ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 20 - Quỷ La Sát, Tần Trảm Nguyệt

Chương 20: Quỷ La Sát, Tần Trảm Nguyệt

Trên núi có không ít động vật hoang dã.

Thường thấy nhất đúng là heo rừng, đã sinh trưởng tới mức được gọi là thảm hoạ.

Con lợn rừng mà Đại Hoàng bắt về từ trên núi này có trọng lượng chừng 50kg, thể hình còn to gấp đôi so với nó.

Cho dù hổ là vương giả trong giới động vật nhưng cũng khó có thể săn được con mồi to gấp đôi thể hình của mình được.

Mà Đại Hoàng lại làm được.

Quả nhiên nhìn chó không nên nhìn bề ngoài mà.

Tần Thạc tò mò rằng Đại Hoàng làm cách nào để giết được con lợn rừng này nên bước tới, quan sát một cách kỹ càng.

Con lợn rừng này chỉ có một vết thương chí mạng duy nhất, chính là ở ngay yết hầu.

Bao gồm cả yết hầu và động mạch ở cổ đều bị cắn đứt, sâu tới mức có thể thấy xương ở trong vết thương.

Nhìn chằm chằm vết thương kinh khủng kia khiến cho Tần Thạc có chút lạnh người.

Lợn rừng da dày thịt béo như thế mà còn bị cắn một phát là chết, nếu mà cắn người thì. . .

"Đại Hoàng."

Tần Thạc đi qua, sờ sờ đầu chó, dùng dọng điệu nhẹ nhàng nói: "Nhớ kỹ cho tao, heo giết thế nào cũng được, nhưng người thì không thể cắn loạn."

"Gâu Gâu!"

Cũng không biết nó có nghe hiểu không mà Đại Hoàng chỉ gật cái đầu chó một cái.

"Ngoan."

Tần Thạc sờ nắn cái đầu chó một lúc rồi xoay người đi tới phòng bếp, sau đó cầm thêm một con dao phay đi lại.

"Gâu. . ."

Nhìn thấy Tần Thạc tay cầm dao phay đi đến, Đại Hoàng bị dọa run một cái, suýt chút nữa nhảy tường chạy trốn

"Không liên quan gì tới mày đâu."

Tần Thạc đi thẳng tới trước mặt con lợn rừng kia, vung thẳng dao xuống."Tao chỉ cắt cái thận mà thôi."

Thận của lợn rừng còn tươi.

Đại bổ.

. . .

Âm phủ Địa phủ, tầng thứ bảy.

Cát vàng phủ vạn dặm, xương khô rải đầy đất, tử khí nồng nặc trải dài cả thiên địa.

Ở một nơi hoang vu vắng lặng, có một toà Minh thành khổng lồ sừng sững ở phía chân trời, nhìn từ xa xa nhìn tới rất nguy nga hùng vĩ giống như một con cự thú màu đen thời hồng hoang.

Ở trên bờ tường thành.

Cả người Tần Chấn Sơn mặc chiến giáp, đứng chắp tay, khuôn mặt trầm tĩnh, tuy không giận mà tự uy.

Trải qua bảy ngày xây dựng.

Dưới sự đồng tâm hiện lực của 10 vạn quỷ binh thì toà Minh thành chiếm diện tích vạn mẫu đất này cuối cùng cũng xây dựng thành bước đầu.

"Nghĩ lại quá khứ mà bồi hồi."

Nhớ tới ngày xưa màn trời chiếu đất rồi nhìn lại cảnh thành trì nguy nga này khiến cho Tần Chấn Sơn nhịn không được mà thổn thức.

Bảy năm trước.

Hồn phách của hắn giáng lâm nơi đây.

Sau đó, hắn gặp quân sư Gia Cát Tam Pháo, sau khi bị lừa lần một nên hắn lấy một thân phận mới, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, chiêu binh mãi mã, đánh Đông dẹp Bắc, không ngờ rằng lại thành được sự nghiệp.

Trở thành Quỷ Soái một phương.

Có được 10 vạn quỷ binh dưới trướng.

Nhưng mà địa phương quỷ quái mà hắn chiếm được này thật sự quá nghèo, trừ cát với xương khô ra thì cái gì cũng không có.

Mà địa phương màu mỡ thì không ít.

