Chương 15 - Xin Hỏi, Thanh Đồ Long Đao Này Bao Nhiêu Tiền
Chương 15: Xin Hỏi, Thanh Đồ Long Đao Này Bao Nhiêu Tiền
"Chết người rồi?"
Nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của cảnh sát Tề, Tần Thạc hỏi theo bản năng.
Lúc trước hắn đã thăm dò vị cảnh sát Tề rồi.
Tình huống hắn gặp phải quy về phòng vệ chính đáng, không có làm trái bất kỳ điều lệ pháp luật nào.
Nhưng nếu như chết người thì vẫn hơi phiền phức một chút
"Không chết."
Tề Đại Minh lắc đầu: "Người ở bệnh viện, đã cấp cứu rồi, qua khỏi tình trạng nguy kịch."
"Hà, thế thì ổn rồi."
"Sai rồi, cậu có việc, là chuyện lớn!"
"Cảnh sát Tề, chuyện gì thế, ngài đừng doạ tôi, nói thẳng đi."
"Ha ha, tôi vừa nhận được tin tức là tên cướp mà cậu bắt được kia đã tra ra được thân phận rồi."
Tề Đại Minh nói: "Hắn tên là Tôn Hữu Lương, là một tội phạm truy nã cấp A đang lẩn trốn."
"Tội phạm truy nã cấp A?"
Tần Thạc hơi ngơ người, mấy chuyện này hắn hoàn toàn không có kiến thức gì cả.
"Tội phạm truy nã cấp A là tội phạm cực kỳ nguy hiểm. . ."
Tề Đại Minh giải thích sơ sơ rồi nở một nụ cười, nói: "Tần tiên sinh, nhờ có cậu thì tội phạm nguy hiểm kia mới có thể sa lưới."
"Là một nhân dân nhiệt huyết, những chuyện trừ hại cho dân là việc nên làm. . ."
Tần Thạc khách khí bên miệng, mắt thì liếc ra cửa"Hmmm, cảnh sát Tề, bây giờ tôi có thể về được chưa?"
Cái gì mà đào phạm với chả không đào phạm.
Nói thật, hắn chẳng quan tâm mấy, hắn chỉ muốn rời khỏi rồi ở trong huyện thành mua đồ xong về nhà trước khi trời tối.
"Đương nhiên có thể."
Nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn rời đi của Tần Thạc , Tề Đại Minh có chút dở khóc dở cười nói: "Nhưng mà trước khi cậu rời đi tôi có chuyện này muốn nói với cậu."
"Chuyện gì, ngài cứ nói."
"Tên tội phạm truy nã cấp A bị bắt này được treo thưởng tới 80 vạn."
". . ."
Tần Thạc sửng sốt đơ người ra rồi nhìn cảnh sát Tề đang mỉm cười, hít sâu một hơi nói:
"Cảnh sát Tề, tôi hỏi ngài một chuyện, cái 80 vạn này có liên quan gì với tôi không?"
"Ha ha."
Tề Đại Minh nở nụ cười, nói: "Người là cậu bắt, cũng do cậu báo cảnh thì cậu nói xem số tiền thưởng này có liên quan với cậu hay không."
"Nói có lý."
Tần Thạc gật gật đầu, ngay sau đó, gương lặt lộ ra vẻ hớn hở mừng như điên.
Đây chính là 80 vạn đó!
Phải biết, tài sản cá nhân của hắn bây giờ cũng chỉ có 8 vạn mà thôi.
Hiện tại lập tức có thêm 80 vạn từ trên trời rơi xuống.
Không vui, chẳng lẽ khóc sao?
Có 80 vạn này, hắn cũng không cần bớt ăn bớt mặc, có thể cải thiện cơm nước.
Nhà cũ mà ông nội để lại cũng có thể tu sửa lại. . .
Ngon thật.
Lần này, Tần Thạc không vội rời đi, mà lại quấn lấy Tề cảnh sát, nghe kỹ cách lấy được 80 vạn tiền thưởng kia
"Số tiền kia thì tạm thời cậu chưa lấy được, việc này phải báo lên trên, sau đó trải qua phê duyệt. . ."
"Tôi hiểu , phải làm việc dựa theo điều lệ chế độ."
"Cậu cứ trở về trước, khi nào có tin tức tôi sẽ lập tức gọi điện thoại thông báo càng sớm càng tốt, khi đó cậu cứ tới gặp tôi là được."
"Tốt, vậy phải làm phiền ngài rồi cảnh sát Tề."
"Không cần khách khí."
Tề Đại Minh tự mình đưa tiễn Tần Thạc ra cổng, đưa mắt nhìn Tần Thạc dẫn chó rời đi.
"Không nghĩ tới, tội phạm Tôn Hữu Lương quấy tỉnh bên cạnh long trời lở đất đó, vậy mà lại lẩn trốn đến Hoàn Sơn huyện rồi, còn bị người trẻ tuổi này bắt được. . ."
Tề Đại Minh nhìn chăm chú vào một người một chó đang đi xa dần, sau khi cảm khía một chút rồi chuẩn bị đi về viết một phần báo cáo.
Lúc này.
Tần Thạc đã đi xa lại quay lại..
Tần Thạc: "Cảnh sát Tề, thật ra tôi có một vấn đề muốn hỏi ngài một chút"
Tề Đại Minh: "Cậu nói."
