Chương 27 - Tổ đội bốn người kì quái. Liệu có phải tội phạm truy nã?
Chương 27: cổ quái tổ bốn người, hư hư thực thực tội phạm truy nã?
Em gái này.
Mặc dù trông cô rất xinh đẹp.
Nhưng cũng không thể nào làm vấy bẩn sự trong sạch của tôi.
Tần Thạc tôi từ trước tới giờ chưa từng nhuộm tóc!
Tần Thạc nhìn chăm chú vào cô gái xinh đẹp đứng ngoài cửa, suy nghĩ không ngừng dao động. Cuối cùng nói ra 4 chữ: "Cô muốn làm gì?"
Không thể giải thích, chi bằng im lặng. Không nói gì cho người khác thích nghĩ thế nào thì nghĩ.
Dù sao cũng chỉ mất tối đa một tháng để chờ tóc mới mọc dài ra là hắn có thể khôi phục lại màu tóc bình thường rồi.
"Tôi không có ý gì cả."
Lâm Chiếu Nguyệt cũng ý thức được rằng mình thật vô duyên khi mới lần đầu gặp mặt mà đã nhìn chằm chằm vào tóc của đối phương.
Quả thực cũng không thể trách cô ấy.
Ai đã làm cho đối phương một mái tóc có màu xanh sẫm đặc biệt, hơn nữa còn mang hiệu ứng riêng.
Chỉ cần không quá bắt mắt.
Thiếu chút nữa là cô ấy đã không nhịn được mà hỏi: làm cách nào để có thể nhuộm được màu sắc cùng hiệu ứng như vậy. . .
Lâm Chiếu Nguyệt áy náy cười cười.
Đôi mắt đẹp sáng ngời của cô nhìn thẳng vào mắt Tần Thạc, lộ ra sự thành khẩn tuyệt đối: "Anh Tần, tôi là người phụ trách đội khảo sát. Cảm ơn anh vì sự giúp đỡ. . ."
"Hả? Hóa ra cô và đám người kia là một bọn à?."
Ánh mắt Tần Thạc nhìn qua cô gái, chú ý đến ba người đứng cách đó không xa.
Trong đó có hai người mà hắn đã từng gặp.
Một tên cao to đen hôi, khí chất cường tráng. Trông rất giống những người đàn ông lực lưỡng biết đánh nhau.
Thu tầm mắt lại.
Tần Thạc không nhịn được mà nhìn vào da mặt mịn màng của cô gái trước mặt. Ánh mắt toát lên vẻ kinh ngạc.
Kỳ quái.
Một em gái xinh tươi như thế này mà lại phải đi thăm dò thực địa?
Cái này còn hiếm hơn cả việc một con lợn nái già biết leo cây.
Hắn có một người bạn học cũ cũng xử lí công việc này. Theo như hắn được biết, đám người đi thăm dò thực địa đều là những dũng sĩ chân chính.
Trèo đèo lội suối, dãi nắng dầm sương mỗi ngày chỉ là món khai vị.
Thường xuyên gặp phải côn trùng có độc, mưa to, nhiệt độ cao, sóng lớn ngoài ý muốn đang chờ. Chỉ cần lơ là một giây thôi là sẽ bị thương, thậm chí mất mạng.
Dưới sự khốc liệt của hoàn cảnh công việc mà người đàn ông khỏe mạnh cũng đều không chịu nổi. Chỉ sau mấy năm là đổi vị trí hoặc bỏ việc.
Nữ nhân thì càng không cần phải nói.
Khiến cho Tần Thạc cảm thấy ngoài ý muốn đó là: cô gái xinh đẹp trước mắt này không chỉ có mỗi làm nghề này không, mà còn dẫn đầu cả một nhóm nhỏ bốn người.
Có chút trâu bò đó nha.
Tần Thạc không khỏi ngưỡng mộ.
Cô gái này tiếp tục nói: "Anh Tần, tôi có chút chuyện nhỏ này muốn nhờ anh."
"Cô cứ nói đi."
