ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 26 - Tôi Thật Sự Không Nhuộm Tóc Mà

Chương 26: Tôi Thật Sự Không Nhuộm Tóc Mà

"Các cậu tìm ai?"

Tần Thạc đứng ở cửa chính, đánh giá hai người khách không mời mà đến này.

Mười phút trước.

Hắn mới lấy đồ chuyển phát nhanh từ huyện thành về, uống được chút nước, lại chơi với Đại Hoàng một hồi.

Đang chuẩn bị mở hàng chuyển phát ra thì.

Bên ngoài nhà đột nhiên có tiếng chó sủa, sau đó còn có tiếng người nói.

Hắn nghe được động tĩnh, lập tức đi ra, liếc mắt nhìn đã thấy hai người kia đứng ngoài cửa.

Một anh chàng đẹp zai với mái tóc nhuộm vàng cộng với một gã yếu ớt gầy gò đeo kính.

"Chó nhà anh dữ quá, tí nữa thì bị cắn. . ."

Nhìn thấy chủ nhân xuất hiện, Kim Lân tự động xâm nhập gia cư bất hợp pháp lên tiếng một cách tự tin.

Vừa mở miệng lảm nhảm một câu, một giây sau, hắn nghệt mặt ra, gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc thốt lên : "Vãi beep, thần xe!"

"Cái gì? Hắn chính là thần xe?"

Nghe được lời cảm thán của Kim Lân, Từ Dương Dương liếc mắt nhìn Tần Thạc thật kỹ.

Nam tính, rất trẻ trung, hơn hai mươi tuổi.

Dáng người thẳng tắp, vừa cao vừa đẹp trai, ánh mắt sáng tỏ mười phần, khí chất rất rực rỡ.

Phía dưới mặc một cái quần jeans, phía trên mặc một cái áo phông trắng. . .

Nếu như nhớ không lầm, thần xe hai bánh mà bọn hắn thấy trước đó, nửa người trên mặc áo trắng.

Nhưng mà.

Những thứ này đều không phải trọng điểm.

Trọng điểm là tóc của người trẻ tuổi trước mặt này, là màu xanh sẫm.

Tại ánh sáng mặt trời chiếu suống, thậm chí còn phản quang lên ánh sáng màu xanh, blingbling. . .

Phải nhớ kỹ.

Thần xe hai bánh này đã vượt qua được chiếc xe việt dã của bọn hắn, vó ngựa không dừng bước, chỉ để lại một bóng lưng màu trắng phiêu phiêu theo phong cảnh cùng với chút màu xanh tô điểm thêm.

Trắng + xanh = khẳng định. ( đội nón xanh)

Vị thần xe hai bánh đó đã để lại ấn tượng cho bọn hắn quá sâu sắc, quả nhiên ở tại nơi trấn nhỏ này, còn bị hai người bọn họ tìm được nơi ở.

"Thần xe?Thần gì xe gì? Các cậu tìm lộn người rồi thì phải."

Nghe được đối phương gọi mình là thần xe, Tần Thạc lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

Bình thường hắn chỉ lái xe ở trên mạng thôi.(ý trêu gái trên mạng, lão tài xế. hoặc là chơi game đua xe =]]])

Trong đời thực thì hắn chưa cầm qua vô lăng một lần nào cả.

"Không có có nhận lầm, cậu chính là thần xe."

Kim Lân tiến lên một bước, chỉ vào đầu tóc xanh sẫm trên của Tần Thạc, con mắt sáng lên nói:

"Người anh em, quả đầu chất chơi xanh mơn mởn này nhuộm như thế nào vậy? Ôi dồi ôi, nhìn đẹp mắt thật, giống như của màu nhuộm thế giới khác vậy."(đoạn thế giới khác ta không hiểu lắm, chỉ hiểu sơ sơ là nó khác biệt)

Tần Thạc: ". . ."

Từ Dương Dương ". . ."

"Nghĩ lại thì tôi đã từng nhuộm màu xanh, đáng tiếc không che giấu được, sau khi bị cha già nện một trận xong, cùng một ngày đó tôi nhuộm lại màu đen. . ."

Kim Lân tiếp tục lải nhải, gương mặt là bộ dáng cảm thán chuyện cũ.

