ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 19 - Học Tập Và Đi Săn

Chương 19: Học Tập Và Đi Săn

Trải qua thử nghiệm liên tục.

Tần Thạc không thể không tiếp nhận một sự thật —— bản thân có một đôi tay cực kỳ ma thuật.

Bất kể là hạt giống khoai tây, hạt giống tỏi , hay là hạt giống ngô, hoặc bất kỳ hạt giống nào khác

Bị hắn sờ một cái liền...

Nảy mầm!

Loại năng lực này được hắn đặt là[ Ma thủ tăng trưởng tốc độ nảy mầm của thực vật] , tên gọi tắt là [tay thúc đẩy sinh trưởng] năng lực đặc thù, chỉ hữu hiệu đối với thực vật, không có hiệu quả đối với động vật.

Chí ít, không có hiệu quả đối với Đại Hoàng.

Đại Hoàng bị hắn ra tay sờ soạng hơn mười phút.

Trừ một ít lông chó bị rơi ra thì chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Đại Hoàng bị sờ soạng.

Sau khi cây cối trong nhà bị sờ soạng.

Tần Thạc đi ra ngoài chạy hết một vòng, chỉ cần là sinh vật mà hắn nhìn thấy đều bị sờ cả rồi.

Con kiến, con giun, bọ cánh cứng, cỏ, cây cối, cỏ xỉ rêu...

Từ đó hắn phát hiện một ít quy luật.

[ tay thúc đẩy sinh trưởng ] là một năng lực đặc thù, chỉ có tác dụng với thực vật.

Có hiệu quả rõ ràng nhất đối với hạt giống

Bất kể hạt giống nào, bị hắn sờ một cái lập tức nảy mầm.

Đương nhiên.

Nhất định phải là hạt giống còn sống.

Hạt giống đã chết —— ví dụ như một hạt giống khoai tây bị đun trong nước sôi thì chắc chắn không thển nảy mầm.

Còn những thực vật khác ngoài hạt.

Sau khi bị hắn chạm qua tuy có phản ứng, nhưng hiệu quả không rõ ràng bằng hạt giống được.

Ví dụ như cọng cỏ bình thường.

Sau khi bị sờ qua thì cũng chỉ xanh tươi thêm một chút thôi, chẳng có gì khác,

Nụ hoa bị sờ thì cũng chỉ nở nhanh hơn một chút mà thôi.

Còn cây cối lớn hơn thì chẳng có biến hoá gì.Có lẽ là bởi vì biến hóa quá nhỏ, đến mức mắt thịt của hắn không kiểm tra ra được.

Kết thúc thí nghiệm, Tần Thạc trở về nhà.

Hắn lấy ra laptop lần nữa, ghi chép lại toàn bộ thí nghiệm của hắn ngày hôm nay.

Không có gì bất ngờ xảy ra.

Năng lực [Tay thúc đẩy sinh trưởng] kỳ quái này xuất hiện chắc chắn có liên quan với hạt giống Hoa Bỉ Ngạn thứ hai mà hắn ăn.

Mặc dù hơi gân gà một chút.

Nhưng dù gì cũng là một năng lực ma huyễn, nếu lấy ra đi biểu diễn ảo thuật thì chắc chắn sẽ chấn động.

Sau khi ghi chép xong số liệu thí nghiệm xong.

Tần Thạc trầm tư một chút, ở dòng cuối cùng viết vài chữ:

[ Ánh sáng đỏ: Tăng cường thể chất ]

[ Ánh sáng xanh: Kích hoạt siêu năng lực liên quan đến thực vật? ]

Khép lại laptop.

Tần Thạc đi tới phòng bếp tiếp tục làm món khoai tây hầm thịt bò của hắn.

Lúc xử lý khoai tây thì hắn mang lên một đôi găng tay bằng cao su.

Trước đó, hắn đã làm qua thí nghiệm.

Chỉ cần mang găng tay vào, không chạm trực tiếp vào khoai tây thì hạt giống khoai tây sẽ không bị năng lực [ tay thúc đẩy sinh trưởng] ảnh hưởng đến.

Cái này có lẽ là một chuyện tốt.

Chí ít là sau này lúc hắn muốn nấu thịt bò hầm khoai tây cũng không cần dùng chân biểu diễn cách rửa khoai tây bằng chân, gọt vỏ khoai và cắt lát cũng bằng chân nốt.

"Thoải mái."

Sau khi nấu xong một nồi thịt bò hầm khoai tây lớn, lại thêm bảy tám bát cơm, Tần Thạc vỗ vỗ cái bụng đang phình ra, rồi thở hắt một cách thoả mãn.

Ngày thứ hai.

Việc thứ nhất hắn làm khi thức dậy đó chính là đổ cho thân cây liễu một bát canh Mạnh Bà.

Hắn đã dưỡng thành thói quen.

Sau khi tưới xong, hắn ngồi xổm xuống, lấy tay sờ lên bụi cỏ nhỏ trên mặt đất.

Chuyện kỳ diệu xảy ra.

Bụi cỏ nhỏ chuyển thành màu xanh tươi tốt hơn một cách mắt thường có thể thây được, từ màu vàng xanh lá lúc trước, trở nên xanh biếc hơn.

"Năng lực không có biến mất, hình như còn mạnh hơn."

Tần Thạc đứng lên, khẽ thở dài một cái, cũng không biết là may mắn hay là đáng tiếc.

Hôm nay thời tiết rất tốt.