Chỉ là những nơi có sản vật linh động phì nhiêu kia thì đều đã có chủ cả rồi.

Tần Chấn Sơn tự hiểu lấy mình.

Bản thân chỉ vừa mới đến, so sánh với Quỷ Đế ngũ phương, Thập Điện Diêm Vương, hoặc là những quỷ Quỷ Vương uy chấn Âm phủ cả vạn năm kia thì chút tu vi và binh lực của hắn quả thật là không đủ nhìn.

Địa bàn của những đại lão kia hắn không dám đi trêu chọc, trằn trọc mãi cuối cùng chỉ có thể chiếm đống nơi cát vàng xương khô đầy đất này thôi.

Không thể không nói.

Địa phương quỷ quái này thực tế quá cằn cỗi.

Cằn cỗi đến mức gạch đá để xây dựng thành trìn này, cũng cần phải mua sắm từ bên ngoài.

Nếu ở trước kia.

Thì cơm hắn ăn cũng không có nói chi là mua gạch xây dựng Minh thành.

Mãi cho đến khi hắn liên lạc được với cháu trai ở dương gian thì chỉ sau một đêm hắn phất lên như nhà giàu mới nổi, đếm tiền không cũng mỏi tay.

Hắn cũng rất bất đắc dĩ.

Ai bảo tiền giấy đến từ dương gian mà cháu trai gửi tới thật sự quá quý giá.

Giá trị của một tờ bàng 100 triệu tiền âm phủ!

Hiện tại hắn chỉ có thể hình dung bằng 3 chữ —— không thiếu tiền.

Mua! Mua! Mua!

Bỏ ra đống lớn tiền âm phủ, vật tư vô số kể, vận chuyển liên tục từ bên ngoài tới cuồn cuộn không ngừng.

Chồng chất thành núi.

Toà Minh thành này sở dĩ có thể xây dựng nhanh như thế là bởi vì nó được xây dựng hoàn toàn bằng tiền mặt.

"Mình ở chỗ này hưởng phúc, cũng không biết rằng cháu trai ở trên kia sinh hoạt có ổn không.

Ăn uống có đầy đủ không.

Ngủ có ngon không.

Quan trọng nhất là đã tìm được bạn gái chưa. . ."

Nghĩ đến đây, Tần Chấn Sơn quay đầu nhìn thoáng qua ở đằng sau.

Ở phía sau hắn cách đó không xa có một thiếu nữ áo đỏ đang đứng một cách im lặng và bất động, không nhúc nhích, giống như tượng đá vậy.

Từ bên ngoài nhìn vào, người này là một thiếu nữ mặc quần áo đỏ, cao 1m5, bề ngoài vẫn là đứa bé.

Dáng vẻ ước chừng khoảng 14-15 tuổi.

Cả người mặc đồ đỏ, tóc đen để mái, ngũ quan tỉ mỉ, làn da trắng nõn không tì vết, phối hợp với khí chất lạnh lùng băng giá của nằng, khiến cho người khác không thể không liên tưởng đến đến Tuyết Liên Vạn Năm.

Thứ làm người khác ấn tượng nhất là đôi mắt màu tím, óng ánh tinh khiết, giống như là thứ thanh thuần nhất trên thế gian, khiến cho người khác không thể khinh thường.

"Trảm Nguyệt."

Tần Chấn Sơn nói với thiếu nữ áo đỏ : " Sau này không cần nghiêm túc như vậy, là con gái, phải cười nhiều lên chút."

"Vân, nghĩa phụ."(Cha nuôi . ở dưới này là thế giới cổ trang nên xưng hô như thế)

Thiếu nữ áo đỏ gật đầu đáp, nhưng trên gương mặt lạnh lùng tuyệt mỹ kia vẫn không động đậy chút nào, không có cảm tình.

Thấy thế, Tần Chấn Sơn bất đắc dĩ lắc đầu.

Tên thật của quỷ La Sát mà hắn mua về là Trảm Nguyệt · Khất Sa La · A Tỳ Tu La.

Hắn ngại rằng cái tên này khó nhớ nên đặt cho nàng một cái tên của Nhân tộc—— Tần Trảm Nguyệt.

Không chỉ đặt cho nàng là họ Tần, còn thuận tay nhận nàng làm nghĩa nữ ( con gái nuôi), dẫn theo bên cạnh để dốc lòng dạy bảo.