Mắt thấy bạn của mình sắp lên cơn bại não, Từ Dương Dương nhìn không được nữa, tranh thủ thời gian đứng dậy, tự giới thiệu mình với Tần Thạc :

"Tôi xin lỗi, chúng tôi là nhân viên thăm dò địa chất của công ty Bắc Hải, chuẩn bị tiến tới núi Hắc Nhạn tiến hành khảo sát khoáng sản.

Tôi tên là Từ Dương Dương, vị này chính là đồng nghiệp của tôi Kim Lân.

Vừa rồi lúc đang lái xe đến trấn Thái Bình, gặp một thần nhân cưỡi xe đạp, kỹ thuật khiến người khác nhìn mà than thở.

Nếu không nhận lầm thì vị thần xe đó là cậu thì phải."

"Không sai, là tôi."

Tần Thạc gật gật đầu, dở khóc dở cười nói: "Nhưng mà tôi cũng không phải là thần xe gì đó, các cậu cũng đừng gọi tôi là thần xe gì đó, tôi không chịu nổi."

Hắn khiêm tốn nói: "Tôi tên là Tần Thạc, chỉ là một thanh niên bình thường ở nông thôn."

Hai người này cũng quá phét.

Bản thân chỉ lái xe đạp một cách tuỳ tiện mà từ trong miệng họ đã biến thành thần xe rồi.

Đường trở về từ huyệnh thành, hắn muốn thử nghiệm tính năng của chiếc xe đạp mới mua, buông tay buông chân, có thể đạp tới mức nào thì đạp tới mức đó. . .

Sau đó, nửa đường hắn gặp được một chiếc xe việt dã.

Lúc đó tốc độ xe của hắn cũng hơi nhanh.

Trong lúc không để ý đã vượt qua chiếc xe việt dã đó rồi.

Ai ngờ được.

Hắn chỉ mới lái xe mà thôi mà đã có người tìm tới cửa.

"Các cậu tìm tôi có gì không?"

Tần Thạc hỏi.

"À, là như vầy."

Từ Dương Dương mở miệng nói: "Đoàn người chúng tôi tiến về núi Hắc Nhạn để tiến hành khảo sát, cũng đi ngang qua nơi này, bởi vì chưa quen cuộc sống nơi đây, cho nên muốn tìm một người dân bản địa hiểu rõ nơi này để hỏi thăm. . . Chúng tôi tìm tới cậu, không có chuyện gì đâu, chỉ muốn hỏi thăm đường."

"Nếu như thần xe huynh đệ nguyện ý nói cho tôi biết cái quả đầu xanh thiên hạ vô địch này nhuộm kiểu gì mà thành như thế được vậy thì càng tốt hơn." Kim Lân chêm vào một câu.

Tần Thạc không nhìn thẳng Kim Mao, nhìn về phía gã đeo kính kia.

"Ở phía tây thị trấn có một hẻm núi dẫn vào núi Hắc Nhạn, nhưng—— "

Hắn chuyển giọng nói: "Bảy năm trước, một trận đất đá sạt lở, toàn bộ hẻm núi đã bị chặn, bây giờ đã trở thành cái đập nước, các cậu muốn từ nơi đó tiến vào núi Hắc Nhạn, chỉ sợ là không thể nào."

"Quả nhiên có chút phiền phức."

Từ Dương Dương cau mày, trầm ngâm không nói.

Kim Lân thì hỏi: "Thần xe huynh đệ, không biết còn con đường nào tiến vào núi Hắc Nhạn hay không?"

"Cái này. . ."

Sau khi Tần Thạc nhìn thoáng qua hai người, nói: "Đúng thật là còn một đường nhỏ có thể tiến vào núi Hắc Nhạn."

"Có thật không?"

Từ Dương Dương vội vàng nói: "Đường nhỏ kia ở chỗ nào, vì sao không có trên bản đồ?"

"Đó là một đường núi hiểm trở được đục ra, nghe nói đã có từ hơn ngàn năm trước và có vị trí rất bí mật. Ngay cả người địa phương cũng có rất ít người biết rõ, nên đương nhiên nó không có trên bản đồ."

Tần Thạc nói: "Nếu các cậu muốn biết thì tôi có thể chỉ rõ vị trí đường đi đó cho các cậu.