Tần Thạc cũng không muốn đi ra ngoài, mà lựa chọn ở trong nhà, nghiên cứu thông linh phù văn mà ông nội gửi cho hắn lúc trước.

Bộ thông linh phù văn này có tổng cộng 123 cái.

Bây giờ hắn nắm giữ được chín cái đầu tiên, chính là chín cái phù văn để vẽ cho tiền giấy.

Còn những phù văn còn lại thì theo lời ông nội nói nó có diệu dụng vô tận.

Nếu học xong toàn bộ, không chỉ có thể cúng bái quỷ thần, còn có thể vẽ ra từng tờ linh phù, hô phong hoán vũ, trấn tà hàng ma, thần thông vô cùng.

Bất quá.

Ông nội đã khuyên bảo hắn rằng, bộ phù văn này ẩn chứa thiên địa chi đạo, huyền ảo vô cùng, phàm nhân không thể tuỳ tiện dùng được.

Tu hành không đủ mà cưỡng ép sử dụng, chắc chắn gặp phản phệ, sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Tần Thạc cũng đã trải qua rồi.

Lúc hắn đốt vàng mã lần thứ nhất, suýt chút nữa vì bị hút khô dương khí mà chết.

Phải biết.

Này mới chỉ là chín cái phù văn đơn giản nhất mà thôi, còn hơn một trăm cái phù văn ở phía sau, cái càng ở đằng sau, uy lực càng lớn.

Cái giá phải trả khi sử dụng càng lớn hơn.

"Hãy ăn nhiều cơm nhất có thể có năng lực sử dụng bao nhiêu phù văn thì cũng phải hết sức cẩn thận, đừng bao giờ vượt qua giới hạn."

Đối với sự cảnh cáo của ông nội, Tần Thạc không dám khinh thường.

Dựa theo kế hoạch.

Hắn quyết định dùng thời gian nửa tháng học chín cái phù văn mới, để xem hiệu quả như thế nào.

Nếu như thân thể có thể chịu đựng được thì mới học tiếp.

Không được thì chắc chắn từ bỏ.

Tóm lại.

Chỉ cần an toàn là được.

Lấy ra bút mực và giấy, Tần Thạc bắt đầu mô phỏng theo.

Ông nội không nói sai.

Bắt đầu từ phù văn thứ mười thì độ khó tăng lên không cùng một cấp bậc.

Tần Thạc bỏ công sức tới tận trưa, vậy mà lại không viết xong phù văn thứ mười một cách hoàn chỉnh.

Mỗi lần như thế khá mệt mỏi.

"Bộ thông linh phù văn này quả nhiên không đơn giản. Chỉ mới viết ra thôi cũng đã khó khăn như thế, huống chi là vận dụng linh hoạt."

Tần Thạc chưa từ bỏ ý định, ngay cả cơm cũng không ăn, vùi đầu luyện tập.

Một lần học này chính là cả ngày.

Trước lúc trời tối thì cuối cùng hắn cũng viết ra được phù văn thứ mười một cách hoàn chỉnh.

"Xong rồi."

Nhìn phù văn loé lên ánh sáng vàng trên giấy, Tần Thạc hài lòng cười một tiếng.

Thời gian không phụ người hữu tâm.

Bỏ ra thời gian một ngày, hắn cuối cùng cũng gặm được cục xương khó gặm này.

Nói đến gặm xương cốt.

Tần Thạc đột nhiên nghĩ tới, bản thân trầm mê vào luyện tập phù văn đã quên cho Đại Hoàng ăn cẩu lương rồi.

Khó trách vào ban ngày, Đại Hoàng chạy tới chạy lui bên cạnh hắn.

Lúc đó.

Bản thân còn ngại Đại Hoàng làm phiền, ảnh hưởng việc học tập của hắn, cho nên quát nó chạy ra bên ngoài.

Bây giờ suy nghĩ lại thì quả thật quá xấu hổ.

"Đại Hoàng, ăn cơm."

Tần Thạc tranh thủ lấy thức ăn cho chó, đi vào trong sân, chuẩn bị đưa cho Đại Hoàng ăn.

Sau đó.

Hắn thấy được cảnh tượng khó tin.

Chỉ thấy ở trong một góc sân, Đại Hoàng đang gặm xay xưa một đầu... Lợn rừng.

Là lợn rừng thật, mà còn là lợn rừng có răng nanh kia.

Khá lắm.

Đại Hoàng không có thức ăn cho chó thì lại học đi săn.

Xung quanh trấn Thái Bình đều là rừng sâu núi thẳm, có thấy không ít lợn rừng, con mà Đại Hoàng đang gặm này hẳn là săn được ở trên núi.

"Ô ô..."

Tần Thạc xuất hiện, dọa Đại Hoàng nhảy dựng lên.

Lợn rừng cũng không ăn tiếp, nằm rạp trên mặt đất, cụp đuôi, ánh mắt không dám nhìn thẳng vào hắn.

Giống như một đứa trẻ vừa làm sai một chuyện gì đó.

"Mày cứ tiếp tục ăn đi, tao không trách mày."

Nhìn thấy Đại Hoàng tỏ ra vẻ đáng thương thì Tần Thạc hơi buồn cười, sau đó cười ầm lên:

"CMN thiệt thòi rồi."

"Sớm biết như thế thì mua thức ăn cho chó làm gì."

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần

65

0

1 tháng trước

1 tuần trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.