Giờ này phút này.

Tần Thạc còn khong biết được rằng ở Âm phủ mình lại có thêm một người cô.

Ừm, đại loại là thế.

"Trảm Nguyệt, nếu có một ngày ta để ngươi rời khỏi nơi này, đi tới một nơi xa xôi, ngươi nguyện ý không?"

Tần Chấn Sơn đột nhiên hỏi.

Liên quan đến chuyện đưa quỷ tới nhân gian này thì tạm thời hắn chỉ nghĩ tới mà thôi, còn quyết định triệt để.

Hắn chỉ đề cập sơ qua đối với cháu trai của mình mà thôi.

Quỷ ở bên cạnh hắn, ngay cả quân sư Tam Pháo mà hắn tín nhiệm nhất, hay là Trảm Nguyệt, quỷ được chọn là mục tiêu gửi lên nhân gian trước mặt hắn cũng không biết.

"Nguyện ý."

Tần Trảm Nguyệt đáp gọn một câu.

Nàng giống như là một đài không có tình cảm máy móc, từ trên người nàng không cảm giác được bất kỳ tâm tình chập chờn.

"Được."

Tần Chấn Sơn gật gật đầu, lúc chuẩn bị nói tiếp thì Gia Cát quân sư đột nhiên phi thân bay tới.

"Chúa công, Tống Diêm Vương đến rồi."

Nghe vậy, Tần Chấn Sơn nheo mắt nhìn về phía xa, chỉ thấy rằng một đám Hắc Vân (mây đen )đang bay tới từ xa, tốc độ nhanh tới cực điểm.

Tần Chấn Sơn nhếch miệng cười nói: "Các ngươi lui ra, bản soái tự mình chiêu đãi vị Diêm Vương pha kè này."

"Vâng."

"Chúa công cẩn thận."

Tần Trảm Nguyệt Và Gia Cát quân sư lui ra, chỉ còn lại một mình Tần Chấn Sơn đứng tại trên tường thành, nghênh đón khách nhân không xa mà đến này.

Trong nháy mắt.

Đám Hắc Vân kia đã bay lơ lửng trước tường thành.

Ngay sau đó, một cự hán cao ba mét mặt đen, thịch một cái nặng nề đáp xuống tường thành

Oanh.

Khiến cho tường thành phải run rẩy một chút.

May mắn là tường thành này được xây bằng đá xương Hắc Kim rắn chắc nhất, có thể chịu được sức nặng của vạn quân.

Nếu đổi lại thành tảng đá bình thường.

Chỉ sợ rằng bằng một cái đáp đất vừa rồi thì tường thành sẽ sụp đổ, thậm chí hóa thành phấn vụn.

Kẻ đến không thiện, kẻ thiện thì không đến.

Tần Chấn Sơn nhìn cự hán từ trên trời rơi xuống, khí định thần nhàn.

Cự hán mặt đen này có một gương mặt ghê rợn như ác quỷ, thân cao vượt qua ba mét, thân thể bự như trâu, toàn thân mọc đầy lông đen.

Trên cái cổ gân guốc, đeo một chuỗi dây chuyền bằng khô lâu, xương trắng dày đặc, ẩn ẩn có thể nghe được âm thanh trẻ con khóc.

Đôi mắt giống như chuông đồng, toả ra hung quang có thể nuốt chửng một người.

Ác quỷ này gọi là Tống Diêm Vương.

Đương nhiên cũng không phải Diêm Vương thật sự, mà là một thủ lĩnh mấy vạn quân ác quỷ

Tần Chấn Sơn và hắn chính là đối thủ một mất một còn.

Hai năm này bọn hắn giao chiến với nhau mấy chục lần, có thắng có thua, ai cũng không làm gì được đối phương.

Trước đây không lâu.

Tần Chấn Sơn phái Gia Cát quân sư mang theo một phần hậu lễ, đi tới địa bàn của Tống Diêm Vương, mời hắn tới nhà một lần.

Rõ ràng là cừu gia không chết không thôi, nhưng Tống Diêm Vương lại tới một mình.

Chẳng có gì đâu.

Bởi vì Tần Chấn Sơn cho nhiều lắm.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần

66

0

1 tháng trước

2 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.