Chương 24 - Thần Xe Trên Đường Núi
Chương 24: Thần Xe Trên Đường Núi
"Này, anh Tần, đồ chuyển phát nhanh của anh đã tới."
Một cuộc điện thoại vào sáng sớm đã đánh thức Tần Thạc bị mất ngủ đêm qua.
Chỉ là cuốn bí kíp võ công mà hắn đặt hàng online đã giao tới.
Hàng chuyển phát nhanh không giao tới tận cửa, mà hắn phải đi tới điểm chuyển phát nhanh ở trên huyện để lấy hàng.
Mặc dù có chút khó chịu.
Nhưng Tần Thạc không có ý kiến gì. Hắn đồng ý với việc hôm nay sẽ đi lấy hàng chuyển phát nhanh.
Ai bảo hắn ở Trấn Thái Bình làm gì. Nơi này quá vắng vẻ, không một người ở, một năm nào có được mấy đơn chuyển phát nhanh.
Nhân viên chuyển phát không tự nguyện giao hàng tới cửa cũng rất là bình thường.
Sau khi rời giường.
Đầu tiên vẫn là việc cũ, tưới cho cây liễu già ngoài phòng một chén canh Mạnh Bà.
Thứ để đựng canh Mạnh Bà là một cái bình. Nhìn qua cũng không lớn, có thể cầm bằng một tay. Canh Mạnh Bà bên trong được lấp đầy liên tục, tưởng chừng như có đổ vĩnh viễn cũng không hết.
Những ngày này.
Hắn rõ ràng đã đổ ra rất nhiền chén canh Mạnh Bà, nhưng trọng lượng của cái bình lại không hề giảm đi một chút nào.
Cái này hết sức phản khoa học.
Đương nhiên cũng không có gì bất ngờ. Dù sao nó cũng là đồ đến từ Âm Phủ, theo khoa học mới là lạ.
Dù sao Tần Thạc cũng tập mãi thành quen.
Xoẹt xoẹt xoẹt. . .
Tần Thạc soi gương, cạo sạch sẽ những sợi râu lú nhú trên mặt.
Sau khi ngủ một giấc.
‘Ánh xanh’ trên người hắn lại một lần nữa biến mất. Từ bên ngoài nhìn vào, người hắn gần như đã trở lại trạng thái bình thường.
Điều duy nhất rõ ràng là mái tóc của hắn, và. . .
Cái này không còn cách nào khác.
Trừ khi hắn nhuộm màu khác, hoặc là cạo trọc. Không thì cái đầu màu xanh sẫm này còn theo hắn một thời gian dài.
Đến khi tóc mới mọc ra, hắn mới có thể khôi phục lại tóc đen.
"Đại Hoàng, tao đi ra ngoài một lát. Mày ở lại trông nhà, trước khi tao trở về thì đừng đi ra ngoài."
"Gâu Gâu!"
Sau khi ăn sáng bằng một bát mì trứng gà rau xanh xong, Tần Thạc đạp chiếc xe gia truyền, khởi hành đi tới huyện lấy hàng chuyển phát.
Đại Hoàng bị hắn bắt ở nhà gác cổng.
Sảng!
Một chiếc xe đạp cũ kĩ, bất ngờ khi hắn đạp nhanh như chớp.
Dễ dàng vọt lên 40km/h.
Thể chất của hắn, sau khi được hạt giống hoa Bỉ Ngạn đầu tiên cải tạo, đã là da mới xương mới.
Bất kể là sức chịu đựng hay sức mạnh bộc phát, đều hơn hẳn người thường.
Nếu không phải một chiếc xe quá cũ kĩ mà là một chiếc xe tốc độ cao thì hắn có thể đạp được bằng tốc độ của xe thể thao.
Kẽo kẹt kẽo kẹt. . .
Không biết do chiếc xe quá cũ kĩ hay do Tần Thạc đạp mạnh quá.
Đi được nửa đường, chiếc xe gia truyền này đột nhiên phát ra một tràng tiếng kêu rợn người.
Sau đó tan tành trên mặt đất.
Bánh trước bay thẳng ra ngoài, dây xích thậm chí gãy thành từng đoạn. . .
"Cái này. . ."
Nhìn những linh kiện rơi lả tả trên mặt đất, Tần Thạc thở dài.
Lấy một cái đồ chuyển phát nhanh đúng là khó khăn mà.
Sau khi dọn dẹp ‘thi thể’ của chiếc xe quá cố và mặc niệm xong, Tần Thạc bước trên đôi chân của mình mà tiếp tục đi.
May quá, từ đây lên huyện không tới 10 cây số.
Tần Thạc vừa đi vừa chạy, nửa giờ sau cũng thuận lợi đi tới huyện.
Sau khi lấy hàng chuyển phát nhanh.
Hắn tìm tới một cửa hàng bán xe đạp, bỏ ra 1800 tệ để mua một chiếc xe có chất lượng không tệ.
Mấy con hàng giá rẻ hắn không dám mua.
Hắn sợ sau khi đạp vài cái, con xe không chịu nổi được mà tan tành.
Xe đạp cao cấp hơn hắn có muốn mua cũng không được. Dù sao chỉ là một huyện nhỏ với trăm ngàn nhân khẩu.
Đạp con xe mới tinh đi hết một vòng phố huyện, sau khi mua một ít đồ dùng hằng ngày, hắn liền đạp xe trở về.
Lúc đầu.
Hắn định tiện đường ghé qua đồn cảnh sát trên huyện để hỏi về 800 ngàn tiền truy nã kia.
Sau này ngẫm lại.
Nếu nó là của mình thì không mất được. Mà không phải của mình, lo lắng cũng bằng thừa.
Thế là.
