Chương 23 - Lừa Lần Một, Lại Lừa Tiếp Lần Hai
Chương 23: Lừa Lần Một, Lại Lừa Tiếp Lần Hai.
"Quân sư, ngươi sẽ không lừa ta nữa chứ?"
Sợ hãi trong giây lát, Tần Chấn Sơn bỗng nhiên tỉnh táo lại.
Ánh mắt của hắn cảnh giác nhìn chằm chằm Gia Cát Tam Pháo.
Vị quân sư Gia Cát dưới trướng của mình này, lịch sử đen tối cũng không có nhiều.
Hắn không thể không phòng a.
Còn nữa.
Nội dung mà quân sư Gia Cát nói với hắn, thực tế làm người nghe vô cùng kinh sợ.
Tư chất Hoàng Đế?
Nhìn toàn bộ Âm Phủ này xem. Trăm triệu quỷ tộc, vô số năm cũng chỉ mới sinh ra mấy tên Hoàng Đế.
Cháu trai của hắn xứng đáng sao?
Nói như vậy, mặc dù có phần tàn khốc.
Nhưng sự thật chính là sự thật.
Tần Chấn Sơn không vì Tần Thạc là cháu trai của mình mà hạ thấp tư duy.
Hắn cực kì hoài nghi.
Quân sư vì rũ bỏ trách nhiệm nên đã tạo ra một ‘bất ngờ lớn’ để lừa dối hắn.
"Chúa công, oan cho thần quá."
Đối mặt với sự chất vấn của Tần Chấn Sơn, mặt mũi Gia Cát Tam Pháo lập tức tràn đầy sự bất bình: "Thuộc hạ mặc dù thích khoác lác, thỉnh thoảng sẽ kể một vài lời không đáng tin. . ."
Tần Chấn Sơn oán thầm: “Ngẫu nhiên? Rõ ràng là thường xuyên mà”.
Gia Cát Tam Pháo thề thốt: "Việc này liên quan đến an nguy của thiếu chủ. Thuộc hạ dù có ăn gan hùm mật báo cũng không dám nói nửa lời hồ đồ trước mặt chúa công.
Nếu thuộc hạ nói dối thì thần tiên trên trời sẽ giáng sét xuống đánh, chết không toàn thây!"
Tần Chấn Sơn liếc mắt nhìn hắn: "Ngươi đã chết."
"Ây. . ."
Sau khi Gia Cát Tam Pháo ứ họng một lần, tranh thủ thời gian nói bổ sung: "Vậy sẽ hồn phi phách tán, mãi mãi không được luân hồi giải thoát."
"Hừ."
Tần Chấn Sơn ánh mắt như đao, chăm chú nhìn Gia Cát Tam Pháo, khí thế kinh khủng càn quét mà ra.
"Quân sư, ngươi phải nhớ kỹ, Tần Thạc là người thân duy nhất của bổn soái.
Nếu có ai đụng vào hắn.
Bất kể là ai, bổn soái cũng sẽ không giữ lại nửa phần thể diện!"
"Đúng đúng, thần đã hiểu."
Gia Cát Tam Pháo gật đầu như giã tỏi.
Đã nhiều năm như vậy rồi, đây vẫn là lần đầu hắn được nhìn thấy vẻ uy nghiêm của chúa công mình.
Thiếu chủ quả nhiên là nghịch lân của chúa công.
"Được rồi."
Sau khi khuyên bảo quân sư xong, Tần Chấn Sơn cũng thu lại khí thế trên người, tùy ý nói: "Nếu đã nói thiếu chủ có tư chất Hoàng Đế, vậy thì sao mà ngươi biết được điều đó."
"Xin cho thần bẩm báo."
Sau khi Gia Cát Tam Pháo chắp tay, nói: "Theo thần được biết, hạt giống của hoa Bỉ Ngạn này ẩn chứa lực lượng sinh mệnh vô cùng thuần túy. Trừ quỷ ra thì mọi sinh linh đều có thể ăn.
Theo lời của chúa công.
Lần đầu thiếu chủ ăn hạt hoa Bỉ Ngạn, bên trong phát ra ánh hồng. Sau đó cơ thể thay da đổi thịt giống như tái tạo lại.
Cái ánh hồng đó tượng trưng cho sinh mệnh lực. . ."
"Thì ra là thế."
Tần Chấn Sơn gật gật đầu, nói: "Nhưng sao cháu trai ta ăn lần hai lại không tiếp tục phát ra ánh sáng hồng mà là ánh sáng xanh lục?"
"Ban đầu thì thần cũng không tài nào hiểu nổi."
Gia Cát Tam Pháo trả lời: "Nhưng sau đó, thần đột nhiên nhớ tới một giai thoại.
Hạt giống hoa Bỉ Ngạn mặc dù là kịch độc đối với loài quỷ chúng ta.
Nhưng ở bên ngoài Âm Phủ thì nó có thể so với thuốc tiên, cho nên hàng năm có rất nhiều hạt giống được tuồn ra bên ngoài.
Đương thời, vì kiếm miếng ăn nên thần cũng đã từng có một thời gian buôn lậu.
Đến một rồi đi hai, biết được không ít tin tức bí ẩn. . ."
Tần Chấn Sơn chau mày, "Nói vấn đề chính."
"Phải."
Gia Cát Tam Pháo không dám dông dài, tranh thủ thời gian đi thẳng vào vấn đề, "Từng có một người phàm được tiên nhân nhìn trúng, và được ban cho một hạt giống hoa Bỉ Ngạn.