Tần Thạc gật gật đầu. Ông nội đã dạy cho hắn từ nhỏ rằng phải làm nhiều điều tốt, giúp người làm thú vui, tích đức cho con cháu sau này.
Việc ông nội xuống Âm Phủ có thể quật khởi một cách dễ dàng, chỉ sợ có liên quan tới việc thiện mà ông đã làm trước đây.
Hắn cảm thấy mình cũng nên làm nhiều việc thiện, tích đức.
"Bốn người chúng tôi chuẩn bị lên núi khảo sát, khả năng sẽ mất vài ngày."
Lâm Chiếu Nguyệt chỉ vào chiếc xe việt dã đậu cách đó không xa, nói: "Chiếc xe này đậu trước cửa nhà anh. Phiền anh trông coi hộ chúng tôi mấy ngày."
"Chuyện nhỏ. Mấy người cứ yên tâm mà đi. . ."
Tần Thạc nói được nửa câu, liền cảm thấy có điều không ổn nên liền sửa lại câu : "Mấy người cứ yên tâm. Xe đậu ở chỗ này, ta sẽ canh chừng giúp cho."
"Cám ơn."
Lâm Chiếu Nguyệt nhìn Tần Thạc một cách sâu sắc.
Không nghĩ rằng người trẻ tuổi trước mặt này, ngoài khả năng lái xe điệu nghệ ra, còn rất có tấm lòng giúp người.
Mà lại.
Trên người của tên này, cô cảm nhận được một tia khí tức đặc thù.
Giống như sao trời lóe lên rồi vụt tắt, không có cách nào nắm lấy. . .
Có lẽ.
Chỉ là ảo giác của mình thôi.
Lâm Chiếu Nguyệt gật đầu với Tần Thạc một cái, sau đó xoay người về phía đội của mình, giơ tay lên: "Bắt đầu hành động!"
Bốn người chuyển hành lí từ trên xe xuống.
Mà Tần Thạc chỉ im lặng đứng trước cửa quan sát đám người bận rộn này.
Ban đầu thấy rất bình thường.
Bốn người lấy hành lí từ trên xe xuống đều là những dụng cụ thám hiểm như: dây thừng, ba lô, ấm nước, lều vải xếp, v.v.
Thời gian dần trôi, sự nghiêm chỉnh dần giảm xuống.
Tên tóc vàng kia rút ra từ trên xe một thanh kiếm lớn, đeo lên vai,
Gã nhỏ gầy đeo kính thì cầm một cây cung lớn, sau lưng còn có một bao đựng tên chứa đầy mũi tên bên trong.
Tên đàn ông to lớn kia thì càng quá hơn. Hắn lấy từ trên xe xuống một tấm khiêng siêu to khổng lồ.
Đến mức cô gái xinh đẹp kia thì đi tay không. Trên người không có một thứ đạo cụ kì lạ nào.
"Khá lắm. Đám này còn thích cả Cosplay."
Tần Thạc có chút ảo ma. Vừa nói là đi thăm dò thực địa, sao giờ lại thành đi chiến tranh hàng lạnh rồi.
Ặc. Đúng là hắn quá ngây thơ đi mà.
Nhóm người này, không chỉ có vũ khí lạnh, còn có vũ khí nóng.
Mỗi người một khẩu súng.
Nhìn qua ngoại hình thì hẳn đó là một khẩu súng trường quân dụng có hỏa lực lớn. Hắn thậm chí còn thấy cả một khẩu Bazooka nửa thật nửa giả. . .
"Hít!"
Tần Thạc càng xem càng thấy không ổn.
Tuy không biết lai lịch của đội này ra sao, nhưng tuyệt đối không phải là nhân viên thăm dò đứng đắn.
"Đội trưởng. Anh ta đứng nhìn chúng ta kìa."
"Cứ kệ cho hắn nhìn đi. Chỉ cần không chụp ảnh hay quay video lại là được."
"Nhưng hắn đã lấy ra điện thoại di động."
". . ."
