ảnh bìa
TruyệnWiki

nơi chia sẽ truyện miễn phí

0 chữ

Chương 16 - Lão Tử Thật Sự Không Phải Là Quỷ

Chương 16: Lão Tử Thật Sự Không Phải Là Quỷ

Một thanh Đồ Long Đao làm bằng giấy, 198 đồng.

Hơi mắc một chút.

Nhưng dù sao cũng là đặt riêng để làm cộng thêm việc phải làm hoàn toàn bằng thủ công rất tốn công của các sư phụ nên bán mắc một chút cũng không sao.

Hoàng Đào nể mặt bạn học cũ cho nên cho một cái giá hữu nghị.

198!

Đồ Long bảo đao mang về nhà.

Tần Thạc cắn răng một cái, mua.

Tiền giấy in ảnh chân dung Ngọc Hoàng đại đế, lúc này hắn mua một lúc 30 bó.

Lần trước tiền giấy hắn đốt chính là loại này.

Sau khi ông nội nhận được rất hài lòng, cho một đánh giá 5 sao.

Mua thêm 5 hộp chu sa, 100 đồng.

Để có thể chế tác âm dương thông linh phù văn thì chắc chắn không thể thiếu thứ đồ chơi này được

Còn có một ít hương nến để thắp, 371 đồng.

Tất cả vật dụng để cúng bái này tổng cộng 1419 đồng, bỏ qua số lẻ, Tần Thạc bỏ ra 1400 đồng để mua.

Đầu năm nay, tận hiếu với người chết cũng khá ít.

Nếu không có số tiền truy nã 80 vạn kia thì Tần Thạc cũng hơi đau lòng một chút.

Dù sao cũng quá quen với thời gian khổ cực kia.

Từ sau khi ông nội qua đời, mất đi chỗ dựa, hắn không thể nào không học việc tính toán tỉ mỉ, bớt đi đồng nào đỡ hơn đồng đó.

Điện thoại chỉ dùng nhãn hiệu trong nước.

Quần áo chỉ mua hàng vỉa hè.

Cho dù sau này tham gia công tác, có tiền công, hắn cũng chưa từng bao giờ tiêu xài hoang phí.

Cũng bởi vì như thế.

Cho nên đến bây giờ hắn vẫn là một con cẩu độc thân chính hiệu.

Không có cách nào, hắn nuôi sống chính mình cũng không dễ thì còn chỗ nào dành cho việc yêu đương đây.

Sao hả?

Yêu đương không tốn tiền, chỉ cần đủ lãng mạn, chỉ cần có tình yêu là được...

Dẹp đi.

Dù sao thì con gái Tần Thạc gặp phải cũng rất thực dụng.

Vừa nhìn thấy trên người hắn mặc đồ vỉa hè, cùng với việc xài em dế yêu xiaomi 7-8 năm chưa đổi thì muốn lăn đi càng xa càng tốt rồi.

Này chính là nỗi bi ai của con trai nghèo hèn...

"Bạn học cũ, đi thong thả."

"Ừm, qua vài ngày nữa khi tôi đến sẽ gọi trước thông báo."

"? ? ?"

Hoàng Đào đứng ở cửa tiễn, nghe được lời Tần Thạc nói cũng ngơ ra tại chỗ.

Cái quỷ gì đấy?

Vài ngày nữa còn đến nữa sao!

Người bạn học cũ này của hắn nghĩ cứ mấy ngày lại đến tết thanh minh sao.

"Đại Hoàng, đi."

Sau khi chào tạm biệt Hoàng Đào đang ngơ ngác, Tần Thạc mang theo Đại Hoàng tiếp tục đi dạo xung quanh huyện thành, mua sắm vật tư dùng cho sinh hoạt.

Hủ tiếu thịt đồ ăn, đương nhiên không thiếu được.