Tần Thạc: "Ở trong huyện Hoàn Sơn chúng ta còn tội phạm truy nã nào chưa bị bắt không?"
Tề Đại Minh: ". . ."
Đáng tiếc.
Thật sự là quá đáng tiếc.
Tần Thạc nhận được sự phủ định của vị cảnh sát Tề kia, mang theo vẻ mặt tràn đầy tiếc nuối rời đi.
Một tên đào phạm chính là 80 vạn.
Bắt thêm vài tên đào phạm nữa thì chẳng phải sẽ bước lên con đường nhân sinh đỉnh phong sao.
Tần Thạc cũng hiểu rõ rồi.
Từ nay về sau chắc chắn không thể nào đi làm công cho người ta.
So với việc bục mặt ra làm thực tập sinh hay làm công thì công việc bắt tội phạm truy nã này ngon hơn nhiều.
"Vấn đề duy nhất là, đào phạm khó tìm quá. . ."
Tần Thạc dắt Đại Hoàng đi ở trên phố, ánh mắt toé lửa nhìn chằm chằm những người đi đường.
Giống như nhìn thấy từng bao tiền 80 vạn đang di chuyển.
"Nhìn cái gì vậy, chưa thấy mỹ nữ bao giờ à."
"Soái ca, gội đầu không?"
"Anh bạn, tôi bị móc túi rồi, có thể nào cho tôi mượn 10 đồng bắt xe về được không.”
Đáng tiếc quá.
Người hắn gặp phải, có đủ loại, nhưng tiếc là không có tội phạm truy nã.
Hơn mười phút sau.
Tần Thạc dắt chó đi một đường tới thẳng cửa hàng vật dụng tang lễ lần trước.
"Hi, Đào tử."
Giống như lần trước, người trông tiệm hôm nay vẫn là người bạn cũ Hoàng Đào.
Hoàng Đào đang ngồi ở phía sau quầy chơi game, nghe được âm thanh ngẩng đầu nhìn Tần Thạc bước vào trong tiệm, lập tức kinh ngạc nói:
"Tần Thạc, sao cậu lại đến nữa rồi."
Không trách hắn giật mình.
Dù sao, tiệm của hắn bán là vật dụng tang sự, dùng cho tang lễ.
Trừ phi là tết thanh minh, hoặc là trong nhà có người qua đời, nếu không thì bình thường chẳng ai ghé tới chỗ này cả
Mà vị đồng học cấp ba này của hắn.
Lần trước tới mua cho tới bây giờ cũng mới chỉ gần mười ngày mà thôi.
"Lần tiền giấy mua đợt trước đã dùng xong rồi."
Tần Thạc cười cười nói: "Lần này tôi chuẩn bị mua nhiều thêm một ít để dùng."
"Ồ."
Mặc dù hơi khó hiểu việc tại sao Tần Thạc lại mua nhiều tiền giấy đến như thế, nhưng Hoàng Đào cũng không hỏi nhiều.
Dù sao, đốt vàng mã cũng không phạm pháp.
"Cậu gấp không, tôi còn chưa đánh xong trận game, đợi tôi một chút."
Hoàng Đào nói một cách ngượng ngùng.
"Không có việc gì, cậu cứ chơi đi, tôi xem một chút."
Tần Thạc đi sang một bên đánh giá những vật dụng đốt cho người chết.
Người làm từ giấy, xe làm từ giấy, nhà làm từ giấy. . .
Lần trước còn thấy cái xe tank làm từ giấy, bây giờ thì không thấy nữa, chắc đã có người mua rồi.
Sau khi nhìn một vòng.
Ánh mắt của hắn bị hấp dẫn bởi một vật được làm từ giấy trông khá thú vị.
"Đây là một thanh Đồ Long đao."
Lúc này Hoàng Đào vừa chơi game xong đi tới, chỉ vào thanh đao đặt dưới đất nói: "Vài ngày trước, có một ông già tới đặt làm một thanh đồ long đao, bảo là muốn đốt cho cháu trai của hắn.”
Tuy hơi khó khăn nhưng các sư phụ vẫn làm được.
Kết quả, ông già đó lại đổi ý không cần nữa.
“cho nên chỉ có thể để ở chỗ này, xem xem có khách hàng nào muốn thì bán đi."
"Thú vị."
Tần Thạc cầm thanh [ Đồ Long Đao] đặt trên mặt đất lên một cách nhẹ nhàng, dù sao cũng là làm từ giấy, không phải đồ thật.
Nhưng.
Sư phụ làm ra thanh [ Đồ Long Đao ] này thật sự làm thủ công rất giỏi.
Nhìn sơ qua thì giống y như đúc thanh Thần khí Đồ Long đao mà hắn từng thấy trong một trò chơi, rất giống.
Đồ Long bảo đao, một kích chí mạng.
Một đao 999!
"Không sai."
Tần Thạc múa may quay cuồng một chút, quay đầu nhìn về phía Hoàng Đào, "Thanh Đồ Long đao này bao nhiêu tiền, tôi muốn."
". . ."
Hoàng Đào ngẩn ngơ, sau đó nhỏ giọng nói: " Cậu mua cái đồ chơi này, không phải là muốn. . ."
"Không sai."
Tần Thạc nhếch miệng cười một tiếng: "Mua về, đốt cho tổ tiên của tôi."
Dịch : Vạn Cổ Thư Thần
73
0
1 tháng trước
10 giờ trước
BÌNH LUẬN TRUYỆN (0)