Lâm Chiếu Nguyệt đành phải dừng công việc đang làm mà đi tới trước mặt Tần Thạc, nghiêm túc nói: "Anh Tần, chúng tôi đang thực hiện một nhiệm vụ thăm dò đặc biệt. Hi vọng anh có thể giữ bí mật cho chúng tôi. Chúng tôi không muốn bị quay phim chụp ảnh hay là tiết lộ bí mật riêng tư. . ."
"Tôi không chụp ảnh. Tôi dùng điện thoại để lên mạng. Không tin thì cô có thể xem."
Tần Thạc đưa điện thoại di động cho đối phương nhìn thoáng qua.
Lâm Chiếu Nguyệt ánh mắt quét qua.
Đối phương nói khồng sai, đích thật đang dùng điện thoại để lướt web.
Ánh mắt của cô rất sắc sảo. Chỉ cần lướt qua một cái thôi là có thể thấy website phía trên điện thoại và nội dung của nó. Đó là một danh sách những tội phạm bị truy nã trong nước .
". . ."
Lâm Chiếu Nguyệt có chút bối rối.
Tuy nhiên một nhóm người vũ trang, nhìn qua cũng không quá bình thường, nhưng cũng không đến nỗi dính líu tới tội phạm quốc gia.
"Các người đang bận thì cứ làm đi."
Không để cho cô gái này dây dưa quá lâu, Tần Thạc nhét điện thoại vào trong túi rồi dứt khoát quay người.
"Tên này. . ."
Lâm Chiếu Nguyệt lắc đầu, vừa tức giận vừa buồn cười.
Những tên đàn ông khác thấy được cô, nếu không phải xem như ngôi sao thì cũng phải coi như một tiểu công chúa của một đại gia nào đó.
Mà tên đàn ông này lại xem cô như một tội phạm truy nã.
Đáng giận!
Mình giống tội phạm truy nã ở điểm nào chứ?
Được rồi.
Vẫn nên nắm bắt thời gian, làm chuyện chính sự đã.
. . .
Trong phòng.
Tần Thạc ôm điện thoại di động, tìm nửa ngày trên cái website, xem qua toàn bộ những tên tội phạm truy nã.
Chỉ tiếc.
Bốn người ngoài kia không nằm trong danh sách bị truy nã.
"Đáng tiếc."
Tần Thạc trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối.
Không có 3 triệu 200 tệ rồi. . .
Không đúng.
Là mình giúp chính nghĩa, phá hoại kế hoạch của kẻ xấu.
Ngay lúc Tần Thạc đang chán nản thì bên ngoài vọng vào một tiếng gọi lớn: "Người anh em thần xe, chúng tôi lên núi đây. Khi nào về sẽ mời anh uống rượu."
Tần Thạc đi ra ngoài xem xét.
Chỉ thấy tổ đội bốn người kia lên núi cùng các loại tư trang vũ khí, đi về hướng thôn phía tây.
"Bọn họ lên núi là có âm mưu gì?"
Tần Thạc nhìn theo bốn người đã đi xa rồi thu mắt lại. Hắn lấy ra trong người một quyển sách.
Được rồi.
Nhóm bốn người kì lạ này thích làm gì thì làm. Chỉ cần không chọc đến hắn thì hắn cũng chẳng xen vào làm gì.
Quan tâm làm gì, không bằng tu luyện đi.
Dịch: Chúa Tể Loli
*note: rất xin lỗi các bạn vì thời gian qua đã bỏ bê bộ này. Thực ra bộ này chỉ có 2 người làm. Vị huynh đài kia 2k4, qua tết phải làm rất nhiều bài tập + việc ôn thi căng thẳng. Cho nên từ giờ chỉ có mình tôi sẽ tạm solo bộ này. Hiện đang có khoảng hơn 10 chương dự trữ (cụ thể là đến chương 40). Mình sẽ đăng dần để bù cho toàn thể độc giả, coi như lời xin lỗi vì thời gian qua. Xin cảm ơn!
42
1
1 tháng trước
2 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