Thuận tiện đi tới một cửa hàng thú cưng, mua cho Đại Hoàng hai túi thức ăn cho chó, mua loại mắc nhất, rồi lại mua ít đồ ăn vặt cho thú cưng, lại tốn của hắn thêm mấy trăm đồng.

Lúc bắt giữ được tên tội phạm truy nã đó thì Đại Hoàng đồng học cư công chí vĩ. ( có công lớn nhất)

Nên nhất định phải khao nó một chầu.

Sau khi ,ua xong những vật này, đã trời tối, Tần Thạc ở ven đường bắt một chiếc taxi.

"Sư phụ, đi về trấn Thái Bình."

"Không đi không đi, chỗ kia có quỷ, nhất là ban đêm, rất tà môn."

"Sư phụ, người muốn từ chối cũng không thể lấy cái cớ này được, trên đời này làm sao có thể có..."

Tần Thạc nói được một nửa, lập tức nghĩ tới.

Ông nội của mình không phải là quỷ à.

Nhưng mà ông già đấy đang bận rộn ở Âm Phủ, đâu có rảnh rỗi chạy tới nhân gian làm yêu quái đâu.

Như vậy thì vấn đề đến rồi.

Vị tài xế taxi này đang nói phét hay là trấn Thái Bình thật sự có quỷ...

Tần Thạc đột nhiên có chút rùng mình một cái.

Phải hỏi rõ mới được!

"Sư phụ, tôi ở trấn Thái Bình lâu như vậy, nhưng vẫn chưa từng nghe nói ở đó có quỷ, ông nói cho tôi biết một chút được không."

"Tôi đang vội bắt khách kiếm tiền, thời gian rảnh rỗi đâu mà ngồi kể chuyện bát quái cho cậu."

"Tôi đưa tiền."

Tần Thạc móc ra tờ 100 đồng mới tinh trong túi áo, dưới cái nhìn chằm chằm của tài xế xe taxi, Tần Thạc nhét lại túi áo, móc ra một tờ 50 đồng khác đưa ra.

Tài xế taxi bĩu môi, nhận lấy tờ 50 đồng của Tần Thạc rồi nhét vào túi, lúc này mới nói: "Nếu cậu đã muốn biết thì tôi sẽ kể cho cậu, nhưng tôi thứ tôi nói cũng không hay ho lắm, nếu cậu vì chuyện này mà sinh ra bất cứ vấn đề về mặt tâm lý, tôi cũng không chịu trách nhiệm đâu."

"Tôi cũng không nhát đến vậy."

Tần Thạc đặt mông ngồi lên ghế phụ của xe taxi, nói: "Sư phụ, bắt đầu đi."

Mười phút sau.

Tần Thạc đi xuống chiếc taxi, đóng cửa xe, đưa mắt nhìn chiếc xe đi xa.

Chuyện ma giá 50 đồng, hắn đã nghe xong.

Căn cứ vào lời kể lại của tài xế xe taxi này, hắn biết được rằng.

Đó là một đêm trăng thanh gió mát.

Một tài xế xe taxi họ Lư, ở huyện Hoàn Sơn chở hai hành khách tiến về trấn Thái Bình cách 30 dặm.

Lúc đầu, tài xế taxi họ Lư từ chối.

Mặc dù khoảng cách không xa lắm, nhưng đường tiến về trấn Thái Bình đều là đường núi, không dễ đi lắm.

Ban ngày còn dễ nói.

Buổi tối, lái xe tương đối nguy hiểm.

Ngoài ra.

Ở trấn Thái Bình ở trong núi sâu, từng gặp qua một trận đá lở, đã chết không ít người, rất nhiều thi thể vẫn chưa tìm được.

Bởi vậy nên luôn luôn có một lời đồn có quỷ ở trấn Thái Bình.

Ở trấn Thái Bình này bị tài xế taxi huyện Hoàn Sơn, coi là một là một nơi chẳng lành.

Một ít tài xế nhát gan, thậm chí ban ngày cũng không dám đi tới trấn Thái Bình.

