tiếp.
Rất nhanh, Tần Thạc đã mua xong hương nến tiền giấy, Hoàng Đào tặng miễn phí cho hắn một hộp chu sa.
"Đây số điện thoại của, có rảnh thì liên lạc."
"Được rồi, gặp lại."
Cáo biệt Hoàng Đào, Tần Thạc lại tới tiệm văn phòng phẩm mua mấy cái bút lông, mua thêm một ít đồ ăn uống, sau đó cưỡi xe đạp trở lại trấn Thái Bình.
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
107
1
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