Nhưng mà tôi phải nhắc nhở các cậu.

Ở trên còn đường núi được đục ra đó có vài chỗ đã bị sạt lở, cho nên ở trên đó rất nguy hiểm, một khi trượt chân rơi xuống vách núi, tính mạng khó đảm bảo, các cậu cần phải biết trước."

"Nguy hiểm?"

Kim Lân vỗ ngực, lẫm liệt mà nói: " Người làm nghề này như chúng ta, chính là đánh đố con tim. . ."

"Khụ khụ."

Từ Dương Dương ho nhẹ một tiếng, đánh gãy lời Kim Lân, sau đó hướng về phía Tần Thạc vừa chắp tay vừa cảm tạ nói: "Vậy làm phiền Tần huynh đệ giúp đỡ."

"Không khách khí."

Tần Thạc khoát khoát tay. "Tôi có một người bạn học cũng làm nghề này như các cậu, mỗi ngày cứ chui vào rừng hoang núi sâu, màn trời chiếu đất, sống không dễ dàng."

"Đúng vậy, ai cũng không dễ dàng."

Từ Dương Dương hùa theo cảm thán một tiếng, lấy ra máy tính bảng, mở một bản đồ địa hình cặn kẽ.

"Chính là chỗ này chỗ này."

Tần Thạc duỗi ra ngón tay, điểm nhẹ vào một chỗ trên bản đồ rồi nói: "Nơi này là cánh rừng cây cỏ rậm rạm, các cậu phải tìm kỹ một chút là hẳn sẽ có lối đi vào."

"Đa tạ Tần huynh đệ, đã giúp chúng ta một việc lớn. Vậy chúng ta cũng quấy rầy nữa, cáo từ."

Từ Dương Dương có được tin tức quan trọng, chuẩn bị trở về.

Còn đồng nghiệp của hắn là Kim Lân, lại tiếp tục quấn quýt lấy Tần Thạc rồi nói "Thần xe huynh đệ, làm ơn nói cho tôi biết đi, quả đầu có thể phản quang này cuối cùng làm kiểu gì thế?"

"Lặp lại lần nữa."

Tần Thạc không nhịn được nói: "Mặc kệ cậu có tin hay không, tôi thật sự không có nhuộm tóc."

Nói xong.

Hắn trực tiếp quay người rời đi, rầm một tiếng, đóng cửa sắt lại.

"Đi thôi."

Từ Dương Dương đưa ánh mắt đồng tình với đồng nghiệp.

Theo hắn biết, Kim Lân có ba sở thích lớn: Lái xe, uống rượu, nhuộm tóc.

Lái xe.

Vừa bị người ta lấy xe đạp ngược đãi.

Nhuộm tóc.

Lại bị đối phương cự tuyệt một cách tuyệt tình, lời lẽ thốt ra rất kinh khủng.

"Aiz."

Quả nhiên Kim Lân lộ ra bộ dáng bị đả kích rất nghiêm trọng, nhìn vào cửa lớn bị đóng chặt, thở dài nói: "Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình ."

Nghe vậy, Từ Dương Dương rùng mình một cái, tranh thủ thời gian tránh con hàng này xa một chút.

. . .

Thùng thùng!

Trở lại phòng, Tần Thạc ngồi chưa được ấm đít thì nghe tiếng đập cửa truyền tới từ bên ngoài, nhịn không được mắng một câu:

"Con mẹ nó, chưa hết chuyện nữa à."

Mặt của hắn lạnh tanh xông ra bên ngoài, mở cửa sắt ra, chuẩn bị phun nước miếng đầy mặt cái tên quấy rối đso.

Nào nghĩ tới khi hắn kéo cửa sắt ra nhìn thấy người đứng ở ngoài cửa thì ngây ngẩn cả người.

Không phải là thằng quấy rối Kim Lân.

Mà là một nữ nhân, nữ nhân xinh đẹp nhất hắn từng thấy qua.

"Chào cậu, tôi là Lâm Chiếu Nguyệt. . ."

Ánh mắt của người con gái ấy bị hấp dẫn bởi thứ trên đầu của Tần Thạc, thốt lên:

"Đầu của cậu nhuộm đẹp thật."

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần

68

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.