Nghe xong khách muốn tới trấn Thái Bình, lúc đó còn là nửa đêm canh ba.

Tài xế họ Lư kia từ chối, nhưng mà hai vị hành khách đó cho nhiều tiền lắm...

Cứ như vậy.

Tài xế xe taxi họ Lư kia, mò mẫm trong bóng tối về trấn Thái Bình.

Lúc đó hắn còn chém gió ở trong group chat tài xế một lần.

Đã khoe khoang bản thân gan lớn, đồng thời còn khoe bản thân vì dũng cảm nên kiếm được một món tiền lớn.

Mà tài xế kể chuyện ma cho Tần Thạc cũng là một tài xế có mặt trong group chat đó vào lúc đó.

Bọn tài xế như bọn hắn bình thường cũng vừa lái xe vừa chém gió, nghe có vẻ thoải mái vô cùng.

Trên đường đi, tài xế taxi họ Lư kia cũng gửi rất nhiều ghi âm giọng nói.

Có khoe khoang bản thân.

Cũng có than thở vì đường núi khó đi.

Trong group chat có một vị tài xế khá nói đùa một câu: "Đi sớm về sớm, cũng đừng gặp quỷ giữa đường, không trở lại được."

Ai ngờ, một câu thành sấm.

Vị tài xế họ Lư này trên đường đến trấn Thái Bình, mất tích một cách ly kỳ rồi cũng không trở lại.

Hắn còn để lại một đoạn ghi âm cuối cùng là: “Quỷ... Đừng tới đây... A...”

Trải qua nửa tháng tìm kiếm.

Cuối cùng ở dưới một vách núi, tìm được một chiếc taxi đã vỡ thành từng mảnh.

Còn tài xế họ Lư kia và hai người hành khách cũng biến mất một cách kỳ lạ, sống không thấy người, chết không thấy xác.

Có người nói.

Hành khách ngồi trên xe tài xế họ Lư kia, không phải là người, mà là quỷ!

Bởi vì.

Có cảnh sát đi tới trấn Thái Bình điều tra, tìm không thấy bất kỳ manh mối nào về hai hành khách kia.

Hai hành khách đó vốn không hề tồn tại!

Sau khi xảy ra việc này thì trấn Thái Bình trở thành nơi cấm kỵ trong giới tài xế huyện Hoàn Sơn.

Một thời gian rất lâu sau cũng không có ai nhận đi đến trấn Thái Bình.

Sau này thì.

Mặc dù có tài xế gan lớn dám nhận lời đi tới trấn Thái Bình, nhưng cũng đều đi vào ban ngày.

Buổi tối, có cho nhiều tiền hơn nữa cũng không đi.

Tần Thạc ở ven đường bắt thêm vài chiếc taxi, quả nhiên, nghe được hắn muốn đi tới trấn Thái Bình thì tất cả đều từ chối chở.

Hơn nữa ánh mắt nhìn hắn có phần là lạ...

Tần Thạc liên tục bị taxi từ chối, lặng lẽ nhìn chiếc taxi thứ 6 chạy “ trối chết”.

Còn tiện hơn đó là.

Trước khi tài xế taxi đó đẵm ga chạy đi còn hỏi một câu:

“Nhóc con, cậu không phải là quỷ chứ?”

Tần Thạc giơ ngón giữa với chiếc xe taxi đã đi xa.

Fuck.

Ông đây thật sự không phải quỷ.

Dịch : Vạn Cổ Thư Thần.

72

0

1 tháng trước

1 ngày trước

BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)

ảnh đại diện

NỘI QUI BÌNH LUẬN
1 Không được chèn link trang khác vào.
2 Không văng tục trong bình luận.
3 Nội dung bình luận tối đa 255 ký tự.
4 Không chèn hình vào trong bình luận.
5 Sai qui định quá 5 lần sẽ bị khóa acc.