Sau khi người phàm kia ăn hạt giống, qua một đêm liền thoát khỏi phàm tục, có căn cơ tiên tộc vô thượng.
Sau khi bước vào con đường thành tiên, càng không thể ngăn cản.
Không đến ngàn năm,
Liền đứng ngang hàng tiên, ngồi vào ngai vàng kế vị."
"Hít."
Nghe xong lời của quân sư, Tần Chấn Sơn hít vào một hơi, hỏi: "Ngọc Hoàng đại đế có không ít. Người mà ngươi nói làm hoàng đế kia là vị nào?"
"Cái này. . . Thần cũng không biết."
Gia Cát Tam Pháo lắc đầu: "Sự tích của Ngọc Hoàng chính là Thiên Cơ, mà thiên cơ thì bất khả lộ."
"Vậy làm sao ngươi có thể biết được giai thoại kia là thật hay giả?"
Tần Chấn Sơn lộ vẻ mặt không cam lòng.
"Bởi vì rất trùng hợp."
Gia Cát Tam Pháo nói: "Sau khi vị Ngọc Hoàng kia ăn hạt giống Hoa Bỉ Ngạn, trên thân liền phát ra ánh xanh lục mãi không thôi, sau đó thức tỉnh thiên thú vô thượng, có căn cơ tiên tử.
Mà thiếu chủ sau khi ăn hạt giống cũng phát ra ánh xanh.
Tình cờ hơn.
Thiếu chủ cũng thức tỉnh một loại thiên phú đặc thù.
Chúa công người xem thử, làm sao trên đời này lại có một sự trùng hợp đến như vậy?
Cái ánh sáng xanh đó chính là biểu hiện của tư chất Hoàng Đế."
Sau khi nghe xong, Tần Chấn Sơn yên lặng nhìn qua Gia Cát Tam Pháo, trên mặt lộ vẻ trầm tư.
Đối với lời của quân sư, hắn vẫn có chút nghi ngờ như cũ.
Dù sao cũng chỉ là tin đồn vu vơ, nghe một chút thôi, không thể cho là sự thật.
Nhưng vấn đề là.
Hắn ngoài tin vào cái tin đồn này thì còn có thể làm gì được?
Chí ít cứ xem như một tin tốt đi. . .
"Thôi."
Một lúc sau, Tần Chấn Sơn đi tới, vỗ nhẹ vào vai Gia Cát Tam Pháo.
"Chuyện này dừng ở đây, quân sư không cần truyền ra ngoài."
Dứt lời, hắn nhẹ nhàng bước đi.
Sau khi Tần Chấn Sơn đi hẳn, Gia Cát Tam Pháo lúc này mới dám đứng thẳng, thở dài một tiếng.
Haizz.
Cuối cùng cũng đã qua.
Gia Cát Tam Pháo lau mặt không có mồ hôi, liên tục cười khổ.
Chỉ hi vọng.
Tên bố láo kể chuyện này cho mình lúc trước đều là sự thật.
Không phải. . .
. . .
"Cái gì? Ánh xanh trên người cháu không phải là chuyện xấu, mà là một chuyện cực kì tốt."
"Cái gì? Ta lấy được [ thúc đẩy sinh trưởng tay ] , không phải siêu năng lực, mà là một loại thiên phú tu tiên."
"Cái gì? Ta có tư chất Hoàng Đế!"
Tần Thạc mồm uống Cooca, tay bốc đồ nướng, lần nữa nghe điện của ông nội.
Sau đó, hắn muốn Sparta ngay tại chỗ.(có cái meme chiến binh sparta hét lên ấy)
Lời mà ông nói với hắn quá bất hợp lí.
Rời lại một mấu chốt lớn.
Phản ứng đầu tiên của hắn là vì ông an ủi hắn, cho nên không tiếc lời mà nói hươu nói vượn.
Cắt.
Còn tư chất Hoàng Đế.
Hắn lại không mang họ Vương, thì lấy đâu ra cái tư chất Hoàng Đế.
"Ý tốt của ông, cháu xin nhận. Ông yên tâm, cháu đã lớn rồi, không còn yếu ớt như vậy nữa. Coi như nếu có chuyện gì xảy ra ngoài ý muốn, quá mức thì cháu sẽ xuống đó cùng ông."
"Một lời đã định, ông lúc nào cũng chào đón cháu."
". . . Hôm nay không còn gì để nói. Cúp máy nhé."
Kết thúc cuộc trò chuyện, sau khi Tần Thạc ăn hết đống đồ nướng, liền tắm rửa rồi đi ngủ.
Nằm ở trên giường, hắn đột nhiên mất ngủ.
Trằn trọc, trong đầu hắn chỉ quanh quẩn những lời mà ông nội đã nói.
Hắn ngủ không được, liền nhảy xuống giường rồi đi tới trước gương.
Nhìn bản mặt đẹp trai của mình trong gương và cái ánh sáng xanh yếu ớt phát ra từ cơ thể hắn.
Nói đùa chứ.
Một khi bản thân còn ánh xanh thì có thể tu tiên, có tư chất Hoàng Đế ?
Nếu như đây là sự thực.
Thì. . .
Cứ để cái ánh sáng xanh này mãnh liệt hơn đi!
Dịch: Chúa Tể Loli
65
0
1 tháng trước
1 ngày trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