Sau khi hắn mua đồ xong liền đạp thẳng theo con đường cũ về Trấn Thái Bình.
. . .
Con đường núi từ huyện Hoa Sơn thông đến Trấn Thái Bình.
Một con xe việt dã lao vút đi, thỉnh thoảng quẹo gấp khiến hai tên khách hàng phía sau không khỏi phàn nàn.
"Kim Lân, cậu đi chậm một chút được không."
"Đúng là như vậy. Loại đường đất này mà cậu cũng dám đua xe, không sợ lật à."
"Lật xe thì không sợ. Chỉ sợ lao xuống cái vách núi cả trăm mét bên trái này thì ngay cả cái xác cũng không tìm được. . ."
"Khốn nạn. Mồm thối nó vừa chứ."
. . .
Tài xế là một thanh niên tóc vàng.
Nhìn dáng vẻ khoảng hai lăm hai sáu tuổi. Khuôn mặt tiêu sái phóng khoáng. Nghe thấy lời phàn nàn của đám bạn, hắn cười hì hì nói:
"Yên tâm, người anh em này lúc ba tuổi đã sờ vào tay lái.
Chuẩn một lão tài xế.
Hơn hai mươi năm kinh nghiệm lái xe không phải để trưng cho đẹp. Chỉ kém tí so với vua xe.
Hơn nữa tao đã đi rất chậm rồi, tốc độ này có là gì.
Nếu không phải đại ca trên xe thì tao đã sớm bộc lộ sức mạnh hoang dã, để cho chúng mày trải nghiệm một ông thần kĩ thuật lái xe là như nào."
Dứt lời, hắn liếc qua ghế phụ.
Ngồi bên cạnh ghế lái, là một người phụ nữ.
Cô lẳng lặng ngồi đó, ánh mắt nhìn ra bên ngoài. Từ đầu tới cuối không nói một lời.
Từ phía tài xế nhìn qua thì chỉ thấy được một gương mặt mơ màng, xinh đẹp vô hạn.
Khuôn mặt có đường cong tuyệt đẹp, làn da trắng và mịn. . .
Chỉ mặt thôi cũng đã đẹp không kể xiết.
Trên xe ngoại trừ tài xế và người phụ nữ ngồi cạnh thì phía sau vẫn còn hai hành khách. Đều là đàn ông, một người dáng dấp như khỉ ốm, một người khác lại trông như đầu gấu.
Vừa rồi, chính là hai người này phàn nàn tài xế lái xe quá nhanh.
Bốn người này trên xe.
Toàn bộ đều mặc đồng phục màu đen, hơi giống đồ tác chiến trong rừng cây. Nhìn qua thì vô cùng gọn gàng, thuận tiện cho hành đồng.
Trên ngực đồng phục của người phụ nữ thêu một ngôi sao kim.
Ba người khác thì không có.
Hiển nhiên.
Bốn người này đến từ cùng một tổ chức, đồng thời người phụ nữ duy nhất này đứng đầu.
"Cậu lái xe rất tốt."
Giống như phát hiện ánh mắt của tài xế nhìn về phía mình, người phụ nữ cũng quay đầu lại.
Âm thanh lười biếng cùng với sự uy nghiêm.
"Phải."
Kim Lân, người đang làm tài xế, tranh thủ quay đầu lại tập trung vào lái xe.
Đừng thấy vị đại ca này là phụ nữ, hơn nữa còn là một mỹ nhân có sắc đẹp khuynh quốc.
Nhưng nếu bất kì ai dám khinh cô ấy vì là phụ nữ, hoặc sinh ra những ý nghĩ không nên có với dung mạo tuyệt thế của cô. . .
Chỉ có thể nói rằng: anh à, đường anh đi hẹp lắm.
Dù sao.
Hắn không dám có một ý nghĩ nào liên quan tới vị đại ca này, chỉ dám ngẫu nhiên nhìn trộm dung nhan tuyệt mĩ của cô mà thôi.
Trong xe lâm vào tình cảnh im lặng.
Hai người ngồi sau cũng không dám oán hận tài xế lái xe quá nhanh.
Một lúc sau.
Kim Lân đang lái xem nghiêm túc đột nhiên kinh hãi mà hô lên: "Khốn kiếp!"
Nhìn theo kính chiếu hậu.
Chỉ thấy một thanh niên đạp xe đạp với một tốc độ không thể tin nổi đang đuổi theo đằng sau chiếc xe việt dã.
Kim Lân tranh thủ nhìn qua đồng hồ đo vận tốc ở trên xe.
Tốc độ xe hiện lên trước mắt: 65.
Loại đường núi ghập ghềnh khí đi này, phóng với tốc độ 65 trở lên đã là quá ảo rồi.
Cuối cùng lại có một người có thể đạp xe được tới mức 65.
Càng ảo ma hơn nữa là.
Cái tên thanh niên đạp xe kia đã vượt qua.
Không sai.
Một con xe việt dã bị một chiếc xe đạp vượt qua.
Trong con mắt kinh sợ của Kim Lân, chiếc xe đạp kia rất nhanh vượt qua hắn, đi tới phía trước xe việt dã.
Sau đó, xe đạp nhanh chóng bỏ xa.
Ba người còn lại bên trong xe cũng thấy được cảnh này.
Tất cả mọi người đều bị sốc nặng.
Sau khi im lặng một hồi.
Một âm thanh vang lên trong xe: "Kim Lân, mày là thần xe pha kè thì có. Sau này đừng nổ nữa. Xe việt dã gì mà bị một chiếc xe đạp nó trèo lên đầu.
Nhìn xem.
Vị đại ca kia mới chính là thần xe đường núi đó."
Dịch: Chúa Tể Loli
60
0
1 tháng trước
3 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
